Vũ nghịch càn khôn

Chương 511: Chiến Võ Hoàng


Lúc mặt trời lặn về phía Tây, Chu tài chủ dẫn bốn mươi tên bảo tiêu trở về Chu phủ, hạ lệnh cảnh giới cao độ, đóng chặt cửa nẻo, bốn bề tuần canh, còn hắn thì ở bên trong phòng, 37 tên bảo tiêu ở bên ngoài, còn bà tên Võ Vương thì làm thiếp thân tùy tùng.

Mới bước vào cửa, Chu tài chủ lập tức nhìn thấy một thân ảnh đang đứng nhìn bức họa của hắn treo ở trên tường, ngay lập tức Chu tài chủ há miệng muốn hét lên, ba tên Võ Vương kia càng ra tay vây công, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh lạnh lẽo:

- Đừng sợ, là ta đến cứu mạng ngươi!

- Ngươi… ngươi là… ai?

Chu tài chủ vẫn chưa hết sợ hãi, âm thanh đầy run rẩy.

- Ma Đạo Tử.

Ba chưa vừa thốt ra, ba tên Võ Vương lập tức dừng bước, trong mắt lóe lên tinh quang, nhìn chòng chọc bongsl ưng Sở Nam, Chu tài chủ lại nói:

- Có phải Ma Đạo Tử trảm ác mãng ở Ly Lan giang, diệt vạn quái điểu ở Hỏa Bình trại phía Tây, diệt Thực Nhân Bang hung tàn, giết bạo thành chủ hay không?

Chu tài chủ này là thương nhân, tin tức thật sự rất linh thông, sau khi thao thao bất tuyệt, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Ma Đạo Tử, trong mắt đầy vẻ chờ mong.

- Xem ra ngươi biết rất rõ lão phu?

Sở Nam quay người lại, Chu tài chủ nhận xét khuôn mặt, hoàn toàn giống như lời đồn, trong lòng nhất thời cao hứng, vội quỳ xuống đất vái chào, nói:

- Tiền bối, xin hãy cứu ta, từ trên xuống dưới Chu gia còn một trăm hai mươi sáu miệng ăn, ta…

- Lão phu đến, tất nhiên là để bảo vệ mạng của ngươi.

- Cám ơn ân nhân, ân nhân quả nhiên là nghĩa bạc vân thiên, thiên can địa đảm…

Chu tài chủ liên tục nói vài câu tán mỹ, ba tên Võ Vương kia nhìn về phía Sở Nam, trong mắt có phần sợ hãi.

Sở Nam nhìn về phía ba tên Võ Vương, hỏi:

- Các ngươi rất sợ ta sao?

Ba tên Võ Vương hai mắt nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói:

- Tiền bối, vãn bối cửu ngưỡng đại danh…

- Là cửu ngưỡng đại danh ba trăm năm trước.

Sở Nam sảng khoái cười, lại xoay người nhìn bức họa, nói:

- Bức họa này rất có ý tứ, rất diệu.

Chủ tài chủ nghe vậy, liền nói:

- Nếu ân nhân đã thích, vậy thì xin tặng cho ân nhân.

Sở Nam cũng không chối từ, cười nói:

- Tốt, xem như là ngươi trả thù lao cho lão phu đi.

Sở Nam thần sắc ngưng trọng cất bức họa vào, còn hỏi Chu tài chủ bức họa này từ đâu có được.

Chu tài chủ, không dám có chút giấu diếm, nhất nhất kể lại.

Sở Nam im lặng lắng nghe.

Giờ tử hai khắc, càng lúc càng đến gần….

Đến lúc rồi…

Trăng sáng bị mây đen trên trời bao phủ, mặt đất một mảnh đen kịt, duy chỉ có Chu phủ là sáng như ban ngày.

Đột nhiên, một thân ảnh thiểm hiện trong hư không.

Bốn phía lập tức kinh hô, tiếng hô hoán vang lên khắp nơi:

- Dạ Sát giả đến, Dạ Sát giả đến rồi, nhanh đi bẩm báo lão gia, Dạ Sát giả đến rồi…

Hết thảy mọi người trong Chu phủ đều chạy ra, vô số vũ tiến bắn về phía thân ảnh trên không trung, chỉ có điều lúc những mũi tên kia cách thân ảnh đó chừng năm mét thì tự động bắn ngược trở lại, còn những đao thương và ám khí khác đều vô dụng.

Bảo chiêu tận chức, dốc ra toàn bộ lực lượng, vũ kỹ uy lực lớn nhất, vại đạo đao mang lóe lên, trảm về phía thân ảnh kia, chỉ thấy thân ảnh kia tùy ý vẫy tay một cái, những đao mạng ập đến kia với tốc độ nhanh gấp trăm lần sát ngược trở lại.

Chỉ có mấy chục người xuất ra đao mang, nhưng khi đao mang sát ngược trở lại thì diệt đến hơn trăm người, những cười cản ở phía trước đều ngã gục toàn bộ.

Chậm rãi, thân ảnh kia liền đến gian phòng của Chu tài chủ, tuy nhiên, đến gần thì ba tên Võ Vương cũng đi ra ngoài, bốn mươi người đều vì tiền bán mạng, làm bảo tiêu, chặn trước mặt thân ảnh kia.

- Ngươi là Dạ Sát giả?

Thân ảnh kia không trả lời, chỉ đi về phía trước, ánh mắt bốn mươi người đều tràn đầy vẻ run sợ, các loại binh khí trong tay phát ra hào quang rực rỡ, hiển nhiên bọn hắn đã dốc toàn bộ nguyên lực của bản thân ra.

Mà ở trong phòng, Chu tài chủ lại khẩn trương vô cùng, Sở Nam thì vẫn dáng vẻ nhàn nhã, nhưng trong đầu lại nhớ đến nội dung của bức họa, lúc đầu tiên hắn nhìn thấy bức họa kia, trong lòng bất giác chấn kinh, bức họa kia vẽ một tòa núi cao chọc thủng mây, cực kỳ hùng vĩ, đỉnh núi bị mây trắng nhấn chìm, trên núi còn có Thanh Tùng đứng thắng tắp, bên trên Thanh Tùng có một người tay cầm cần câu, dây câu hạ xuống biển mây, bộ dạng như đang ngồi câu vậy…

Sở Nam không biết nó nghĩa là gì, chỉ có giật mình khó hiểu, lúc trước hắn dò hỏi Chu tài chủ bức họa này từ đâu có được, Chu tài chủ nói là mười năm trước, thuận tay cứu được một người, sau khi người đó tỉnh lại liền tặng bức họa này, không biết tên, cũng chẳng biết đi đâu, thâm chí ngay cả dung mạo người đó, Chu tài chủ cũng không nhớ nữa.

Chu tài chủ tất nhiên không dám đi quấy Sở Nam, hắn đứng phía sau Sở Nam, hi vọng Ma Đạo Tử thanh danh đại chấn gần đây có thể giết Dạ Sát giả, hắn có thể thoát chết.

Dạ Sát giả cách bốn mươi người chưa đầy mười mét, một tên Võ Vương quát:

- Dạ Sát giả, có chúng ta ở đây, đêm nay ngươi đừng mong tiến thêm một bước.

- Đúng, đừng hòng tiến thêm bước nào!

- Giết!

Một người hét lên.

- Giết…

Bốn mươi người đồng thanh hét, tất cả quang mang lóe lên rực rỡ, tinh thần, khí thế của những người này trong nháy mắt đạt đến cực trí, đao mang, kiếm ảnh trảm xuất ra, đều dung hợp thành một thể, uy lực kinh người.

Dạ Sát giả không chút hoảng sợ, vẫn tiến về phía trước, đợi đến khi đại sát chiêu đến gần, Dạ Sát giả mới nói:

- Thật là quá ồn ào.

Lúc nói, hắn lại vươn bàn tay ra, uy lực của đại sát chiêu do bốn mươi người dung hợp liền tách ra, sau đó bắn ngược trở về, trong nháy mắt ập đến trước mặt những người đó, bọn họ còn chưa kịp bình tĩnh lại thì đã mất mạng.

Ba tên Võ Vương kia vẫn chưa chết, máu tươi chực trào ra, cắn răng nói:

- Cho dù ngươi giết chúng ta thì đêm nay ngươi cũng phải chết.

Ánh mắt Dạ Sát giả sáng lên, lẩm bẩm:

- Hắn đến rồi sao?

Nói xong liền không quan tâm, đi thẳng về phía trước, tiếng bước chân “cộp cộp cộp” vang lên trong thiên địa, khiến khí thế tăng thêm vài phần, gian phòng kia cũng không ngừng lay động, giống như bị nhổ lên vậy.

Chu tài chủ thấy căn phòng lay động không ngừng, thân thể bất giác cũng lung lay theo, thịt mỡ núc ních trên mặt cũng phập phồng, miệng run run nói:

- Ân nhân, hắn đến rồi, hắn chắc chắn đã giết những người khác, hắn giết đến rồi…

- Ồ…

Sở Nam nhẹ nhàng đáp một tiếng, căn phòng liền không nhúc nhích nữa, vẻ sợ hãi của Chu tài chủ lập tức biến mất, sau đó chuyển thành vui vẻ.

Dạ Sát giả ở bên ngoài mặt không biểu cảm, vẫn tiến về phía trước, mỗi bước chân của hắn đều để lại một vết lún sâu, Sở Nam cũng đứng thẳng dậy, hai người dùng căn phòng ở để làm vật trung gian, bắt đầu tỷ thí một phen.

Căn phòng một hồi dao động, một hồi trấn định, lúc Dạ Sát giả còn cách căn phòng khoảng ba mét thì đột nhiên song thủ xiết chặt, rống lớn một tiếng.

Trong tiếng rống rung trời này, căn phòng vốn dùng ngọc thạch để khảm thành liền vỡ nát như cát, từ trên đỉnh chầm chậm rơi xuống, Chu tài chủ nhìn tình cảnh này, thân thể đã mềm oặt, ngã xuống đất.

Lúc những bụi cát này rơi xuống xung quanh cách Sở Nam năm mét thì không còn rơi xuống được nữa.

Trong nháy mắt, toàn bộ căn phòng đều hóa thành cát bụi.

Cát nhỏ không theo gió mà phiêu tán, trái lại không ngừng xoay tròn trong không trung.

Sau đó, Sở Nam và Dạ Sát giả tương kiến, bốn mắt đối nhau, trong không trung vang lên tiếng bạo liệt.

- Ngươi rốt cuộc cũng đến, ta còn tưởng phải giết thêm vài trăm người nữa thì mới đợi ngươi đến được đây!

Dạ Sát giả thì ra là Tất Chính, hắn cười nhạt nói, trong lòng mừng rỡ vì Ma Đạo Tử tự chui đầu vào thiên la địa võng, mặc dù hắn đã là tu vi Võ Hoàng sơ cấp, theo lý mà nói thì hỉ nộ bất lộ, nhưng trước mặt Ma Đạo Tử, hắn sao có thể không hưng phấn được?

- Thiên Nhất Tông, danh xưng đứng đầu Bắc Tề Quốc, thế mà lại có loại đệ tử không đếm xỉa đến tính mạng dân chúng Bắc Tề Quốc như ngươi, tùy ý đồ sát, chẳng lẽ ngươi không sợ sẽ khiến thiên nộ nhân oán sao? Phải biết rằng, nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền, ngươi không sợ Thiên Nhất Tông cũng bị lật đổ sao?

- Ha ha ha…. Ta giết ngươi, giết hắn, trên đời này còn ai biết được?

Tất Chính là nhân vật cao cao tại thượng, làm sao có thể để ý đến đám người bình thường không khác gì loài kiến cỏ này? Tất Chính tiếp tục nói:

- Đương nhiên, chuyện này Thiên Nhất Tông sẽ cho dân chúng một cái công đạo, đầu sỏ Dạ Sát giả chính là Ma Đạo Tử ngươi, mà cứu dân chúng trong cảnh nước lửa chính Thiên Nhất Tông chúng ta!

- Quả nhiên là ý hay, như vậy là có thể lần nữa viết lại lịch sử ba trăm năm trước rồi?

Sở Nam cười nhạt một tiếng, nói:

- Chỉ có điều, có lão phu ở đây, ngươi cho rằng ngươi có thể thành công sao?

- Đương nhiên sẽ thành công, ba trăm năm trước ngươi chạy thoát, đêm nay, ngươi có thể trốn được sao?

- Ba trăm năm trước, ngươi không phải là đối thủ của lão phu, đêm nay ngươi càng không phải đối thủ của lão phu!

- Cho dù ngươi là Ma Đạo Tử thật thì ngươi cũng đã già rồi, không còn đáng sợ nữa rồi, giết một con tiểu xà ở Ly Lan giang cũng mất công sức như vậy.

- Vậy ngươi đến thử một phen chẳng phải sẽ biết sao?

- Hi vọng bộ xương già của ngươi có thể kiên trì được một chút, bằng không thì quá vô vị.

Tất Chính cười, lập tức quát lạnh một tiếng:

- Tụ!

Vừa quát xong, cát bụi trong không trung trong nháy mắt ngưng tụ lại, tạo thành một thanh khảm đao.

Tiếp đó, song thủ của Tất Chính trong hư không xiết chặt, miệng quát:

- Trảm!

Khảm đao do cát bụi của bạch ngọc thanh ngưng tụ thành, mang theo uy thế hủy thiên diệt địa trảm xuống, trên không trung vang lên tiếng “xoẹt xoẹt”, Sở Nam theo đó thu liễm khí tức của mình, nhìn khảm đao trảm xuống, một chưởng phất ra sau, Chu tài chủ trong nháy mắt bị đẩy xa hơn 500m, Tất Chính cũng không có lập tức đi giết Chu tài chủ, trong mắt hắn chỉ có Ma Đạo Tử, chỉ cần giết Ma Đạo Tử thì Chu tài chủ kia còn có thể chạy trốn sao?

Sau khi dùng một chưởng đẩy lui Chu tài chủ, Sở Nam vung quyền, xông thẳng về phía Tất Chính, lực lượng quanh người bành trướng, truyền đến tiếng “ba~ ba~” như sấm.

Lúc này, khảm đao trảm xuống.

Nắm quyền của Sở Nam trong nháy mắt bành trướng gấp mười lần, trên quyền là hỏa diễm hắc sắc rực rỡ, một quyền nện lên khảm đao, lực lượng bạo tạc điên cuồng tràn ra.

Lập tức, khảm đao nát, biến thành cát vụn.

Ánh mắt Tất Chính hơi co lại, hét lớn một tiếng:

- Lại trảm!

Cát bụi lần nữa ngưng tụ, hình thành khảm đao, so với lúc trước thì lần này uy lực ẩn hàm bên trong càng khủng bố hơn, Sở Nam vẫn nện ra một quyền, khảm đao lại nát, Tất Chính không tin có tà, lại ngưng tụ cát bụi thành khảm đao, tiếp tục trảm xuống lần nữa.

Thế nhưng, mỗi lần Tất Chính chém xuống đều bị một quyền của Sở Nam đánh tan, khảm đao ngưng tụ thành càng lúc càng nhỏ, cuối cùng ngưng tụ thành một mũi tên, khuôn mặt Tất Chính hiện lên vẻ âm hiểm, nhanh như chớp, trong tay hắn xuất hiện một cây cung, cây cung lập tức bị kéo thành hình trăng tròn.

- Pưng…

Cát tiễn bắn thẳng vào tâm tạng Sở Nam, Sở Nam căn bản không quan tâm, phóng thẳng về phía trước.

Chỉ trong nháy mắt, cát tiễn bắn trúng tâm tạng của Sở Nam, nổ tung, trên mặt Sở Nam không biểu cảm, nhưng bên trong thân thể lại truyền đến một cỗ lực lượng cường mãnh, không khỏi thầm nhủ:

- Võ Hoàng quả nhiên bất phàm, đây còn mới chỉ là sơ cấp mà thôi!

Đồng thời, ánh mắt Tất Chính cũng thoáng run, trong lòng thầm nghĩ:

- Ngực của hắn có pháp bảo gì, không ngờ có thể cản được mũi tên bắn ra từ Hạo Thiên Cung.

- Võ Hoàng sơ cấp? Đúng lúc lắm, một viên đá mài tốt!

Sở Nam chiến ý tăng cao, quát:

- Tiễn thì lão phu cũng có!

Song thủ của Sở Nam trong hư không thoáng kéo một cái, không cung không dây, nhưng ngàn vạn mảnh cát bụi tản ra xung quanh lại ngưng tụ thành một mũi tên nhỏ, như sao chổi lao thẳng về phía Tất Chính, Tất Chính thần sắc thong dong, cầm cung xoay tròn một cái, mũi cát tiễn kia liền rơi xuống đất, trong lòng Tất Chính lại dậy sóng, lực lượng của cát tiễn này quả nhiên rất không đơn giản.

Thân thể Sở Nam thì như giao long uốn lượn, lộn một vòng một trăm tám mươi độ, đằng không nhảy lên, lăng không đá ra, cước thế như một cây roi hung mãnh nện về phía đầu Tất Chính, Tất Chính thấy vậy, ngón tay trên Hạo Thiên Cung khẽ búng một cái.

Dây cung phát ra tiếng “ong ong”, đại địa vốn yên tĩnh giống như có địa long trùng thiên, chợt bốc cao vạn trượng, ào ào ập về phía Sở Nam.

Chỉ trong chốc lát, thân thể Sở Nam giống như bị một tòa núi lớn đè xuống, chịu đựng thiên đao vạn quả.

Sở Nam đương nhiên sẽ không lui, hắc quang quanh người rực rỡ, hỏa diễm bùng lên, núi đá trong nháy mắt bị thiêu rụi thành hư không, thối cước như cây roi của Sở Nam mang theo Tịch Diệt chi hỏa quét đến.

- Tiểu xảo chim chuột!

Tất Chính quát lạnh một tiếng, đằng không mà lên, lưu lại một đạo tàn ảnh, tốc độ cực nhanh xuất hiện trước mặt Sở Nam, Hạo Thiên Cung cắt ngang yết hầu Sở Nam, quát:

- Để máu tươi của Ma Đạo Tử ngươi tạo nên huy hoàng của Tất Chính ta!

- Loại kiến cỏ cũng dám vọng ngôn, muốn chết!

Sát ý của Sở Nam ác liệt vô cùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status