Vũ cực thiên hạ

Chương 1937: Con mắt (1)


Chương 1937: Con mắt. (1)

Toàn thân Lâm Minh cứng đờ, không cách nào hành động được, hắn có thể khẳng định, cô gái này không phải là ảo giác, mà trên người của nàng mang theo khí tức của tuế nguyệt (thời gian), hắn trong thí luyện cuối cùng và Uổng Tử Cốc có cảm nhận tương tự như thế, chỉ có vượt qua thời gian mười tỷ năm trở lên mới có khí tức tuế nguyệt đáng sợ như vậy, không cách nào ngược dòng tìm hiểu, cảm giác hoàn toàn tìm không thấy ngọn nguồn.

- Đây là hư ảnh mười tỷ năm trước lưu lại sao?

Lâm Minh thì thào tự nói, nó vẫn bảo trì cho tới ngày hôm nay, lúc cách lâu như vậy, nhưng mà Lâm Minh vẫn hãi hùng khiếp vía.

Có một nữ nhân như thế, có lẽ thiếu nữ áo đỏ chứng kiến cảnh tượng này, là tình cảnh bắt đầu sáng lập ra nguyên mộng vũ trụ, năm đó nữ nhân kia khắc chữ chính là ghi lại pháp tắc, đây là giải thích tốt nhất.

Thậm chí có khả năng, nữ nhân này sáng tạo ra Hạm Thai ngộ đạo trên Đọa Thần sơn mạch

Nhưng mà người... Sáng tạo ra Hạm Thai ngộ đạo, chẳng lẻ không phải là người sáng tạo Thánh Điển?

Lâm Minh ở trong ảo cảnh hai lần gặp người sáng tạo ra Thánh Điển, năm đó người thần bí giao chiến với chủ nhân Tu La Lộ kia, Lâm Minh mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng lại có thể khẳng định, hắn hẳn là nam nhân mới phải

Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.

Lâm Minh cảm giác đầu của mình loạn lên, quan hệ của nhân vật hơn mười tỷ năm trước, làm cho hắn hoàn toàn mê mang, hắn nhịn không được quay đầu lại, nhìn về phía thiếu nữ áo đỏ bên người, thiếu nữ này chẳng lẽ cũng là người của mười tỷ năm trước sau, nếu không tại sao nàng có cảm giác quen thuộc?

Nếu như là thế, năm đó nàng sắm vai nhân vật thế nào? Tại sao nàng ngủ say như vậy, tại sao lại sống sót? Vì sao trên người của nàng lại không có khí tức tuế nguyệt nồng đậm?

Trong đầu Lâm Minh sinh ra vô số bí ẩn, mà bây giờ lại không phải là lúc nghĩ những chuyện này, hắn bắt đầu nhìn tay của nàng, kiệt lực muốn nhìn rõ trước mắt là gì, nhưng mà bút tích của nàng giống như hào quang thần bí bắn ra, làm cho Lâm Minh không nhìn rõ ràng được.

- Đây rốt cuộc là khắc cái gì?

Trong nội tâm Lâm Minh lo lắng, ánh mắt của hắn vô cùng đau đớn, nhìn qua những thần quang kia như bị kim châm.

Kiên trì như vậy không biết bao lâu, hai mắt Lâm Minh huyết hồng, dường như đã tới cực hạn.

Nhìn thẳng vào đạo ấn của nhân vật tuyệt thế thời thượng cổ, đối với hồn lực của Lâm Minh cũng là khảo nghiệm cực lớn.

Lại qua một phút đồng hồ, đột nhiên thân thể Lâm Minh đột chấn động mạnh, con mắt có tơ máu chảy ra.

Hắn quỳ rạp trên đất, thân thể không dậy nổi, nhưng mà hắn vẫn nhìn vào bút tích của nữ tử kia như cũ.

- Lâm ca ca, ngươi... Ngươi đừng nhìn nữa, con mắt của... Của ngươi đã đổ máu... Lại nhìn nữa sẽ mù đấy...

Thiếu nữ áo đỏ nhìn thấy bộ dáng này của Lâm Minh, trong nội tâm lo lắng, mà khi lo lắng thì nàng lại cà lăm.

- Không có việc gì...

Lâm Minh khoát khoát tay, ánh mắt không dời đi nửa phần.

- Có thể... Thế nhưng mà...

Tiểu nữ hài áo đỏ rất quan tâm Lâm Minh.

Trong nội tâm Lâm Minh ấm áp, hắn nhớ rõ tiểu nữ hài từng nói qua, trên người hắn có hương vị dễ ngửi, dường như cũng bởi vì như thế, tiểu nữ hài đối với Lâm Minh không muốn xa rời, ra khỏi nguyên mộng chiến trường, tiểu nữ hài vẫn đi theo Lâm Minh.

Lâm Minh nhìn qua tiểu nữ hài, trong ánh mắt mang theo nhu hòa, hắn nói ra:

- Ta vẫn không biết tên của ngươi, chính ngươi hình như cũng không nhớ ra, ta về sau gọi ngươi là Hồng nhi được không?

Tiểu nữ hài nghiêng đầu, lại gật gật đầu, dường như vui mừng, nói:

- Tốt... Tốt.

- Ân... Hồng nhi, ta không sao...

Lâm Minh cắn răng, tiếp tục nhìn qua bút tích mà nữ tử kia lưu lại.

Hắn hết sức chăm chú. Hồn nhiên không để ý con mắt đổ máu.

Hắn không có bao nhiêu thời gian, Thánh tộc Nhân tộc đại chiến chỉ mấy chục năm là bộc phát. Hắn không muốn trơ mắt nhìn nhìn những thứ hắn quan tâm tan nát

Mà bây giờ, chỉ có chút thời gian này hắn và Thánh Mỹ hợp tác, chỉ sợ không có hy vọng kéo dài, bởi vì Thánh Mỹ muốn điều kiện là Lâm Minh tìm được con đường tu luyện vĩnh sinh, Lâm Minh trừ phi dâng ma phương ra, nếu không thì không cách nào đạt tới!

Như vậy Lâm Minh chỉ có thể làm, chính là tận lực đề cao thực lực của mình. Hắn có một loại suy đoán, nếu như dung hợp Thánh Điển cùng Thiên Thư, nội ngoại kiêm tu, vũ trụ trong người cùng thiên địa vũ trụ đồng thời tu luyện tới cực hạn. hắn sẽ đạt tới cảnh giới không tưởng tượng nổi, trong khoảng thời gian ngắn khiến thực lực của hắn tăng lên tới mức đủ chống lại đại kiếp nạn.

Đương nhiên, cái gọi là thời gian ngắn, cũng không phải là vài chục năm mà thôi...

Nhưng mà đã như thế, Lâm Minh cũng muốn dốc hết khả năng cầm được trang sách màu vàng.

Nếu như trang sách màu vàng trong Đọa Thần sơn mạch bị Thánh Mỹ cầm lấy, như vậy Lâm Minh không có cái gì trao đổi cả, nếu hắn đạt được, như vậy hắn hắn có thể dùng trang sách màu vàng này trao đổi trang sách màu vàng khác với Thánh Mỹ, tương đương với có được hai trang.

Kể từ đó Lâm Minh sẽ có bốn trang sách màu vàng.

Tuy chỉ dựa vào bốn trang sách màu vàng, Lâm Minh không có khả năng tìm hiểu toàn bộ Thánh Điển, nhưng chung quy có hy vọng vẫn hơn.

Hắn cắn chặt răng, nhìn không chớp mắt, tiêu hao hồn lực của mình.

Lúc này ở bên ngoài, bản thể của Lâm Minh cũng có phản ứng kịch liệt.

- Lâm Mục, ánh mắt hắn đổ máu...

Có người chú ý tới tình hình của Lâm Minh, hơi ngây người, giống như võ giả ngộ đạo, bởi vì hồn lực tiêu hao quá lớn cho nên sắc mặt rắng bệch...

Thế nhưng mà Lâm Minh vì sao con mắt đổ máu, loại tình huống này vẫn mới thấy lần đầu.

- Hồn lực của hắn không ổn, dường như tiêu hao thật lớn, hắn nhất định đang tiêu hao hồn lực của mình.

- Im lặng, không kiên trì nổi thì lui ra đi, ở chỗ này gượng chống, có ý nghĩa sao...

- Ngộ đạo Ham Thai mà thôi, tất cả mọi người chỉ nếm thử một chút, lại không có trông cậy vào thật sự ngộ ra cái gì, Đọa Thần sơn mạch này bao nhiêu năm qua vẫn chưa từng có ai ngộ ra cái gì đó, ngay cả mấy Hồn giới Chân Thần, bọn họ thời điểm thiếu niên cũng không công mà lui, thế nhưng mà tiểu tử Nhân tộc này lại cho rằng hắn làm được.

Có người chậc chậc nói ra, có chút bộ dáng xem kịch vui, kỳ thật trong lòng của rất nhiều người, cho dù là Hồn Hậu Thánh Mỹ muốn cầm được trang sách màu vàng trong Đọa Thần sơn mạch này cũng không dễ dàng.

Nhưng tốt xấu gì Thánh Mỹ còn có hi vọng, ít nhất Ngọc Thạch Sinh vẫn vững tin là Thánh Mỹ có hi vọng như thế...

- Mũi đã đổ máu...

Mọi người hai mặt nhìn nhau, có người muốn cười, những người khác có biểu lộ hả hê.

Bọn họ đối với Lâm Minh không chỉ có bài xích, hơn nữa còn ghen ghét.

Bọn họ xuât thân từ Hồn Tộc, lại kém một Nhân loại, tự nhiên trong nội tâm không thoải mái, nhưng mà bây giờ nhìn thấy bộ dáng của Lâm Minh như vậy, bọn họ cảm thấy hả giận.

Đây chính là truyền thừa của Hồn Tộc, hắn một Nhân loại muốn cầm được sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status