Vũ luyện điên phong

Chương 1730: Khoáng tinh


Người có sinh lão bệnh tử, tinh tú cũng không ngoại lệ.

Dương Khai tuy rằng không biết nguyên nhân gì đã khiến tinh tú này biến thành Tử Tinh, nhưng chỉ từ vật tư Thạch Khổi đã mang về thì có thể thấy được, rất lâu trước, nơi này chắn chắn cũng là tinh tú với sản vật phong phú, phong cảnh tươi đẹp! Mảnh phế tích trước mắt này, có lẽ chính là một nơi tổng đà của một tông môn nào đó.

Cách đó không xa truyền đến tiếng kêu, cắt ngang suy nghĩ của Dương Khai, quay đầu nhìn lại, bất ngờ phát hiện chính là Thạch Khổi đang gọi mình.

Dương Khai khẽ gật đầu, thân hình chuyển động, liền đuổi theo.

Trên đường đi tới, Dương Khai không ngừng dò xét bốn phía, rất nhanh, hắn liền phát hiện nơi này không có nguy hiểm, bởi vì trong thiên địa không có linh khí, cho nên trong di tích này mặc dù có lưu lại pháp trận, mặc dù vẫn nguyên vẹn hoàn chỉnh, cũng không thể phát động được.

Nói cách khác, di tích này là một nơi cực kỳ an toàn.

Một lát sau, Thạch Khổi đưa Dương Khai đi tới một nơi như là nhà kho, chất đống lượng lớn khoáng vật, còn có một vài bình ngọc, ngoài ra còn có một số thứ linh tinh.

Chứa trong những bình ngọc kia, hiển nhiên đều là linh đan.

Dương Khai nhặt mấy bình ngọc lên xem xét một lượt, phát hiện linh đan bên trong sớm đã mất đi linh khí, biến thành tro bụi, nên không chú ý thêm nữa, mà có những thứ không còn chút giá trị, hiển nhiên đều là một vài linh đan thảo dược, trải qua thời gian dài, dược tính trôi đi, trở thành vật vô dụng.

Cũng có lượng lớn thánh tinh, nhưng những thánh tinh này bởi vì bảo tồn không tốt, về cơ bản cũng không dùng được, những thánh tinh Thạch Khổi cắn nuốt kia, đều là tất cả những thánh tinh vẫn còn dùng được ở đây rồi.

Vậy nên trong kho này, thứ vẫn còn giá trị, chỉ còn có những khoáng vật kia!

Khoáng vật để thời gian dài, không cần phương pháp bảo tồn đặc thù, cũng sẽ không đi công hiệu.

Trong phòng kho, còn có số lượng khoáng vật gấp mấy lần số lượng mà Thạch Khổi đã cắn nuốt.

Dương Khai phất tay, thu tất cả khoáng vật vào trong nhẫn không gian của mình, lúc này mới đưa Thạch Khổi đi thăm dò xung quanh.

Một ngày sau, hắn đã hoàn tất thăm dò toàn bộ phế tích này.

Cũng không có thu hoạch gì đặc biệt. Trong phế tích, vật có giá trị đa phần được bảo tồn trong nhà kho, ngay cả những nhẫn không gian của những hài cốt kia, cũng bởi vì không có linh khí thiên địa nuôi dưỡng, sớm đã tan vỡ, tất cả những gì có trong đó cũng đều bị hủy.

Nhưng Dương Khai lại phát hiện, không gian dưới đất này chẳng qua cũng chỉ là một góc của núi băng.

Dưới đất này, dường như có một thiên địa khác! Chiếm diện tích vô cùng rộng lớn.

Hắn quyết định thăm dò một phen.

Từ sau khi rời khỏi phế tích, Dương Khai bay về phía trước không đến nửa ngày, liền tới trước một dãy núi hoang vắng, bên trong dãy núi, có vô số tồn tại như mỏ quặng.

Sau khi đến nơi này, Thạch Khổi luôn đi sát bên cạnh Dương Khai lại biểu hiện nhao nhao lên, dường như rất hứng thú với bên trong của dãy núi kia.

- Bên trong có khoáng vật? Dương Khai quay đầu nhìn nó.

Thạch Khổi đặc biệt nhạy cảm đối với khoáng vật, càng là thứ quý giá, càng kích phát khát vọng của nó. Giống như khứu giác nhạy cảm trời sinh của chó sói vậy. Thạch Khổi có một loại khứu giác độc đáo đối với khoáng vật.

Nghe được câu hỏi của Dương Khai, Thạch Khổi liền vội gật đầu.

- Đi, đi xem một chút! Dương Khai cười lớn, phất tay một cái, thánh nguyên bao lấy Thạch Khổi vọt vào trong dãy núi kia.

Một lát sau, trong mỏ quặng truyền đến tiếng hô của Dương Khai: - Mỏ quặng Yên Diệt Tinh!

Nơi này hiển nhiên là một mỏ quặng, hơn nữa còn là mỏ quặng Yên Diệt Tinh vô cùng hiếm thấy.

Yên Diệt Tinh, không cách nào tu luyện thành bí bảo, bởi vì bản thân nó vô cùng bài xích linh khí thiên địa, có thể nói là quan hệ với linh khí thiên địa như thủy hỏa bất dung! Nếu dùng nó để luyện chế bí bảo, vậy thì không ai có thể sử dụng, bí báo cũng hoàn toàn bị hủy.

Nhưng tính quý trọng của nó lại không thể nghi ngờ.

Cũng bởi vì nó bài xích đối với năng lượng trời sinh của linh khí thiên địa, cho nên nó có thể sử dụng để bố trí pháp trận! Dùng Yên Diệt Tinh để bố trí pháp trận, có thể hạn chế võ giả vận dụng thánh nguyên, nếu không cẩn thận rơi vào trong đó, giống như không may rơi vào U Hồn Đảo vậy, chỉ có thể dựa vào sức lực thân thể đơn thuần!

Đại Trận Yên Diệt Tịch nổi tiếng, cần phải dùng Yên Diệt Tinh làm mắt trận.

Không thể vận dụng thánh nguyên, cũng không thể vận dụng bí bảo của võ giả, vậy còn gọi là võ giả không? Cư dân của U Hồn Đảo lợi dụng Hồn Thiên đan để rèn luyện thân thể, có thể sống sót ở nơi như vậy, nhưng không phải mỗi võ giả đều có loại đan dược Hồn Thiên đan này, cũng không phải mỗi võ giả đều chú trọng rèn luyện thân thể.

Yên Diệt Tịch Hư Đại Trận, có thể nói là gần như khắc tinh với tất cả võ giả. Dù là cường giả Hư Vương Cảnh rơi vào trong đó, cũng không tránh khỏi u đầu sứt trán.

Uy lực đại trận tuy mạnh, nhưng Yên Diệt Tinh lại cực kỳ khó có được, thông thường hiếm thấy!

Nhưng nơi này, lại có mỏ quặng Yên Diệt Tinh, mà xét từ việc tinh thạch lộ ra từ trên vách đá cho thấy, mỏ quặng này lại là một mỏ giàu!

Mỏ quặng phân ba cấp, theo thứ tự mỏ giàu, mỏ bình thường, mỏ nghèo! Có tiêu chuẩn đánh giá riêng biệt.

Thông thường mà nói, quặng mỏ đạt tới cấp bậc mỏ giàu, chỉ cần tùy ý khai thác, có thể đào được khoáng vật cần lấy, giá trị cực kỳ kinh người, số lượng cũng cực kỳ hiếm gặp.

Dương Khai cũng không nghĩ tới mình ở đây lại có thể phát hiện một mỏ Yên Diệt Tinh giàu.

Thạch Khổi sớm đã xông tới, miệng to cắn nuốt, chỉ trong chốc lát, liền nuốt vô số Yên Diệt Tinh vào trong bụng.

Dương Khai cũng không chần chừ, xông lên phía trước vơ vét một trận.

Tuy rằng nơi này bị Yên Diệt Tinh ảnh hưởng, thánh nguyên bị áp chế ở mức cực lớn, nhưng thể lực thân thể Dương Khai rất mạnh, tốc độ khai thác chỉ chậm hơn Thạch Khổi một chút mà thôi.

Không đến ba ngày, Dương Khai liền khai thác được ít nhất 500 khối Yên Diệt Tinh, còn về phần Thạch Khổi đã cắn nuốt được, quả thực không thể tính toán.

500 khối Yên Diệt Tinh, đã đủ để bố trí một pháp trận chụp lên một tông môn nhỏ. Nhưng không có tông môn nào lại hành động ngu xuẩn như vậy, nếu làm như vậy, các đệ tử sau này cũng không cần tu luyện nữa.

Đều không cảm nhận được linh khí thiên địa, còn tu luyện cái gì!

Yên Diệt Tinh vô cùng thích hợp trong việc bố trí pháp trận tại một vị trí đặc thù, ví dụ như một chỗ cấm địa hay là một cái bẫy!

Mỏ quặng trong lòng núi, cũng không có vẻ ít đi, thần niệm Dương Khai thả ra, không khỏi có chút lực bất tòng tâm, chỉ dựa vào một mình hắn, muốn khai thác toàn bộ mỏ giàu này, quả thật là điều không thể.

Hắn có lẽ cần phải ở lại chỗ này nhiều năm.

Trầm ngâm một lúc, Dương Khai không tiếp tục nữa, gọi Thạch Khổi một tiếng, hắn rời khỏi dãy núi này, tiếp tục đi về phía trước thăm dò.

Lại một ngày sau, dưới cảm ứng thần kì của Thạch Khổi, Dương Khai lại vào trong một dãy núi khác, nhìn cảnh tượng bên trong, dù là kiến thức của Dương Khai rộng rãi, cũng không khỏi có chút rên lên: - Thiên Câu Ngọc!

Đây lại là mỏ quặng Thiên Câu Ngọc có tác dụng ôn dưỡng lực lượng thần hồn.

Thiên Câu Ngọc là một loại ngọc thạch rất đặc thù, hiện ra sắc thái xanh biếc, với kích phát của thánh nguyên, loại ngọc thạch này có thể phóng ra một loại lực lượng nhu hòa, tưới nhuần thức hải, làm lớn mạnh lực lượng thần hồn của võ giả.

Tính chất này, có chút tương tự với Ôn Thần Liên bảy màu, nhưng hiệu quả lại khác xa so với Ôn Thần Liên.

Ôn Thần Liên có thể tồn tại trong thức hải võ giả, không lúc nào không tưới nhuần thần hồn võ giả, thần hồn Dương Khai sở dĩ cường đại, cũng là bởi vì Ôn Thần Liên tưới nhuần nhiều năm nay.

Nhưng Ôn Thần Liên dù sao cũng là thiên địa chí bảo, sao có thể dễ dàng có được. Những thứ này, đến cường giả Hư Vương Cảnh đều vạn lần mơ ước.

Thiên Câu Ngọc thì không giống vậy, mặc dù cấp bậc thấp hơn nhiều so với Ôn Thần Liên, cũng là thứ cực kỳ quý trọng, là vật liệu tốt nhất tu luyện lực lượng thần hồn. Trên thị trường của mỗi một tinh tú, đều ngẫu nhiên xuất hiện một ít Thiên Câu Ngọc, và mỗi lần đều bị võ giả tranh đoạt hầu như không còn.

Thiên Câu Ngọc là vật liệu có giá trị nhưng hiếm thấy trên thị trường.

Nhưng nơi này, không ngờ lại tồn tại một mỏ quặng Thiên Câu Ngọc.

Xét từ tia sáng xanh biếc tản phát ra kia, mỏ quặng Thiên Câu Ngọc này không tính là rất dồi dào, nhưng cũng không hoàn toàn cằn cỗi, là mỏ quặng cấp bậc bình thường.

Như thông thường, khi Dương Khai vẫn đang sững sờ, Thạch Khổi đã bắt đầu cắn nuốt Thiên Câu Ngọc.

Dương Khai cũng không thu hoạch được bao nhiêu, chỉ là đào được trên trăm khối Thiên Câu Ngọc, liền gọi Thạch Khổi, trong khi nó vẫn không nỡ rời đi, dẫn nó tiếp tục thăm dò phía trước.

Hắn mơ hồ cảm thấy, Tử Tinh mình vô tình hạ xuống này, dường như tích chứa tài phú khó có thể tưởng tượng được!

Ba ngày sau, Dương Khai lần nữa phát hiện một mỏ quặng Hoàng Lệ Bích Thiết.

Một tháng sau, số lượng mỏ quặng được phát hiện đã lên đến tám mỏ, hơn nửa một mỏ trong đó lại là mỏ thánh tinh.

Hắn không tiếp tục thăm dò nữa, suốt một tháng đã khiến hắn mơ hồ hiểu rõ, Tử Tinh này hoàn toàn chính là khoáng tinh trong truyền thuyết.

Mỗi một tinh tu luyện, đều có pháp tắc thiên địa của mình, những pháp tắc thiên địa này đại bộ phận giống nhau, nhưng cũng có một vài khác biệt nhỏ.

Khác biệt này, sẽ dẫn tới vật tư được sinh ra trên tinh tu luyện khác nhau một trời một vực.

Ví dụ như, có tinh tú thích hợp cho sinh trưởng của thảo dược, loại tinh tú này gọi là dược tinh.

Thông thường linh dược trưởng thành cần trăm năm, nhưng trên tinh tú này có lẽ chỉ cần 50 năm, 30 năm, thậm chí 10 năm có thể trưởng thành, rút ngắn thời gian sinh trưởng cực lớn.

Mà có tinh tú lại thích hợp cho sự sản sinh của khoáng vật, loại tinh tú này chính là khoáng tinh.

Trên khoáng tinh, khoáng vật quý hiếm nhiều không đếm xuể, chủng loại rực rỡ muôn màu, cực kỳ phì nhiêu.

Trong Tinh Vực, trong tay mấy thế lực cường đại nhất đều nắm giữ số lượng khoáng tinh cùng dược tinh nhất đinh. Thí dụ như Hằng La Thương Hội ở Tuyết Nguyệt, thì không chỉ có một khoáng tinh và dược tinh, chính vì có hậu thuẫn này, Hằng La Thương Hội mới có thể làm ăn ở trong cả Tinh Vực, uy danh vang xa.

Tử Tinh mà Dương Khai phát hiện ra này, không nghi ngờ gì nữa, chính là một khoáng tinh. Hơn nữa từ số lượng và phẩm chất những mỏ quặng kia, dù là trong khoáng tinh, tinh tú này cũng tính là tốt nhất.

Lần này phát đạt rồi!

Lăng Tiêu Tông có thể nắm giữ khoáng tinh này, lo gì ngày sau sẽ không phát triển lớn mạnh?

Trong lòng Dương Khai bồi hồi bất định, lại có chút kích động hiếm thấy.

Ngay sau đó, hắn cũng không do dự, lúc này bắt đầu bố trí pháp trận không gian trong mỏ quặng thánh tinh mình đang đứng này, nối tiếp tới pháp trận trong hang núi trên mặt đất kia.

Bởi vì pháp trận không gian được bố trí cũng không phải trong phạm vi siêu xa, cho nên tốc độ nhanh hơn rất nhiều, trước sau không đến một ngày, Dương Khai cũng đã bố trí xong toàn bộ, đứng trong pháp trận, rót thánh tinh vào chỗ trũng nhất của pháp trận, theo lóe lên của một trận bạch quang, Dương Khai đã đến hang núi trên mặt đất.

Không trì hoãn thời gian, Dương Khai lần nữa lấy ra thánh tinh, đánh vào trong chân pháp trận không gian này, thần niệm khóa chặt điểm sáng thể hiện U Ám Tinh trong pháp trận không gian, khởi động pháp trận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status