Vũ cực thiên hạ

Chương 681: Mục Thiên Vũ vướng bận


Cách hai năm rưỡi, tu vi Mục Phượng Tiên chẳng những không cao, ngược lại có xu thế hạ xuống, dung mạo của nàng càng già nua, hào quang hai mắt cũng không sáng ngời như trước.

Đây là dấu hiệu thọ nguyên không đủ, kỳ thật, Mục Phượng Tiên một ngàn tám trăm tuổi rồi, mặc dù nàng không đột phá Mệnh Vẫn tầng hai, cũng có thọ mệnh mấy trăm năm, xuất hiện loại tình huống này, thật sự là nàng cạn kiệt nhiều tâm lực ở trong chiến tranh Nam Hải, lại nhiều lần ra tay, thương đến căn nguyên sinh mệnh.

Ở tay trái Mục Phượng Tiên, Mục Dục Hoàng một thân áo đỏ ngồi, tu vi Mục Dục Hoàng càng tiến thêm một bước, hiện giờ đã đặt chân Mệnh Vẫn.

Lúc trước, Lâm Minh hoàn thành mười thành Tôi Tủy, cũng không dùng hết Phạm Thiên Long Căn, mà là còn sót lại một vài thành tinh khí, hắn đem Phạm Thiên Long Căn còn chút tinh khí này giao cho Mục Thiên Vũ, về sau Mục Thiên Vũ lại chuyển giao Mục Phượng Tiên, Mục Phượng Tiên cũng không lưu cho chính mình sử dụng, mà cho Mục Dục Hoàng.

Mục Phượng Tiên rất rõ ràng tiềm lực chính mình đã hết, cho dù nuốt một chút tinh khí Phạm Thiên Long Căn kia cũng không có khả năng đột phá Mệnh Vẫn tầng hai, nhiều nhất bổ sung một chút khí huyết lực, sống lâu thêm trăm năm, điều này đối với Mục Phượng Tiên mà nói không có bất kỳ ý nghĩa, không bằng đem Phạm Thiên Long Căn lưu cho Mục Dục Hoàng, để nàng ngày sau chống đỡ Thần Hoàng đảo.

Mục Dục Hoàng nguyên bản đã có được năng lực độ Mệnh Vẫn, chỉ là bản thân Mục Dục Hoàng cũng không phải thánh nữ Thần Hoàng đảo, thiên phú có hạn.

Dựa theo thiên phú Mục Dục Hoàng, đạt tới Toàn Đan hậu kỳ đỉnh phong cũng đã là cực hạn, Mục Dục Hoàng tu luyện nhiều năm, tu vi của nàng quả thật kém một tia thủy chung không thể viên mãn, kể từ đó, xác suất độ Mệnh Vẫn thành công không thể cam đoan, như vậy kéo dài một lần chính là trên trăm năm.

Về sau nàng nuốt Phạm Thiên Long Căn không trọn vẹn, lúc này dưới Phạm Thiên Long Căn duy trì, thành công vượt qua Mệnh Vẫn tầng một.

Ở bên cạnh Mục Dục Hoàng, một nữ nhân tuổi thanh xuân ngồi, nàng mặc quần áo màu đỏ. Dáng người đầy đặn mượt mà, hai chân thon dài, ngũ quan tinh xảo, băng cơ ngọc cốt, trên môi đỏ mọng lóe ra sáng bóng trong suốt, nữ nhân này không chỉ có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, khí chất cũng xuất trần thoát tục, chỉ là tùy ý ngồi, liền tự nhiên mà toát ra một cỗ yên lặng đẹp đẽ quý giá.

Nữ nhân này chính là Thần Hoàng đảo Chu Tước tông thánh nữ Mục Thiên Vũ. Lúc này, trong mắt đẹp Mục Thiên Vũ, thủy chung lóe ra một cỗ ưu sầu.

Lúc Thần Hoàng đảo bị phá, đám người Mục Dục Hoàng lợi dụng Truyền Tống trận trong Thần Hoàng bí cảnh một hơi truyền ra khoảng cách mấy mươi vạn dặm, rồi sau đó ngày đêm trốn hướng Huyền châu.

Người sống sót Thần Hoàng đảo gần ngàn người. Những người này muốn tìm kiếm một chỗ linh sơn linh đảo nguyên khí tuyệt hảo để an trí nói dễ hơn làm, huống chi Nam Hải Ma Vực rõ ràng Thần Hoàng bí cảnh tồn tại, luôn luôn muốn bắt giữ đám người Mục Phượng Tiên, sưu hồn nhận được phương pháp mở ra Thần Hoàng bí cảnh. Làm sao lại dung đám người Mục Phượng Tiên mở cửa lập phái lần nữa?

Rơi vào đường cùng, Thần Hoàng đảo đành phải tìm kiếm che chở.

Phụ cận vài cái vực, có chút giao tình với Thần Hoàng đảo, đồng thời có thể chống lại Nam Hải Ma Vực ở trình độ nhất định chỉ có hai cái. Một cái là Âm Dương huyền cung, một cái khác là Đại Thiện tự.

Từ lần trước hành trình Ma Thần đế cung, Đại Thiện tự chưa từng nhúng tay chiến sự Nam Hải Ma Vực, mặc cho Ngũ Hành Vực cùng Thần Hoàng đảo vài lần phát ra lời mời cũng không không hỏi, dường như Đại Thiện tự đã gặp chuyện khó đối phó, căn bản không rảnh rỗi để ý tới Thần Hoàng đảo.

Hơn nữa, công pháp Thần Hoàng đảo tu luyện đi ngược lại với Đại Thiện tự, tài nguyên Thần Hoàng đảo có thể cung cấp Đại Thiện tự cũng không có hứng thú gì, kể từ đó, Thần Hoàng đảo chỉ có thể lựa chọn Âm Dương huyền cung.

Âm Dương huyền cung đương nhiên sẽ không công che chở Thần Hoàng đảo, dù sao chuyện này sớm muộn gì sẽ bị Nam Hải Ma Vực biết được, tương đương với đắc tội Nam Hải Ma Vực, tuy rằng Âm Dương huyền cung không sợ Nam Hải Ma Vực, nhưng cũng sẽ không vì ngay cả Thần Hoàng đảo mà đi đắc tội một cái tông môn ngũ phẩm.

Bảo hộ Thần Hoàng đảo phải đủ điều kiện, thừa dịp hiện giờ Thần Hoàng đảo không chỗ để đi, Âm Dương huyền cung tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt sư tử há mồm.

Ban đầu, Âm Dương huyền cung vợ chồng Tinh Cực trực tiếp tính toán để Thần Hoàng đảo nhập vào trong tông môn bọn họ, trở thành một cái phân tông.

Đối với chuyện này, đương nhiên Mục Phượng Tiên không đồng ý.

Tranh chấp không được, Tinh Cực vợ chồng lui mà cầu tiếp theo, lấy đi đại lượng tài nguyên Thần Hoàng đảo, trong đó bao gồm hai Chu Tước.

Hai Chu Tước phân biệt là khế ước Chu Tước - Hỏa Lân của Mục Dục Hoàng, cùng với Chu Tước Hỏa Nhi khế ước của Mục Thiên Vũ.

Bị cướp đi bản mạng Chu Tước, tâm tình Mục Dục Hoàng cùng Mục Thiên Vũ có thể nghĩ mà biết, quả thật đau lòng đến nhỏ máu, ở Thần Hoàng đảo, bản mạng Chu Tước chẳng những là khế ước thú, lại là bằng hữu cả đời bầu bạn cùng.

Lại nói tiếp, công pháp Âm Dương huyền cung quả thật có chỗ tương tự với Thần Hoàng đảo, ở trong công pháp Âm Dương huyền cung, âm là thủy, dương là lửa, mà Thần Hoàng đảo, Thanh Loan là băng, Chu Tước là lửa, công pháp hai bên cực kỳ cùng loại, cho nên bọn họ cảm thấy hứng thú với Chu Tước cùng tinh huyết Chu Tước.

Như thế, vợ chồng Tinh Cực mới thề với tâm ma, cho phép Thần Hoàng đảo nghỉ ngơi lấy lại sức ở Âm Dương huyền cung trăm năm, trăm năm này, Âm Dương huyền cung luôn luôn bảo hộ Thần Hoàng đảo an toàn, cũng ở sau trăm năm, hiệp trợ Thần Hoàng đảo thành lập tông môn mới.

Ăn nhờ ở đậu non nửa năm, rất nhanh, Mục Phượng Tiên cùng Mục Dục Hoàng phát hiện, bởi vì đệ tử Thần Hoàng đảo nữ nhân chiếm đa số, đệ tử Âm Dương huyền cung đánh chủ ý song tu tới trên thân đệ tử Thần Hoàng đảo, muốn kết làm vợ chồng với đệ tử Thần Hoàng đảo, cùng nhau tu luyện.

Loại sự tình này, nếu là hiện tượng cá biệt, Mục Phượng Tiên Mục Dục Hoàng cũng không can thiệp, nhưng sự tình không ngừng phát sinh liên tục, lại khiến họ không thể bình tĩnh, điều này tương đương với đồng hóa Thần Hoàng đảo, như thế tiếp qua mấy chục năm, đại đa số đệ tử Thần Hoàng đảo gả cho đệ tử Âm Dương huyền cung trở thành vợ, như vậy Thần Hoàng đảo còn có khả năng rời khỏi Âm Dương huyền cung, lập môn phái sao?

Tuy rằng sớm biết tìm kiếm Âm Dương huyền cung che chở là mò trăng đáy nước, uổng phí tâm cơ, nhưng mà đám người Mục Phượng Tiên thật sự không có bất kỳ biện pháp, không có Âm Dương huyền cung, bọn họ căn bản ngay cả cơ hội sinh tồn cũng không có, Nam Hải Ma Vực sớm hay muộn sẽ tiêu diệt bọn họ!

Lúc này ba người ngồi ở trên một chỗ bàn đá, mặt có vẻ ưu sầu.

Mục Dục Hoàng đứng dậy rót một ly trà, bưng cho Mục Phượng Tiên, chậm rãi:

- Bên Băng Vân truyền đến tin tức thứ nhất, từ Phong Vân cốc tới, xem như tin tức tốt thứ nhất...

- Nga? Cái tin tức gì?

Mục Phượng Tiên nghe được Mục Dục Hoàng nói, mí mắt già nua hơi hơi động một cái, những năm gần đây, tin tức tốt thật sự là một cái từ ngữ xa lạ.

Mục Dục Hoàng nói:

- Theo tình báo Phong Vân cốc nhận được, mấy ngày trước, phân bộ Thần Hoàng đảo Nam Hải Ma Vực bị một cỗ thế lực nhổ tận gốc, mà thủ lĩnh cỗ thế lực này không đến ba mươi tuổi mà thôi.

- Ba mươi tuổi?

Mục Phượng Tiên hơi kinh hãi:

- Thật sự là từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, không biết là cái thế lực gì, vì sao ra tay đối với Nam Hải Ma Vực?

- Về đối phương là cái thân phận gì, Phong Vân cốc cũng không thể điều tra ra, chỉ là biết nhân số đối phương rất ít, có thể chỉ có bốn năm người, bọn chúng đều là tuấn kiệt trẻ tuổi thực lực rất mạnh, về sau, Huyễn Vũ Thiếp tự mình ra tay, cũng vận dụng Cự Côn chinh phạt...

- Cự Côn?

Mục Phượng Tiên khẽ nhíu mày, bất kể đối phương ôm mục đích gì, chỉ cần là địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, nàng tự nhiên lo lắng cho đối phương:

- Lại vận dụng Cự Côn, xem ra Huyễn Vũ Thiếp tương đối coi trọng đối với cỗ thế lực này, là cừu gia Nam Hải Ma Vực bọn hắn sao?

Ở thời điểm Mục Phượng Tiên kỳ quái trong lòng, Mục Thiên Vũ lại đột nhiên nhớ tới cái gì.

Tuấn kiệt trẻ tuổi không đến ba mươi tuổi...

Lâm Minh đi lúc trước định ra kỳ hẹn mười năm, đợi đến lúc đó, Lâm Minh cũng gần ba mươi tuổi, không biết khi đó Lâm Minh sẽ trưởng thành đến loại trình độ nào? Hắn hẳn là cũng có thể bằng vào lực bản thân, diệt một cái phân bộ Nam Hải Ma Vực đi.

Cho đến lúc này, Lâm Minh đã có thể một mình khởi động một mảnh bầu trời, chắn gió che mưa giúp nàng...

Nghĩ đến đây, trong ánh mắt Mục Thiên Vũ toát ra một tia khát khao, nàng chung quy là một nữ nhân, đối mặt với biến cố liên tiếp mấy năm nay, thật sự có chút mệt mỏi.

Mà ước hẹn mười năm, thật sự lâu lắm.

- Sau mười năm, Lôi Đình sơn, động vô danh, chúng ta thật sự có thể thuận lợi gặp lại sao?

Trên mặt Mục Thiên Vũ toát ra một tia mê man, nàng lo lắng cho Lâm Minh, Lâm Minh một người thông qua thượng cổ Truyền Tống trận, rốt cuộc có thể đi nơi nào? Hắn hội ngộ đến loại nguy hiểm nào, sau mười năm có thể... Bình an trở về không?

Con đường võ đạo, hung hiểm vạn phần, bề ngoài tuấn kiệt trẻ tuổi thoạt nhìn chỉnh tề, kỳ thật là tranh mệnh cùng trời, không cẩn thận một chút sẽ vạn kiếp bất phục!

Tuy rằng Mục Thiên Vũ tin tưởng Lâm Minh, nhưng ở bên trong tâm vẫn vô cùng lo lắng.

Mục Phượng Tiên nhìn thấy biểu tình của Mục Thiên Vũ, biết trong lòng nàng suy nghĩ cái gì, trong lòng thở dài một hơi, nàng không thoải mái cái gì, mà hỏi Mục Dục Hoàng:

- Nếu Huyễn Vũ Thiếp tự mình ra tay, lại xuất động Cự Côn, thế lực thần bí một phương kia bỏ chạy sao?

Mục Dục Hoàng lắc đầu:

- Không có, bọn họ lựa chọn ứng chiến!

- Ứng chiến!?

Mục Phượng Tiên hơi kinh hãi, mặc dù Huyễn Vô Cực không ở, có Huyễn Vũ Thiếp chủ trì Cự Côn, cũng vô cùng khủng bố, đối phương dám ứng chiến, chứng minh thực lực của bọn họ còn cường đại hơn so với chính mình tưởng tượng lúc trước!

- Ngươi vừa rồi nói, đối phương chỉ có bốn tuấn kiệt trẻ tuổi?

- Chỉ sợ bọn họ còn có cao nhân tương trợ trong bóng tối đi...

Mục Dục Hoàng lắc đầu, nàng cũng không tin bốn người trẻ tuổi không đến ba mươi tuổi có thể có lực đối mặt với Huyễn Vũ Thiếp cùng Cự Côn.

- Tin tức truyền là vài ngày trước, hiện tại chỉ sợ bọn họ đã giao thủ cùng Cự Côn, không biết một trận chiến này thắng hay thua, nếu bọn họ có thể thắng Nam Hải Ma Vực, cho dù không thương tổn đến Cự Côn, cũng có thể đánh Nam Hải Ma Vực một trận, không đến mức như chúng ta ngay cả phản kháng ý niệm trong đầu đều không thể xuất hiện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status