Vũ cực thiên hạ

Chương 51: Bài danh thạch


Trở lại chỗ ở, Lâm Minh nhìn tài liệu chất đầy trong phòng, trong lòng dâng lên một loại cảm giác chờ mong và hưng phấn. Những tài liệu này mặc dù là Minh Văn đại sư của Thiên Vận quốc cầm trong tay cũng là nặng trĩu, tuyệt đối không dám tùy tiện lãng phí. Hơn nữa đối với bọn họ mà nói, trong một lần Minh Văn thuật có thể sử dụng một loại hoặc vài loại trong đó cũng đã là hiếm thấy, coi như là Minh Văn thuật tương đối phức tạp rồi. Thế nhưng lần này Lâm Minh chế tạo Linh Dược phù, lại phải dùng hết tất cả tài liệu này, mặc dù với thực lực Minh Văn thuật của Lâm Minh hiện giờ cũng không có mảy may nắm chắc.

Nếu có thể làm ra được “Linh Dược phù cấp thấp” dùng vào Hồng Kim Long Tủy đan và Kim Xà Xích Đảm Hoàn, cho mình ăn vào, tất nhiên thực lực sẽ tăng cao thật lớn. Hai loại đan dược vốn đã là cực phẩm, cộng thêm Linh Dược phù tăng hiệu lực, với tu vi Luyện Thể tầng hai đại thành của mình, ăn vào loại đan dược hiếm thấy này, hẳn là có thể đột phá Luyện Thể tầng ba.

Hơn nữa theo chế tạo thành công Linh Dược phù, Minh Văn thuật của mình cũng sẽ tiến thêm một bước, thậm chí khoảng cách cũng sẽ càng ngày càng gần với loại Minh Thân phù, cũng có giá trị tăng lên tốc độ tu luyện và sức chiến đấu của bản thân!

Nghĩ đến đây trong lòng Lâm Minh vô cùng kích động. Tuy nhiên dù tiền cảnh đó vô cùng huy hoàng, nhưng chân chính thực hiện được cũng cần phải trả giá bằng gian khổ cố gắng. Dù Lâm Minh dung hợp trí nhớ của linh hồn vô chủ, cũng cần không ngừng luyện tập mới có thể phối hợp động tác thân thể với linh hồn.

Vì để tiết kiệm tài liệu, ngay từ đầu Lâm Minh vẫn dùng theo biện pháp cũ, chỉ dùng chân nguyên, không động tới tài liệu.

Tu luyện như vậy không có kỹ xảo gì, chỉ là dựa vào không ngừng luyện tập lặp đi lặp lại để đạt tới thành công, một ngàn lần không được thì một vạn lần, một vạn lần không được thì mấy vạn lần.

Ngàn vạn lần luyện tập lặp đi lặp lại, buồn tẻ vô vị, nhưng cũng rất tiêu hao chân nguyên, cảm nhận linh hồn lực hao hết cũng không dễ chịu chút nào. Loại cảm giác đó giống như ba ngày ba đêm không ngủ, còn phải cố gượng làm công tác học tập.

Lâm Minh chỉ luyện tập hai ngày, trong mắt hiện đầy tơ máu, thời điểm hắn ngừng luyện tập nghỉ ngơi ngay cả với lấy cái chén cũng không còn sức.

“Ta dùng Thái Nhất Linh Hồn quyết, lại chuyên môn mua đan dược dưỡng thần dưỡng hồn, nhưng cũng tiêu hao thành thế này, độ khó của Minh Dược phù này cao hơn gấp mấy lần so với Minh Khí phù”.

“Ngày mai chính là ngày nhập học Thất Huyền võ phủ, xem ra trước khi nhập học không có khả năng hoàn thành Minh Dược phù này rồi...”.

Từ khi chấm dứt khảo hạch đến chính thức nhập học, có thời gian nghỉ ngơi ba ngày, ngày mai Lâm Minh sẽ đi Thất Huyền võ phủ báo danh, hắn được phân tới Địa Chi đường.

Bình thường khảo hạch thành tích không tốt, còn có một số học viên thông qua quan hệ mới vào được sẽ bị phân tới Nhân Chi đường, còn khảo hạch thành tích xuất sắc sẽ được phân tới Địa Chi đường.

Võ giả của Địa Chi đường tăng lên tu vi tới Dịch Cân Luyện Thể tầng bốn, thì có cơ hội thông qua phương thức khiêu chiến với đệ tử Thiên Chi phủ tiến vào Thiên Chi phủ. Tuy nhiên một số người tu vi chỉ có Luyện Thể tầng ba đỉnh phong, nhưng thực lực xếp hạng đạt tới trình độ nhất định nào đó, cũng có thể có tư cách được khiêu chiến với học viên Thiên Chi phủ.

Với thực lực hiện giờ của Lâm Minh, nếu muốn tiến vào Thiên Chi phủ còn kém rất nhiều.

Sáng sớm hôm sau, võ giả được tuyển chọn vào Địa Chi đường, toàn bộ tập trung ở phía sau núi của Thất Huyền võ phủ. Một nam nhân tóc đỏ, trên thân trần trụi, trên lưng vắt xéo bên vai thanh trọng kiếm màu đen, đi đến trước mặt mọi người, hắn nhìn quanh tất cả thiếu niên ở đây, lên tiếng nói:

- Từ hôm nay trở đi, các ngươi chính thức trở thành thành viên của Địa Chi đường Thất Huyền võ phủ! Mà ta là giáo quan của các ngươi, tên của ta là Hồng Hi, các ngươi có thể gọi ta là Hồng giáo quan!

- Lần này thông qua khảo hạch Thất Huyền võ phủ có năm mươi ba người, mà đứng ở chỗ này có thể đi vào Địa Chi đường, chỉ có hai mươi người các ngươi! Không hề nghi ngờ, các ngươi là thiên tài tuyệt đỉnh! Tuy nhiên, các ngươi đừng tưởng rằng các ngươi vào Địa Chi đường liền nhất định trở thành cao thủ! Cường giả có thể chết sớm, thiên tài có thể ngã xuống, các ngươi chỉ có không ngừng đi lên trên, không ngừng sống sót ở trong chiến đấu, các ngươi mới có thể lưu lại tên mình trên lịch sử!

- Ở Địa Chi đường, các ngươi có thể tiếp nhận lôi kéo của một số thế lực Thiên Vận thành, thậm chí bọn họ sẽ tung ra tiền tài, mỹ nữ... Các loại để mê hoặc, các ngươi đều thông qua khảo nghiệm Ảo Cảnh quan đối với cái tâm võ đạo, nhưng cái tâm của võ đạo là sẽ dần dần bị làm suy đồi, những mê hoặc đó đều có thể trở thành sâu mọt gặm nhấm của các ngươi!

- Nhớ kỹ một điều, chỉ có thực lực mới trọng yếu nhất, bọn họ sẽ lôi kéo các ngươi là vì các ngươi có thực lực! Không có thực lực, các ngươi cũng không được gì! Giờ các ngươi đi theo ta!

Nam nhân tóc đỏ nói xong, dẫn mọi người đi vào chỗ sâu phía sau núi.

Thất Huyền võ phủ chiếm diện tích rất rộng lớn, toàn bộ Đại Chu sơn có hơn phân nửa đất đai đều thuộc Thất Huyền võ phủ, phía sau núi kiến trúc không nhiều lắm, ven đường cây cỏ núi đá, cổ thụ thẳng đứng, thỉnh thoảng còn thấy suối nước trong veo róc rách chảy qua.

Đại khái đi chừng tàn một nén nhang, ở trước mặt mọi người xuất hiện một vách đá thật lớn, vách đá cao tới mười mấy trượng, sáng bóng như gương, mặt trên có khắc tên chi chít, chữ ở trên cùng to như cái đấu, viết chính là Lăng Sâm.

Xuống chút nữa, tên nhỏ dần đi, từng hàng từng hàng xuống dưới, tổng cộng có mấy chục hàng.

Lâm Minh mơ hồ đoán được tác dụng của vách đá này! Quả nhiên, câu nói của Hồng Hi xác minh suy đoán của Lâm Minh, hắn nói:

- Vách đá các ngươi nhìn thấy thật ra chỉ là ảo giác mà thôi, tên trên mặt đó sẽ không ngừng thay đổi. Đây là Bài Danh thạch của Thất Huyền võ phủ, Bài Danh thạch chỉ sắp hạng Địa Chi đường và Thiên Chi phủ, xếp hạng trước các ngươi có hơn hai trăm người, bọn họ là sư huynh, sư tỷ của các ngươi!

Quả nhiên là bảng xếp hạng! Lâm Minh nhìn từng cái tên xa lạ trên vách đá, ở mấy hạng phía trên hắn chỉ nhìn thấy Lăng Sâm, nhưng không nhìn thấy có tên Tần Hạnh Hiên.

Vì sao không có Tần Hạnh Hiên? Lâm Minh có phần nghi hoặc, có lẽ Tần Hạnh Hiên không xếp hạng cùng với đệ tử của Thiên Chi phủ chăng?

Lâm Minh tiếp tục xem xuống phía dưới, ngay lúc đó, ánh mắt hắn chợt dừng lại, hắn trông thấy một cái tên rất rõ ràng: Chu Viêm!

Chu Viêm, xếp hạng ba mươi chín.

Thiên Chi phủ, tên ba mươi chín!

Lâm Minh hít sâu một hơi, cũng không biết phải bao lâu mình mới đạt tới bằng tên này?

Tiếp tục xem xuống, Lâm Minh phát hiện tên của mình rõ ràng, mà sát theo phía sau mình là Vương Nghiễn Phong. Lần này hai mươi tên đệ tử Địa Chi đường thông qua khảo hạch toàn bộ xếp cuối cùng, về phần Nhân Chi đường không có viết ở trên đó.

Bài Danh thạch này chỉ xếp hạng Thiên Chi phủ và Địa Chi đường.

Hồng Hi nói:

- Con đường võ đạo phải đạp bằng mọi chông gai, muốn xông lên cao phải giẫm đạp người khác dưới lòng bàn chân! Phiến đại lục này xưa nay không hề thiếu thiên tài, nhưng các ngươi có biết vì sao chúng ta chọn lựa ra nhiều thiên tài như vậy không?

Hồng Hi nói tới đây đột nhiên dừng lại, các học viên hơi sửng sốt, một học viên nói:

- Hồng giáo quan! Chọn lựa ra thiên tài tự nhiên là để bồi dưỡng cho tốt hơn!

- Bồi dưỡng cho tốt hơn?

Hồng Hi bật cười, cười không kiêng nể gì:

- Các ngươi có nghe nói qua người đấu thú làm thế nào huấn luyện thú đấu hung dữ nhất không? Bọn họ chọn lựa ra một ít thú đấu thể chất ưu tú nhất, tư chất tốt nhất, sau đó tập trung bồi dưỡng, mỗi ngày nuôi chúng bằng thịt tốt, huấn luyện chúng, sau đó cho chúng vào trong lồng đánh giết nhau, cuối cùng trong mấy trăm con thú đấu chỉ còn lại có một con duy nhất, nó chính là thú vương!

- Các ngươi cũng giống như con thú đấu này, là con đường của cường giả cần phải đạp trên vô số thi thể thiên tài đi tới. Vì thế chọn lựa ra thiên tài tụ tập nhau lại không phải là để bồi dưỡng cho tốt hơn, mà là để tranh đấu đánh giết nhau. Vì để thiên tài càng bị nhiều người đạp xuống phía dưới, vì dễ những người đó có thể đi được cao hơn!

- Không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn, là đạp lên thi thể người khác đi tới, hay là bị người khác giẫm đạp tan xương nát thịt, chỉ do một ý niệm của các ngươi!

Câu nói của Hồng Hi này giống như từng viên bi thép rơi xuống đất, từng tiếng lọt vào tai, học viên ở đây nghe xong đều cảm thấy trong lòng phát lạnh, tụ tập thiên tài lại với nhau không phải để tập trung bồi dưỡng, mà là để cường giả mạnh hơn đạp lên thi thể người khác đi lên cao hơn...

Hơn nữa lời so sánh với thú đấu của Hồng Hi kia, lại khiến học viên ở đây có loại dự cảm nguy cơ mãnh liệt, bao gồm Lâm Minh cũng phải cảm xúc phập phồng.

“Vương giả duy nhất hay sao...”. Lâm Minh nắm chặt tay quyền, trong ánh mắt lóe ra chiến ý nồng đậm.

- Tốt lắm! Trong này có hai mươi cái ngọc giản, bên trong giới thiệu các loại quy tắc và chế độ của Thất Huyền võ phủ. Chỗ ở của các ngươi được bố trí ở phía sau núi, trên ngọc giản cũng có ghi rõ. Bây giờ giải tán, ngày mai bắt đầu chính thức lên lớp!

Nam nhân tóc đỏ nói xong liền vung tay một cái, hai mươi cái ngọc giản dường như có linh tính bay đến trên tay tất cả học viên. Lâm Minh nhận được một cái trong đó, liền rót linh hồn lực vào bên trong, đầu tiên hắn nhìn thấy chính là chỗ ngụ của mình.

“Trước cứ ở lại, bố trí tốt, sau đó luyện chế Minh Dược phù tăng lên thực lực rồi tính sau. Lần này nhận được Hồng Kim Long Tủy đan là đã có kỳ dược trợ giúp đột phá bình cảnh, nếu dùng thêm một tấm Minh Văn phù, hẳn đủ để mình đột phá Luyện Thể tầng ba rồi đây!”.

Sáu tầng cảnh giới luyện thể là: Luyện Lực, Luyện Nhục, Luyện Tạng, Dịch Cân, Luyện Cốt, Ngưng Mạch, sáu tầng cảnh giới này mỗi một tầng chênh lệch cũng không nhỏ, muốn đột phá cần phải tiêu phí không ít thời gian. Hiện giờ ở Luyện Thể tầng hai, Lâm Minh chỉ dừng lại hơn một tháng, nếu muốn trong thời gian ngắn đột phá cũng không dễ dàng, tuy nhiên có đan dược cực phẩm, cộng thêm Minh Dược phù có công hiệu gia tăng dược hiệu, thật ra cũng không phải không có khả năng đột phá.

- Lâm Minh!

Ngay lúc Lâm Minh đang suy nghĩ, đột nhiên nghe tiếng gọi, Lâm Minh quay đầu nhìn lại liền thấy một thiếu niên áo trắng đứng ngoài mười bước, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào mình.

Người này chính là Vương Nghiễn Phong, vừa khảo hạch nhập học Thất Huyền võ phủ. Chẳng những Vương Nghiễn Phong bị Lâm Minh đoạt mất hạng thứ nhất, ngay cả phần thưởng Kim Xà Xích Đảm Hoàn vốn thuộc về hạng thứ hai cũng lấy nốt... Điều này đối với Vương Nghiễn Phong phải nói là một đả kích thật lớn, mà người khởi xướng hết thảy chính là Lâm Minh, không thể nghi ngờ Lâm Minh là cái gai trong thịt, cái đinh trong mắt Vương Nghiễn Phong.

- Hai viên đan dược kia, ngươi dùng chưa?

Vương Nghiễn Phong cắn răng nói, thanh âm có phần lạnh xuống.

- Dùng thì thế nào, chưa dùng lại thế nào?

Lâm Minh bình tĩnh trả lời, hai viên đan dược này vô giá, tuy nhiên hắn thật không lo lắng có người mơ ước, Thất Huyền võ phủ ở Thiên Vận quốc trước nay luôn là một tồn tại siêu nhiên, có được lực lượng khủng bố và bối cảnh biến thái, phần thưởng từ nơi đó phát ra, còn không có người nào dám cướp đoạt.

- Ta biết ngươi chưa dùng, dùng liên tiếp hai viên đan dược mãnh liệt như hổ lang, thân thể của ngươi căn bản không chịu nổi! Lâm Minh! Ngươi chỉ có thiên phú bậc trung tam phẩm, ngươi cũng biết với thiên phú của ngươi, hai viên đan dược đó, nhất là viên Hồng Kim Long Tủy đan, ngươi có thể hấp thu một phần mười dược lực là không tệ rồi, dùng hết hoàn toàn là lãng phí!

Lâm Minh nhíu nhíu mày hỏi:

- Ngươi muốn nói cái gì?

- Ta muốn mua Hồng Kim Long Tủy đan của ngươi!

Lâm Minh bật cười, hắn không nghĩ tới Vương Nghiễn Phong nói ra lời nói không chút đạo lý như vậy:

- Ngươi đây là nói đùa hay sao? Ngươi cho rằng ta sẽ bán ư?

- Đừng vội cự tuyệt! Hãy nghe ta nói ra điều kiện!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status