Vũ cực thiên hạ

Chương 358: Đấu so kỹ năng


Bị Dục Hoàng lão thái ảnh hưởng không khí yến hội có phân căng cung, thậm chí Lâm Minh có thể cảm giác được trong mắt Dục Hoàng lão thái ẩn chứa ánh lửa. Cái này làm gì là yến hội, căn bản là chiến trường mà.

Bây giờ Dục Hoàng lão thái quả thật một bụng lửa, những lão già này đúng là lòng tham không đáy, chỉ là bảo bọn họ phái ra một ít cao thủ, lại đi há mồm sư tử muốn hút hết máu Thần Hoàng đảo. Dựa theo điều kiện bọn họ đưa ra, dù đánh thắng một trận Nam Hải Ma Vực, chỉ sợ Thần Hoàng đảo cũng sẽ từ tông môn tứ phẩm đỉnh cấp rớt xuống tông môn tứ phẩm bình thường, muốn xông lên tông môn ngũ phẩm sẽ phải tích lũy thêm ngàn năm, làm sao mà Dục Hoàng lão thái có thể chịu được?

Tiến hành đàm phán chừng ba ngày, đám lão già này chỉ nhượng bộ một chút không quan trọng, thứ liên quan tới lợi ích trung tâm thì bọn họ cắn chết không nhả, chỉ cắn chắc Thần Hoàng đảo đấu không lại Nam Hải Ma Vực, sớm muộn gì cũng sẽ tới nhờ thất tông Ngũ Hành Vực bọn họ.

Dục Hoàng lão thái không thể không buông ra cao ngạo, lùi tới điểm mấu chốt của nàng, nhưng vẫn còn kém xa điều mong muốn của những lão già này.

Mượn một cao thủ Toàn Đan sơ kỳ trong một năm, phải trả mười viên Nhập Thiên đan. Nếu là lúc bình thường, nào có cái giá trên trời như thế, rõ ràng là cháy nhà hôi của mà.

Khi Dục Hoàng lão thái nói rõ nếu thật sự trả cái giá đó, Thần Hoàng đảo sẽ tổn thất tích lũy ngàn năm, rớt xuống tông môn tứ phẩm bình thường.

Mà lúc này, một câu của tông chủ Lôi Cực tông làm Dục Hoàng lão thái hoàn toàn bùng nổ.

Hắn nói là: “Dù có rớt về tông môn tứ phẩm bình thường cũng còn tốt hơn là diệt môn”.

Bây giờ nhớ lại những lời này, Dục Hoàng lão thái vẫn còn tức đến ngón tay run lên. Nàng quay sang nhìn Lôi Kinh Thiên tông chủ Lôi Cực tông, hận không thể giết lão già này.

Nhưng đối mắt với ánh mắt giết người của Dục Hoàng lão thái, Lôi Kinh Thiên lại bình thản như không, chè chén với khách xung quanh, hoàn toàn không nhìn Dục Hoàng lão thái.

“Lôi Kinh Thiên, ta thật muốn xem, rốt cuộc ngươi có gì mà khoe!”.

Dục Hoàng lão thái xiết ly rượu trong tay, rượu bên trong sôi trào, đây là vì Dục Hoàng lão thái vô ý phát tán ra chân nguyên Hỏa hệ nung nấu.

Một đám đệ tử hạch tâm ngồi dưới Dục Hoàng lão thái nhìn ly rượu sôi trào trong tay ngài, đều hết cả hồn.

Lần này bi kịch rồi, một hồi nữa đánh lên xem chừng toàn là liều mạng, ai mà làm mất mặt, sau này khẳng định sẽ không hay ho.

Lâm Minh đang vùi đầu mà ăn, bên tai bỗng vang lên tiếng chân nguyên truyền âm của Mục Thiên Vũ:

“Lâm Minh, sư tôn lão nhân gia có chút mất hứng, luận bàn lần này sợ là sẽ thăng cấp, ngươi phải lượng sức mà làm, đừng bị người ta khích tướng, có khi luận võ phải làm thật, coi chừng bị thương”.

“Mặt khác, đôi khi không riêng gì luận võ, còn có thể so sánh trên mặt nào đó. Ví dụ như đệ tử Hỏa Dương tông sẽ đấu Khống Hỏa thuật với chúng ta, nếu có người khích ngươi tỷ thí như vậy, đừng để trúng kế, Hỏa Dương tông nghiên cứu Khống Hỏa thuật mấy ngàn năm, còn ngươi chỉ mới học sơ, quá nửa không phải đối thủ của bọn họ”.

Giọng của Mục Thiên Vũ tràn ngập quan tâm, Lâm Minh cảm thấy trong lòng ấm áp, trả lời:

“Ta đã hiểu rõ”.

“Ừm”.

Rượu quá ba tuần, không khí trong sân đang náo nhiệt, ăn uống linh đinh, chúc thọ không ngớt, Dục Hoàng lão thái bỗng mỉm cười:

- Không biết các vị uống có thỏa thích?

- Ha ha, thỏa thích! Quý tông chiêu đãi như thế, làm sao mà không thích được?

Lôi Kinh Thiên đứng dậy, cười ha ha nói:

- Chẳng qua, thức ăn dù tốt, không có ca múa đấu kiếm cũng đơn diệu một chút, không bằng để đệ tử Lôi Cực tông ta ra sân biểu diễn một chút tài mọn, cho mọi người thêm chút hứng thú!

Lôi Kinh Thiên nói xong, một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi nhảy vào sân, hắn mặc áo tím, đội tử kim quan, chắp tay nói với mọi người đang ngồi:

- Các vị tiền bối, các vị đồng tu võ đạo, tại hạ Lôi Cực tông đệ tử Lôi Vũ, năm nay mười bảy tuổi, biểu diễn chút tài mọn bêu xấu, mong các vị có thể mỉm cười.

Lôi Vũ nói xong, búng tay, một đạo lôi điện màu tím tuôn ra trên lòng bàn tay. Lôi điện này như con rắn sống động, không ngừng vặn vẹo trên tay Lôi Vũ, khi thì lớn ra, khi thì thu nhỏ, rất là hoa lệ.

Mười mấy nhịp thở sau, Lôi Vũ bỗng phát tay, điện xà màu tím hóa thành ngọc đái màu tím. Nếu không phải có thể cảm nhận được Lôi nguyên khí dày đặc trong ngọc đài, quả thật nó không khác gì dải lụa tím cả.

- Hay!

- Hay!

Võ giả đến từ Ngũ Hành Vực bên dưới đều khen ngợi, nhất thời vỗ tay không ngớt, nhưng võ giả Thần Hoàng đảo lại không có một người vỗ tay. Nguyên nhân không gì khác, Dục Hoàng lão thái ngồi ở trên đang mặt đầy sương lạnh, ai dám vỗ tay?

Một đệ tử phân tông Chu Tước ngồi không yên, nhảy lên đài nói:

- Lôi Vũ huynh thật là tài ba, tại hạ cũng vừa lúc biết chút kỹ xảo tương tự, phối hợp cùng Lôi Vũ được chứ?

Đệ tử kia nói xong, không cho Lôi Vũ phản ứng, lất tay phóng một đoàn lửa lên cao, tiếp theo hóa thành sợi xích. Ngọn lửa thu liễm, xiềng xích ngưng thực, nhanh chóng không khác gì với sợi xích thật, thậm chí còn toát ra ánh kim loại phản xạ nhàn nhạt, giống như sợi xích sắt bị nung nóng trong lửa đỏ.

Đây là kỹ xảo khống lửa bao hàm trong Chu Tước Cấm Thần lục tầng thứ nhất, ngọn lửa hóa xích, Lâm Minh cũng biết.

Ầm!

Xiềng xích đỏ thẳng về phía dải lụa tím, hai bên quấn vào nhau, hai đệ tử trên sân mặt ngoài rất hòa nhã, nhưng xiềng xích và dải lụa giao nhau, hai người không nói hai lời, dùng hết sức mình kéo lại!

Xiềng xích và dải lụa căng ra, Lôi Hỏa chớp động, hai người không nhường một bước, dùng hết sức mình. Mười hơi thở sau, chỉ nghe tiếng rách xoạc một cái, dải lụa tím bị kéo làm hai, còn sợi xích đỏ vẫn còn nguyên.

- Ha ha, vốn định thử sức với Lôi Vũ huynh một lần, tăng thêm đặc sắc cho yến hội, không ngờ lại kéo đứt dải lụa lôi điện của Lôi huynh, thật là ngại quá.

Sắc mặt Lôi Vũ xanh mét, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người xuống đài. Đệ Tử Thần Hoàng đảo đều có vẻ đắc ý, đệ tử Thần Hoàng đảo lập kia vẻ mặt mong chờ quay sang nhìn Dục Hoàng lão thái giành công, nhưng lại thấy vẻ mặt như sương lạnh của Dục Hoàng lão thái, tâm tình tranh công lập tức tan thành mây khói.

Đây chỉ là bắt đầu mà thôi, hai đệ tử bên ngoài đấu nhau, ai thắng ai thua cũng không ảnh hưởng toàn cục, các cao tầng đại tông môn chỉ cười trừ cho qua.

- Tràn đầy mùi thuốc súng mà...

Trương Trấn tặc lưỡi, nói với Lâm Minh:

- Ngươi có muốn lên thể hiện không? Muốn lên thì lên sớm một chút, bây giờ ra sân đều là đệ tử hạch tâm lót đáy, sẽ nhanh chóng chuyển thành đệ tử hạch tâm tầng trung, tầng đỉnh, lại lên nữa sẽ thành đệ tử thân truyền.

- Đến lúc đó, ngươi muốn lên cũng không có cơ hội. Theo ta nói, thừa lúc bây giờ ngươi nhắm chắc một tên có thể thu phục được, vậy mới có mặt mũi.

Tuổi của Lâm Minh coi như nhỏ nhất ở đây, nếu đánh bại một đệ tử mười bảy, mười tám tuổi, theo Trương Trấn thấy là một chuyện rất náo động.

- Không vội.

Lâm Minh cười, bên phía Phong Vân cốc đã sớm có người nhìn mình, còn có cô gái áo tím Lôi Cực tông kia, ánh mắt cũng khiêu khích, hắn không cần ra sân, sẽ nhanh chóng có người điểm danh.

Một khi bắt đầu luận bàn, sẽ không dừng lại.

Sau khi hai người đi xuống, lại nhanh chóng có người ra sân.

Một đệ tử hạch tâm phân tông Thanh Loan Thần Hoàng đảo cùng đệ tử Hàn Băng cung đấu Ngự Băng thuật, đao băng tràn ngập hơi lạnh chém nhau văng vụn băng ra khắp nơi, cuối cùng cô gái Thanh Loan tông Thần Hoàng đảo chém nát lưỡi đao băng của đối phương, lại thắng một trận.

Bây giờ luận bàn không còn chỉ dừng ở đấu kỹ xảo, cũng chưa đây lên quyết đấu thực lực cứng đối cứng.

Nháy mắt, sáu bảy trận qua đi, Trương Trấn cũng ra sân, hắn bị người ta điểm danh. Người chỉ hắn là cô gái áo tím đến từ Lôi Cực tông, Chu Tiểu Liên, mười bảy tuổi, mặt xinh như búp bê, cười hì hì bộ dạng như vô hại.

Lâm Minh lại biết, Chu Tiểu Liên này đã sớm chú ý tới mình mấy lần, yến hội lần này, mình không đánh với Chu Tiểu Liên một trận là không được. Lần này nàng chỉ thẳng Trương Trấn, quá nửa là thấy Trương Trấn ở gần với mình, mang theo ý thị uy.

- Cô quen biết ta?

Trương Trấn sửng sốt một chút, cô gái đối diện đúng là xinh đẹp động lòng người, làm người ta nhìn một cái liền có cảm tình.

Có thể được cô gái xinh đẹp như thế nhớ tên là chuyện làm người ta cảm thấy thoải mái, điều này làm tâm tình của Trương Trấn thật tốt.

Cô gái cười hì hì không đáp lời, cười làm Trương Trấn cả người mềm yếu.

“Tiểu mỹ nữ này cười thật là ngọt, không ngờ nàng lại biết tên ta, còn điểm danh khiêu chiến ta, chẳng lẽ có cảm tình với ta, đặc biệt hỏi thăm, dùng phương thức luận võ làm quen với ta?”.

Nam nhân hơi có chút tự kỷ gặp phải tình huống này đều khó tránh khỏi suy nghĩ vẩn vơ, nhất là thấy đối phương cười ngọt như vậy.

- Tại hạ phân tông Chu Tước đệ tử hạch tâm Trương Trấn, vừa tròn mười tám tuổi, xin chỉ giáo.

Trương Trấn cũng giới thiệu mình, mỗi một người lên sân đều phải báo tuổi của mình, như vậy đều là đệ tử ngang tuổi giao thủ, cùng lắm sẽ không chênh quá một tuổi, như vậy tương đối công bằng, hơn nữa thua cũng không quá khó coi.

Tuy rằng có cảm tình với tiểu mỹ nữ này, nhưng Trương Trấn cũng không khinh địch. Hôm nay có thể lên sân đều không có một ai là kẻ yếu, xem chừng mình cũng chỉ ra sân một lần như vậy, không thể làm hỏng được. Tay run lên, một con rắn lửa xông ra, giương nanh múa vuốt trên không trung.

Đây là tỏ ý muốn đấu kỹ năng.

Chu Tiểu Liên phất hai tay nhỏ, một dải lụa tím bay ra, cảnh này làm trong lòng Lâm Minh khẽ than, kỹ xảo khống lôi của cô gái áo tím thật là thuần thục, vừa ra tay là dải lụa, căn bản không cần quá trình lôi điện biến ảo.

Sắc mặt Trương Trấn cũng ngưng trọng, khống chế rắn lửa quấn lấy dải lụa của đối phương. Mới đấu chưa được vài hơi thở liền xoạc một cái, rắn lửa bị dải lụa của cô gái áo tím cắt làm hai.

Trương Trấn mặt đỏ bừng, nhìn rắn lửa còn giãy giụa trên không, cùng với Chu Tiểu Liên còn thấp hơn mình một cái đầu, Trương Trấn hận không thể kiếm cái lỗ chui vào.

Tiểu nha đầu này từ đâu chui ra, quá biến thái đi chứ! Tu vi ngang nhau, còn nhỏ hơn ta một tuổi, chỉ mấy hơi thở liền cắt ngang rắn lửa của ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status