Vũ luyện điên phong

Chương 1416: Cổ thụ thông linh.


Đủ loại công kích cùng bí thuật kia trong phút chốc va chạm vào bão cát, bão cát văng khắp nơi. Lực phòng ngự của cái khiên màu tím cố nhiên xuất chúng, nhưng lần này số lượng địch nhân ra tay đánh về phía Dương Khai đích thực quá nhiều, hơn nữa tất cả đều là cường giả Phản Hư Cảnh tế ra bí bảo uy lực to lớn, căn bản không phải võ giả bình thường có thể so sánh.

Màn phòng hộ của cái khiên màu tím, chỉ trong thời gian ngắn ngủi hai hô hấp liền bị phá vỡ, xem ra rơi vào tình thế nguy cơ nguy ngập.

Dương Khai sắc mặt hơi ngưng trọng, đang định tiếp tục bày ra phòng hộ khác, bỗng nhiên một công kích thiên địa biến sắc dường như chậm mà không chậm từ phía trước công tới. Công kích đó chỉ là một trụ sáng mà thôi, nhìn như là tấn công về phía Dương Khai, nhưng khi nó đánh tới trước cái khiên màu tím, lại quấy rối rất nhiều uy năng bí bảo và các bí thuật kia không còn biết đường công kích nữa.

Trong phút chốc, áp lực lên Dương Khai giảm đi nhiều, biến cố bất ngờ này khiến hắn giương mày nhìn theo hướng công kích bên kia, liền nhìn thấy một nam nhân trung niên mặc nho bào, tóc dài xỏa ngang lưng, thoạt nhìn vô cùng phong lưu, gương mặt tủm tỉm cười, chắp hai tay sau lưng đứng ở nơi đó.

Đối phương này có ý gì? Dương Khai có chút không rõ ràng.

Những người khác càng không rõ, lúc này có người nổi giận quát một tiếng: - Mặc trưởng lão, ngươi làm cái gì vậy?

Nam nhân trung niên này không ngờ chính là Mặc Vũ đại trưởng lão của Càn Thiên Tông, thực lực bản thân cường đại, không dưới Mạc Tiếu Sinh cùng Thành Bằng Huyên, thậm chí còn cao hơn một bậc so với Kim Thạch, Phong Bà Tử, cũng là nhân vật uy danh hiển hách.

Nghe vậy, Mặc Vũ cười nhạt một tiếng:

- Còn có thể làm gì, Mặc mỗ coi trọng bảo bối trong tay tiểu tử này, chẳng qua là muốn giết người đoạt bảo mà thôi, thế nào?

Người kia nghe nói vậy nhướng mày, tuy rằng trên mặt đầy vẻ phẫn uất, nhưng cũng không có thời gian đi truy cứu.

Nhìn từ công kích vừa rồi, Mặc Vũ đúng là ra tay với tâm tư giết người đoạt bảo, nhưng xem theo kết quả, đối phương lại giúp Dương Khai một chuyện lớn, bởi vì lão ra tay đã thay Dương Khai hóa giải phần lớn công kích.

Cũng không biết rốt cuộc là Mặc Vũ cố ý hay là vô tình, trong lòng căm tức hắn chỉ có thể cao giọng nhắc nhở: - Mặc trưởng lão ra tay tất nhiên là có thể, nhưng có thể kiềm chế một chút hay không?

Mặc Vũ cười nhạt một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, mà làm như rất hưng phấn nhìn chằm chằm vào Dương Khai.

Trong lòng lão cũng vô cùng mong đợi. Trước đó tình cảnh Long Huyệt Sơn không chịu nổi, mắt thấy đã sắp chạy trời không khỏi nắng, nhưng không nghĩ tới thời khắc mấu chốt lộ ra một nữ nhân họ Diệp, cuối cùng nếu không phải vì biến cố Đế Uyển, lúc này Long Huyệt Sơn cũng đã gió êm sóng lặng mới đúng.

Nhưng bởi vì biến cố Đế Uyển, lại làm cho Long Huyệt Sơn một lần nữa bị đẩy lên trên đầu gió đỉnh sóng, hơn nữa thế cục so với trước càng thêm hiểm ác.

Lão rất muốn biết, vận may của Dương Khai có thể dừng ở đây hay không, hay là vận may một lần nữa thêm thân, hóa giải được nguy cơ lần này.

Thân là đại trưởng lão của Càn Thiên Tông, tự nhiên lão sẽ không làm chuyện vô ích như vậy, thật tin tưởng vận may cái gì. Chỉ có điều Dương Khai đã cứu hai đệ tử của mình một mạng, bản thân Mặc Vũ cũng không phải là người chẳng phân biệt được ân oán, nếu đã đáp ứng lời thỉnh cầu của Thẩm Thi Đào, dĩ nhiên lão sẽ dùng một chút sức can thiệp.

Nếu như không có Thẩm Thi Đào, Mặc Vũ cũng không ngại bỏ đá xuống giếng, dị bảo Đế Uyển kia... lão cũng động lòng.

Hơn nữa nếu như Dương Khai thật sự chết đi, lão sẽ là người đầu tiên ra tay tranh đoạt nhẫn không gian của Dương Khai.

Sau một kích, lão cũng không có công kích nữa, mà chỉ yên lặng theo dõi chuyển biến, sự chú ý hơn phân nửa bị lò luyện khí cấp Hư Vương kia hấp dẫn, từ trong phát ra dao động năng lượng mãnh liệt như thế khiến lão kinh nghi vạn phần, cũng không biết rốt cuộc bên trong đó ẩn chứa thứ gì.

Mà đám địch nhân nhìn chằm chằm về phía Dương Khai kia, thời khắc này cũng đã tập hợp lại, bí bảo của từng người kêu vang, xem ra đang định phát động một đợt tấn công mới.

Đúng lúc này, bỗng nhiên từ một bên truyền đến một tràng tiếng thở phì phò xé gió, kèm theo tiếng xé gió, một lực lượng nóng rực bao phủ toàn trường, cùng lúc đó, từng sợi màu vàng giống như trường tiên từ trên trời giáng xuống, đập thẳng xuống những địch nhân này.

Mỗi một kích đều uy mãnh tuyệt luân, khiến mọi người biến sắc.

Đám địch nhân vốn đang chuẩn bị tấn công tiếp về phía Dương Khai, trong lúc cấp bách, tâm thần kinh hãi, rối rít vung tay ngăn cản.

- Đây là... Mặc Vũ trong nháy mắt mắt trợn to, không thể tin nhìn theo vị trí xuất phát công kích kia, bất ngờ phát hiện nơi đó lại là một cây cổ thụ cao tới mười mấy trượng, cành lá rậm rạp che trời.

Cây cổ thụ kia có màu sáng vàng rực rỡ, chói mắt, thời khắc này, giữa đám cành lá lắc lư, vô số lá cây màu vàng ào ào rơi xuống như mưa, hóa thành tia tia sáng vàng, như những lưỡi đao, như những mũi tên nhọn đánh úp về phía đám địch nhân.

Từng công kích hình dáng giống như cây roi kia, rõ ràng cũng là cành nhánh của cổ thụ này biến ảo thành.

Điều khiến Mặc Vũ khiếp sợ đều không phải là công kích của cổ thụ, mà ở trên thân cây khô to lớn kia, lại hiển lộ một gương mặt có ngũ quan rõ ràng, thời khắc này, ngũ quan vặn vẹo, thoạt nhìn dáng vẻ vô cùng phẫn nộ.

Lực đạo của cành nhánh đập xuống cùng công kích của lá cây màu vàng kia, mỗi một kích đều không kém gì một kích toàn lực của võ giả Thánh Vương nhất tầng cảnh.

Công kích rậm rạp chằng chịt đánh xuống, toàn trường nhìn qua cực kỳ kinh người.

Dù là cường giả như mình rơi vào trong đó, cũng sẽ một trận luống cuống tay chân, đừng nói chi là những người khác. Thời khắc này địch nhân vây quanh ở trước mặt Dương Khai hiếm thấy có cường giả đỉnh cao Phản Hư tam tầng cảnh, bị bao phủ trong công kích quỷ dị này, nếu không phải ỷ nhiều người thế mạnh, chỉ sợ sẽ lập tức liền xuất hiện thương vong.

- Cổ thụ thông linh! Mặc Vũ la lên thất thanh, vạn lần không nghĩ tới trong Long Huyệt Sơn lại còn có bảo bối bực này.

Nhất là cây cổ thụ thông linh này lại còn là linh thụ thuộc tính dương hiếm thấy!

Tuy nói cây cối cũng là một loại sinh linh, nhưng cây cối muốn mở ra thần trí quả thực là khó hơn lên trời. Mặc Vũ sống đã nhiều năm như vậy, cũng chỉ nghe nói qua có cổ thụ thông linh, nhưng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy, trước mắt còn là lần đầu tiên chứng kiến.

Cổ thụ thông linh, là linh thụ tối thiểu cũng có vạn năm thậm chí mấy vạn năm, đây chính là bảo vật nghịch thiên khó gặp! Nếu như dùng nó để luyện khí, khẳng định có thể luyện chế được bí bảo cực kỳ cường đại.

Càng làm cho lão trố mắt líu lưỡi là, cây cổ thụ thông linh này không ngờ có được tính tấn công cường đại như vậy.

Điều này sao có thể? Bình thường cổ thụ thông linh mặc dù sinh ra thần trí, cũng không có bao nhiêu thực lực, gặp phải võ giả cường đại chỉ có thể lợi dụng thần thông đặc thù che dấu khí tức, tránh né tai kiếp.

Thế mà cây cổ thụ thông linh của Long Huyệt Sơn này không ngờ hóa thân thành lợi khí chiến đấu, cành nhánh cùng lá cây đều biến thành thủ đoạn tấn công địch. Nó dừng nơi đâu, quả nhiên là một người giữ ải, vạn người khó qua. Dù là mình cũng khó mà trong khoảng thời gian ngắn xông qua.

Long Huyệt Sơn này... quả thực có chút nước biển không thể đo lường a.

Mặc Vũ trong mắt sáng rực, càng thêm hưng phấn bừng bừng.

Thần Thụ bỗng nhiên phát uy, cũng làm cho Dương Khai kinh ngạc chớp mắt một cái, bất quá rất nhanh hắn liền bình thường trở lại. Thần Thụ trước khi mình chiếm được nó cũng đã mở ra thần trí. Nó vốn là linh thụ cấp bậc không tầm thường, những năm qua mình nuôi nấng nó không dưới 10 giọt Kim huyết, có thể có trưởng thành như thế ngược lại cũng không khó giải thích.

Nghĩ tới đây, Dương Khai toét miệng cười hiện ra ý ác độc.

- Tiểu tử, nạp mạng đi! Bỗng nhiên vang lên một tiếng gầm, ngay sau đó trong hư không phía trước cách đó không xa tạo nên một vòng gợn sóng, một võ giả mặc trang phục Chiến Thiên Minh thần sắc dữ tợn bỗng dưng hiện ra đánh tới.

Xem theo dao động năng lượng từ trên người hắn, người này có thực lực cường đại của Phản Hư lưỡng tầng cảnh, hơn nữa hắn vô cùng am hiểu thuật ẩn giấu thân hình, thừa dịp mọi người đều bị sự vật kỳ dị kia hấp dẫn chú ý, hắn lén lén lút lút ẩn núp đến cách Dương Khai không xa, rồi nhân cơ hội tung ra một kích trí mạng.

Không thể không nói, người này mưu đồ tính toán rất tốt, cũng rất biết nắm bắt thời cơ, thời khắc này chính là khoảnh khắc Dương Khai buông lỏng tâm thần, đúng lúc này hắn bất thình lình đánh lén có thể nắm chắc tăng lên xác suất thành công.

Sư tử vồ thỏ còn dùng toàn lực, người này tuy rằng thực lực cường đại, nhưng ở trên sân nhà Long Huyệt Sơn, hắn cũng không dám có mảy may khinh thường Dương Khai, vừa ra tay là bạo phát toàn lực với thế lôi đình vạn quân.

Tốc độ giữa hai người bị kéo gần lại, một thanh trường kiếm hàn quang lấp lóe trên tay người này đâm thẳng tới hướng ngực của Dương Khai. Trường kiếm chưa tới, bóng kiếm đã như lưỡi rắn phun ra nuốt vào, sát khí lạnh lẽo như gió lạnh trên băng nguyên, đâm tới khiến da thịt Dương Khai sinh đau.

Dương Khai lại vẫn như cũ đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ là bên khóe miệng nổi lên một vẻ cười lạnh lùng, thân mình nhìn như không nhích động.

Có điều không đúng! Cường giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh kia trong lòng chợt động, theo bản năng cảm giác không xong, nhưng rốt cuộc không đúng chỗ nào, hắn lại không nói ra được, chỉ cảm thấy nếu như mình tùy tiện tiếp tục đánh lén... bị thua thiệt chỉ sợ sẽ là mình.

Trong đầu hắn nhanh chóng lóe lên dòng suy nghĩ, sắc mặt người này chợt ác liệt, chẳng những không có tính toán thu tay, ngược lại vận toàn lực thánh nguyên càng thêm cuồng bạo rót vào thân kiếm.

Bóng kiếm tăng vọt, khí thế như cầu vồng!

Mặc Vũ đứng ở cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào Dương Khai không chớp mắt, muốn biết rốt cuộc hắn có cái gì dựa vào, mà đối mặt với một kích bất ngờ của cường giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh, không ngờ dường như hắn đã định liệu trước như thế.

Đáp án trong nháy mắt lão hiểu rõ, ngay thời điểm địch nhân công kích tới, trước mặt Dương Khai bỗng nhiên hiện ra một bóng người nhỏ bé, xám mốc meo không bắt mắt chút nào, cao không tới hai thước, chỉ đứng tới đầu gối Dương Khai mà thôi.

- Hả? Mặc Vũ giương mày lên, rất là ngoài ý muốn. Lão cẩn thận nhìn chằm chằm vào bóng dáng xám mốc meo kia, nhưng lại trong lúc nhất thời không nhận ra đây rốt cuộc là vật gì.

Thoạt nhìn giống như một tảng đá, nhưng lại có tứ chi và ngũ quan, diện mạo thật thà, lỗ mũi khóe miệng lỗ tai góc cạnh rõ ràng, giống như điêu khắc thành, hai con mắt lại rất có thần, thắt lưng hơi khòm, hai tay dài phủ quá đầu gối, vô cùng quỷ dị.

Đá cũng có thể thông linh? Mặc Vũ gần như không thể tin được hai mắt của mình.

Để cho Mặc Vũ kinh ngạc là, dù là mình từ trên thân vật này không phát hiện được bất kỳ dao động năng lượng hay sinh mạng khí tức gì.

Đây là vật còn sống hay vật chết?

Thạch Khổi liền dùng hành động giải đáp nghi hoặc của Mặc Vũ.

Đối mặt với võ giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh kia đánh lén, Thạch Khổi mở hé khóe miệng, từ bên trong hộc ra một cây gậy đen như mực, ngay sau đó nó đưa ra một bàn tay, vừa nắm chắc cây gậy này, liền đảo mình tới phía trước giống như không hề quan tâm.

Một côn quét ra, thiên địa biến sắc, trong phạm vi mấy dặm linh khí thiên địa dường như đều bị khuấy trộn

Mặc Vũ giật giật khóe mắt, với nhãn lực của lão tự nhiên có thể nhìn thấu một côn nhìn như tùy ý quét ra này, rốt cuộc tích chứa uy lực cường đại bực nào, công kích bình thường căn bản không có cách nào sinh ra uy thế như vậy.

"Võ giả Chiến Thiên Minh kia... chỉ sợ phải xui xẻo rồi!" Mặc Vũ thầm nghĩ trong lòng.

Lão suy đoán không sai chút nào, võ giả Chiến Thiên Minh kia mặc dù có tu vi Phản Hư lưỡng tầng cảnh, cũng nhìn thấu uy lực của một côn đó, nhưng giờ này hắn đâm lao phải theo lao, né tránh là hoàn toàn không có khả năng, chỉ có thể liều mạng thúc giục thánh nguyên, trường kiếm trên tay kêu "ong ong", bắn ra hào quang vô tận chống đỡ..
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status