Vũ luyện điên phong

Chương 1840: Đây là giải thích


Rất buồn cười sao? Thủ vệ cửa thành cũng cười híp mắt nhìn Dương Khai.

- Ngươi không phải là nói chuyện cười chứ? Dương Khai hí mắt dòm hắn, phát hiện đối phương lại không sợ hãi chút nào nhìn thẳng vào hắn.

5 ngàn, 10 ngàn, chút số lượng thánh tinh này Dương Khai đúng là không không coi vào đâu, hắn có một hậu thuẫn Lăng Tiêu Tông khổng lồ như vậy, lại thường giết người cướp của, thánh tinh trong nhẫn không gian không nói có mấy trăm triệu, 100 triệu tối thiểu là có.

Nhưng đối phương được voi đòi tiên như vậy, Dương Khai lập tức không vui trong lòng.

- Ngươi cảm thấy có phải ta đang nói chuyện cười với ngươi hay không? Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi cũng là thám tử của thế lực địch quân phái tới Tử Tinh Thành ta? Thủ vệ cửa thành hừ lạnh một tiếng, nhẹ vỗ vỗ thông hành lệnh trên tay, mắt nhìn chằm chằm Dương Khai, ý uy hiếp rất đậm.

Lời vừa nói ra, các võ giả xếp hàng phía sau chờ vào thành đều biến sắc mặt.

Kết quả của nam nhân trung niên trước đó bọn họ tận mắt nhìn thấy, mới xảy ra thời gian không tới uống cạn nửa chung trà, chẳng lẽ thanh niên quần áo chỉnh tề này lại muốn đi vào vết xe đổ?

Lập tức từng ánh mắt nhìn lại Dương Khai đều lộ vẻ thương tiếc.

- Nếu muốn gán tội cho người khác, không sợ không tìm ra lý do! Ngay lúc Dương Khai căm tức trong lòng, chuẩn bị đại náo một phen, sau lưng bỗng nhiên một người bước lên, người kia nhẹ đẩy Dương Khai một cái, đứng ở trước mặt thủ vệ cửa thành, cười tủm tỉm nói: - Vị đại nhân này nói đùa, hắn tự nhiên không có khả năng là thám tử cái gì, hắn là người của Ngũ Phương Thương Hội chúng ta, là theo ta cùng đi làm việc!

Lời vừa nói ra, thủ vệ cửa thành sửng sốt một chút, ngay cả Dương Khai cũng giật mình.

Hắn cau mày nhìn người đứng trước mặt mình, phát hiện đối phương lại là một nữ nhân. Bởi vì quay lưng về phía mình, nên không thấy rõ gương mặt, bất quá một mái tóc đen nhánh bện thành búi tóc ở sau ót, lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn, thân mặc một bộ quần dài khéo léo, bó sát vòng eo thon, cặp mông tròn rất bắt mắt, chọc cho người mơ mộng.

Ở vào thời điểm này, lại có người nguyện ý thay mình ra mặt?

Dương Khai cảm thấy là lạ, trong lòng ngược lại nhiều thêm một chút hảo cảm với nữ nhân này.

- Hội trưởng! Nhưng ở phía sau lập tức truyền đến mấy tiếng kinh hô, âm điệu cực kỳ hoảng loạn. Một người trong đó lại bước vội lên phía trước, mở miệng nói: - Hắn...

- Ngậm miệng!

Nữ nhân kia quay đầu trừng mắt nhìn về phía người nói chuyện một cái.

Nữ nhân này dường như rất có uy tín trong đám người đó, một lời nói ra, người kia lập tức không có nói tiếp. Bất quá lại trợn mắt nhìn Dương Khai. Còn mấy nữ nhân đồng bạn, đều lộ vẻ khó coi.

- Vị đại nhân này, ngài cũng biết Ngũ Phương Thương Hội chúng ta cũng thường xuyên tới Tử Tinh Thành giao dịch một chút hàng hóa, thế nào lại là thám tử cái gì không giải thích được. Đứa nhỏ trong nhà không hiểu chuyện, nếu có chỗ nào mạo phạm đại nhân, U Mộng ở chỗ này bồi thường cho ngài, mong rằng vị đại nhân này rộng lòng bỏ qua!

Vừa nói, nàng vừa từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái túi, đặt trên tay thủ vệ kia.

Đứa nhỏ trong nhà... Dương Khai không khỏi sờ sờ mũi.

Thủ vệ khẽ nhấc nhấc áng chừng một chút, trong mắt sáng ngời, cười hà hà nói: - Ngũ Phương Thương Hội à? Ta cũng có nghe qua, nghe nói hội trưởng thương hội của các người tên là Hoa U Mộng? Chẳng lẽ chính là...

Nữ nhân mỉm cười nói:

- Tiện danh nho nhỏ, không nghĩ tới cũng có thể vào tai đại nhân, thiếp thật rất vinh hạnh!

- Nói hay... nói hay! Thủ vệ kia hai mắt sáng lên nhìn gương mặt Hoa U Mộng, cười dâm đãng: - Nếu là Hoa hội trưởng ra mặt, lại nộp đủ thánh tinh, vậy cũng không phải không thể dàn xếp!

- Đa tạ đại nhân! Hoa U Mộng mừng rỡ.

- Bất quá... Thủ vệ chợt đổi giọng, ánh mắt âm lãnh nhìn Dương Khai một cái, nói tiếp: - Nếu Hoa hội trưởng có thể đáp ứng ta hai điều kiện, chuyện này coi như bỏ qua, nếu không... Hừ hừ!

Hoa U Mộng nụ cười cứng đờ, nhẹ giọng nói: - Đại nhân mời nói!

- Ánh mắt của tiểu tử này ta rất không thích, còn nữa trước dám nói trêu đùa với ta, bảo hắn nói xin lỗi bồi lễ cho ta! Thủ vệ mắt lạnh nhìn Dương Khai, sau đó lại đưa mắt nhìn sang Hoa U Mộng, cười dâm đãng một tiếng: - Điều thứ hai, Hoa hội trưởng đường xa tới đây, đợi sau giờ hợi bổn tọa nhàn rỗi, muốn đón gió tẩy trần cho Hoa hội trưởng, không biết Hoa hội trưởng có nể mặt hay không? Cứ chọn Túy Phong Lâu ở thành đông là tốt rồi!

Hắn miệng hỏi như vậy, nhưng giọng nói kia lại căn bản không chấp nhận Hoa U Mộng từ chối.

Hoa U Mộng hơi biến sắc, cười gượng một tiếng nói: - Cái này... ngày khác hãy nói sau, trước hãy để tiểu tử này nói xin lỗi bồi lễ cho đại nhân!

Khi nói chuyện, nàng quay đầu nhìn Dương Khai, không ngừng nháy mắt ra hiệu.

Đến lúc này, Dương Khai mới nhìn thấy gương mặt nàng.

Không khỏi trong mắt sáng ngời, nhìn ra, Hoa U Mộng mặc dù không là sắc đẹp điên đảo chúng sinh, nhưng cũng rất quyến rũ. Hơn nữa toàn thân lộ ra phong thái thành thục, có lẽ là hàng năm bôn ba ở bên ngoài, duy trì Ngũ Phương Thương Hội, nên toàn thân nàng đều tràn đầy một loại khí tức khó diễn tả, hơn nữa gần trong gang tấc, trên người nàng còn tản ra một mùi hương khiến người ta mê say.

Mùi thơm này không phải mùi phấn son, mà là mùi thơm tự nhiên của cơ thể.

Khó trách thủ vệ cửa thành một mực nhìn chằm chằm vào nàng không chớp mắt, thì ra là nguyên nhân này.

Thời khắc này chẳng những Hoa U Mộng đang len lén nháy mắt ra hiệu cho hắn, mà các võ giả Ngũ Phương Thương Hội kia cũng đều trừng mắt nhìn về phía Dương Khai, trên mặt như có xu thế nếu ngươi dám không theo liền đập chết ngươi.

Dương Khai bất đắc dĩ cười.

Hắn cũng không nghĩ tới chỉ là vào thành, lại còn gây ra những chuyện này.

Bất quá ở thời điểm này hắn cũng không tiện chỉ trích cái gì, dù sao Hoa U Mộng cũng đang giúp mình...

Trầm ngâm một lúc, Dương Khai ôm quyền hướng về phía Hoa U Mộng nói: - Hoa hội trưởng có ý tốt, tại hạ xin nhận trong lòng!

Hoa U Mộng nhíu chân mày, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một dự cảm không tốt.

Quả nhiên, Dương Khai tiếp tục nói: - Bất quá chuyện này là vì ta mà ra, không liên quan với các vị, mời Hoa hội trưởng đừng xen vào!

Nói xong, cũng không để ý tới vẻ kinh ngạc của Hoa U Mộng, quay về phía thủ vệ cửa thành kia cười hà hà nói: - Muốn ta nói xin lỗi bồi lễ với ngươi ư?

- Hoa hội trưởng! Đây là chuyện gì vậy? Xem ra tiểu tử này cũng không phải là người của Ngũ Phương Thương Hội a? Chẳng lẽ là Hoa hội trưởng ăn nói bừa bãi, lừa gạt chúng ta? Ngươi hẳn biết bị tội gì chứ?

Thủ vệ cửa thành cũng không có coi Dương Khai vào đâu, mà quát to, hung hăng nói với Hoa U Mộng.

Hoa U Mộng cũng không nghĩ tới mình có ý tốt, đối phương lại giống như một tên ngốc, không cảm kích chút nào, lập tức cũng cấp bách trên trán toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng khoát tay nói: - Đại nhân hãy nghe ta giải thích, tiểu tử này hắn...

- Không có gì hay giải thích! Hoa hội trưởng, ngươi gây ra phiền toái lớn rồi! Chuyện này ngươi không cho ta một lời giải thích hợp lý, đừng mơ tưởng chuyện tốt! Thủ vệ cửa thành hung hăng quát một tiếng, không mảy may nể mặt Hoa U Mộng, gương mặt xinh đẹp của nàng chợt trắng bệch.

- Quả thật không có gì hay giải thích! Dương Khai cười lạnh, tiến lên một bước, đưa tay đánh tới phía thủ vệ cửa thành.

"Bốp..." một tiếng, thủ vệ cửa thành bị tát văng ra lộn mấy vòng, ngã nhào trên đất, một miệng răng cơ hồ bị tát văng ra hơn phân nửa, miệng đầy máu.

- Đây là giải thích! Dương Khai mắt lạnh nhìn hắn.

- A... Hoa U Mộng ngây dại, trực giác lần này đúng là chọc phải phiền toái lớn rồi! Trong lúc nhất thời nàng tâm loạn như ma, cũng không biết phải làm gì cho đúng.

- Ngươi... ngươi dám đánh ta? Thủ vệ cửa thành từ dưới đất lảo đảo bò dậy, tay ôm quai hàm, kêu lên không nghe rõ, nhưng trong mắt đầy vẻ ác độc: - Ta chính là thủ vệ của Tử Tinh Thành, ngươi lại dám ra tay đánh ta?

Còn chưa dứt lời, Dương Khai lại cách không quét một bàn tay.

Thủ vệ kia kêu thảm một tiếng, hàm răng còn lại toàn bộ văng ra.

- Thật can đảm! Mẫn chấp sự một mực nhắm mắt dưỡng thần rốt cục hành động, thân mình nhảy lên, cả người như chim ưng từ trời cao đánh xuống, bay gần đến trên đỉnh đầu Dương Khai, Thế tràng của Phản Hư tam tầng cảnh chợt ra, bao phủ phương viên mười trượng xung quanh Dương Khai, đồng thời chụp xuống một chưởng.

Hoa U Mộng cùng mấy võ giả Ngũ Phương Thương Hội đều không tự chủ kêu lên một tiếng đau đớn. Dưới áp lực cực lớn này thân mình họ đều lún xuống, thánh nguyên trong cơ thể không thể vận chuyển, hai người thực lực hơi yếu thiếu chút nữa hộc máu tại chỗ.

- Dám ở Tử Tinh Thành ta động thủ đả thương người, đúng là không xem lão phu vào đâu! Mẫn chấp sự gầm lên, sát khí bừng bừng, rất có xu thế một chưởng đánh cho Dương Khai mất mạng.

- Ngươi là cái thá gì, mà phải xem trọng ngươi? Dương Khai cười lạnh không ngừng: - Vốn ta không muốn tự dưng gây chuyện, nhưng các ngươi lại ỷ thế hiếp người, tự tìm đường chết!

Trong lúc nói chuyện, lật tay đẩy ra một chưởng.

"Ầm..." Hai chưởng đụng nhau, một năng lượng to lớn khuếch tán ra ngoài, Mẫn chấp sự vốn trên khuôn mặt già nua khí thế hung hăng sát khí lộ ra hết, chợt hiện lên vẻ kinh hãi, ngay sau đó giống như một bao tải rách nát bị đánh bay ra ngoài.

"Răng rắc..." Trong cơ thể lão truyền ra tiếng từng đoạn xương cốt gãy lìa, ở giữa không trung phun ào ào máu tươi.

"Oa..."

Ngoài cửa thành, vang lên một tràng tiếng kêu kinh ngạc lẫn kinh sợ.

Xung đột giữa Dương Khai và thủ vệ cửa thành, Hoa U Mộng điều giải, mọi người đều nhìn ở trong mắt, vốn tưởng rằng Dương Khai bị tai vạ đến nơi, không nghĩ tới cuối cùng gặp tai ương lại là thủ vệ cửa thành cùng Mẫn chấp sự kia.

Chỉ một chưởng, Mẫn chấp sự liền bị đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất, sống chết không biết.

Mọi người đều nhìn Dương Khai như nhìn quái vật.

Mẫn chấp sự ở trong Tử Tinh tuy rằng địa vị không tính là cao, nhưng dù gì cũng là thân phận một chấp sự, có thể đảm nhiệm chức vị như thế trong quái vật khổng lồ Tử Tinh này, tối thiểu cũng là cường giả Phản Hư tam tầng cảnh.

Phản Hư tam tầng cảnh mà bị một chưởng đánh bay, thanh niên này phải có tu vi cường đại bao nhiêu? Chẳng lẽ là Hư Vương Cảnh?

Ý niệm này vừa hiện lên, mọi người đều giật nảy mình, không thể bình tĩnh nữa.

Dù sao Hư Vương Cảnh là chiến lực đứng đầu nhất cả Tinh Vực, mạnh như Tử Tinh sợ là cũng không muốn tùy tiện trêu chọc một vị cường giả Hư Vương Cảnh.

Hết thảy chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến suy tư của mọi người đều không theo kịp. Hoa U Mộng hội trưởng Ngũ Phương Thương Hội kia há rộng cái miệng nhỏ nhắn, trong đôi mắt đẹp đầy vẻ kinh hãi, thật lâu không thể tỉnh thần lại.

Nơi cửa thành, vốn còn hơn mười người thủ vệ, chuẩn bị theo Mẫn chấp sự ra tay bắt giữ Dương Khai cùng đám người Ngũ Phương Thương Hội, nhưng vừa thấy Mẫn chấp sự sống chết đều không biết, sao còn dám tiến lên? Tất cả đều cứng người tại chỗ, hai mặt nhìn nhau, lo lắng đề phòng, e sợ Dương Khai ra tay tàn sát.

Lúc này Dương Khai mới đưa tay chụp một cái, hút trở về toàn bộ những thánh tinh trước đó mình giao nộp và cái túi của Hoa U Mộng... hừ lạnh một tiếng nói: - Cho ngươi 5 ngàn ngươi không cần, nếu không cần, thì ta lấy lại vậy. Hoa hội trưởng! Đây là vật của ngài!

Khi nói chuyện, ném cái túi kia qua hướng Hoa U Mộng.

Hoa U Mộng ngây ngốc nhận lấy, không biết tại sao, cảm giác cái túi này giống như là củ khoai lang phỏng tay...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status