Vú nuôi của rồng

Chương 144: Mua mỹ nhân


Hắc Tam Lang tính tình hung hãn bạo ngược bình thường làm sao chịu nhục như vậy được. Hắn một thân tà khí thả đi ra ngoài, huyễn ảnh hắc lang dữ tợn mà to lớn hiện ra ở phía sau lưng của hắn. Nhìn huyễn ảnh hắc lang toàn bộ người trong sảnh lớn đều kinh hãi mà bỏ chạy tán loạn. Hứa Thời Thiên tay cầm cái bình rượu cũng đánh rơi xuống đất, vội vàng kéo theo A Khờ nấp ở một bên. Tiêu Hùng cũng lùi lại chặn ở trước mặt hai muội muội xinh đẹp, kiều diễm của mình. A Khờ thấy tên Hắc Tam Lang này biểu lộ ra thực lực thần cấp đại viên mãn thì kinh ngạc không thôi. Phải nhớ, mấy trăm năm gần đây lang tộc không sinh ra được một tên lang nhân nào có thể vượt qua thần cấp, huống chi là một tên nửa bước đế cấp như hắn. Nhưng như vậy thì đã sao, A Khờ cười khẩy đem trận bàn mà tế ra. Tiểu Long đang ở cùng với Hứa Thời Thiên có phần không chịu yên mà kêu lên:

- Ba ba, ba ba!

Nghe giọng Tiểu Long gọi to, không hiểu sao hai đường chân mày của A Khờ nhíu lại:

- Cái tên tiểu quỷ này, thực lực lại đột phá nữa rồi! Ài, ta tới chừng nào mớ đuổi kịp nó đây?

Hắn suy nghĩ thì suy nghĩ, nhưng miệng lại quát lên:

- Kêu cái gì? Mau ở yên đó cho ta, ngươi đừng có mà lộn xộn!

Nó bị hắn lớn tiếng quát mắng thì ủy khuất muốn khóc, nhưng lại không thể nào khóc ra. A Khờ quả thật là hết cách với đứa nhỏ này, nó không nhưng tham ăn, mà còn ham đánh nhau.

- Không lẽ long tộc cả đám đều tính khí cổ quái như vậy sao?

Cái suy nghĩ này vừa lóe lên hắn liền lắc đầu gạt đi, mắt nhìn thân ảnh to lớn của Hắc Tam Lang mà hô to:

- Bày trận!

Grao... gruuuu...

Hắc Tam Lang hú lên một tràng dài, cả thân ảnh đen đúa của hắn nhảy bổ tới trước mặt A Khờ với một cái tốc độ khó có thể nào tin được. A Khờ mặc dù đã kịp thời dùng vô ảnh thân công của Quỷ Vô Ảnh né đi, vẫn bị một vết cài xước ở trên y phục. May là da thịt hắn dày nên cũng chưa có bị thương gì. Cầm trận bàn trên tay, lại xoay mở một lúc, trận bàn lập tức hình thành kết giới mà bao phú toàn bộ không gian trong sảnh. A Khờ đang muốn thử chút uy lực công pháp mới thu hoạch được sau khi thăng cấp, nên một tay lấy ra âm dương hỏa, một tay cầm bảo tháp. Trên người thì đã đem hỏa giáp chiến thần mặc lên. Cái hỏa giáp chiến thần này là do tinh hoa của âm dương hỏa tạo thành, có thể tăng được sức mạnh chiến đấu của hắn lên gấp trăm lần. Chỉ có điều đáng tiếc là hắn thực lực chưa đủ, vả lại thờ gian tiếp xúc với âm dương hỏa không nhiều. Nên tạm thời chỉ là tăng phúc gấp đôi. Nhưng như thế hắn cũng thấy rất là hài lòng, vì trận pháp bên trong do hắn nắm giữ có thể gây áp lực lên đối thủ, giảm sức chiến đấu của đối phương ít nhất là năm, sáu phần. Tính đi tính lại, bây giờ chỉ cần dựa vào trận bàn trên tay vào âm dương hỏa trong người, dưới đế cấp có tên nào là đối thủ của hắn đâu.

Từ khi lọt vào bên trong trận pháp, Hắc Tam Lang cũng cảm nhận được sức ép bên trong, thực lực của hắn vì thế mà bị áp xuống chỉ còn lại ngang ngửa với thần cấp năm, sáu sao. Nhưng như thế hắn còn không để vào trong mắt. Một tu sĩ thần cấp đại viên mãn như hắn mà có thể lật bàn bởi một tên tu sĩ mới vừa thăng cấp thần cấp hay sao? Thân hình Hắc Tam Lang lại vọt đến, nhưng động tác xem ra đã chậm hơn trước rất nhiều. A Khờ thậm chí còn nhìn được rất rõ ràng phương pháp di chuyển của hắn. Bảo tháp trên tay A Khờ đột nhiên hóa lớn, dài ra chừng ba bốn trượng gì đó thì mới dừng lại. Cái công năng mới này của bảo tháp là sau khi hắn thăng cấp mở ra tầng thứ mười mà lấy được. Bảo tháp hiện tại chẳng khác nào một cái thần côn ở trên tay của A Khờ. Khóe miệng hắn bây giờ cười lên đầy đắc ý.

- Khà khà, cuối cùng thì ta cũng kiếm được một cái vũ khí vừa tay, được lắm, vì hôm nay là lần đầu khai đao nên tạm thời không lấy đi tính mạng của ngươi. Chỉ cần chế ngươi thành khôi lỗi là được rồi!

Mấy lời của hắn nghe ra rất là ngông cuồng, nhưng không hiểu làm sao thân hình Hắc Tam Lang có chút run lên. Thấy trảo của Hắc Tam Lang đã ở trước mặt, A Khơ xoay tay một cái mà đem bảo tháp cầm đập mạnh xuống. Phương pháp đánh nhau này của hắn chẳng khác nào là đem một cái khúc gỗ đập lên người dã thú vậy.

Ầm!

Thanh âm như sầm rền vang lên, một cánh tay của Hắc Tam Lang bị đập cho gãy mấy cái xương, xụi lơ mà rống lên:

- Aaaaaa...

Lần đầu tiên cảm nhận được sự vỡ nát của xương cốt, đau đến tận thấu xương tủy. Hắc Tam Lang không thể nào tin vào mắt mình mà nhìn một cánh tay vừa bị A Khờ phế đi:

- Không, không thể nào? Thứ đó, thứ đó là đồ vật gì vậy? Làm sao lại có thể cứng rắn mà mạnh mẽ phá được thân thể của ta?

Phải biết mỗi lang nhân từ nhỏ đã được đào tạo như một chiến binh, thân thể của hắn lại được rèn luyện vô cùng rắn chắc. Đừng nói là vũ khí bình thường có thể tổn thương được hắn, cho dù là thần khí, đế phẩm cũng phế không được hắn dễ dàng như vậy. Mà hiện tại đâu chỉ có hắn kinh ngạc không đâu, mà ngay chính cả tên thủ phạm gây ra chuyện này hai mắt cũng mở to ra.

- Qua, lợi hại nha! Ta không nghĩ lại dễ dàng như vậy vậy a! Chậc chậc, ta cũng không phải cố ý làm khó ngươi, chỉ tại là ngươi quá sức yếu đuối mà thôi! Lại, lại đây nào! Ta muốn kiểm tra xem vừa rồi ta còn chưa có vận hết sức mà ngươi làm sao bị đập cho gãy tay rồi! Ta nghĩ hay là ngươi biến thân đi! Chẳng phải là ngươi còn có một cái thuật pháp gì đó để tăng cường thực lực lên tạm thời hay sao? Lấy ra đi, lấy ra đi! Ta muốn kiểm chứng lại xem một chút uy lực của bảo tháp này mới được!

Hắc Tam Lang đầu óc như quay cuồng, miệng mở to kinh ngạc nhìn A Khờ:

- Ngươi, ngươi làm sao biết được bí mật của ta?

- Bí mật, có cái quái gì mà bí mật! Ngươi trước sau gì cũng bị ta thu thập thôi, chỉ tại ngươi quá không biết thân biết phận, không thì ta cũng không làm khó ngươi làm chi!

Giọng nói bình thản mà nhàn nhạt đó của hắn khiến cho Hắc Tam Lang vô cùng tức tối. Hắc Tam Lang gầm lên một tiếng, khí thế trên người lại bạo tăng. Một cái tàn ảnh lướt ngang qua trước mặt, một đường mát lạnh trước ngực làm A Khờ kinh hãi nhìn xuống. Y phục hắn như vậy mà đi xé rách, cũng may là trên người hắn còn có chiến hỏa thần giáp bảo hộ nên không có bị thương qua.

- Ồ, thực lực lại tăng mạnh như vậy sao, còn thoát khốn được sự trói bói của trận pháp. Tốt, như vậy thì ta đánh mới đã ghiền chứ!

Hắn hưng phấn, trong lòng chiến ý lại dào dạt tăng cao.

Ầm! Ầm! Ầm!

Liên tiếp những tiếng va chạm bên trong trận pháp vang lên. Trải qua mấy trăm hiệp chiến đấu liên tục, Hắc Tam Lang khí thế nhờ vào thuật pháp càng lúc càng bị suy yếu, mà A Khờ lại như uống thuốc tăng lực. Hắn không những không thấy mệt, lại càng đánh càng hăng, thực lực càng lúc càng tăng trưởng lên. Đây là sau khi hắn đột phá thần cấp, đánh nhau với Hắc Tam Lang nên rèn giũa mà ổn định tu vi càng thêm bững chắc. A Khờ hưng phấn, Hắc Tam Lang kêu khổ không ngừng. Đến cuối cùng, một đòn công kích bằng bảo tháp của A Khờ đập trúng lưng Hắc Tam Lang, làm cho hắn bổ nhổ xuống đất. Nhân đó, A Khờ lại đem âm dương hỏa khống chế từ xa đánh thẳng vào linh hồn của hắn. Hắc Tam Lang kêu lên một tiếng vô cùng thảm thiết. Phải biết âm dương hỏa bản tính là linh hồn công kích. Một tu sĩ dù cường đại thế nào, mạnh mẽ ra sao nhưng một khi linh hồn bị tổn thương chính là một lần bị tra tấn trong trăm vạn lôi trì. Cảm nhận được khí thế hắn suy giảm mạnh, năng lưcn chiến đấu đã bị hao mòn gần hết. A Khờ lúc này mới phủi tay, lắc đầu nói:

- Vô dụng, ta còn chưa luyện tập thuần thục tên này vậy mà đã chịu không nổi rồi. Hừ, Quỷ Vô Ảnh, ngươi đem hắn luyện thành khôi lỗi nhân đi, rồi sau đó cho hắn uống một viên sinh mệnh đan vào. Tên này ta nghĩ là có thể tận dụng được. Hiện tại ta cần thu thập lại lang tộc, cũng nên tự tạo cho mình một thế lực lớn. Hắc Thạch thành xem như là đại bản doanh của ta, còn đây là một cái chi quân đội giúp ta tranh đoạt thiên hạ cũng rất tốt!

Hắn nói xong liền phất tay thu lại trận bàn. Mà Hắc Tam Lang sau khi bị Quỷ Vô Ảnh xử lý qua, liền đứng thẳng mà cung kính đứng phía sau lưng A Khờ. Hắn lúc này mới xoay lưng lại, lạnh lẽo nhìn Hắc Tam Lang:

- Tiểu hắc, ngươi còn dám càn quấy trước mặt của bản đại nhân nữa hay là không?

- Đại nhân anh minh suy xét, tiểu nhân vừa rồi là do hồ đồ mạo phạm, xin ngài đại nhân đại lượng mà bỏ qua cho!

A Khờ dáng vẻ lãnh ngạo phất tay mà nói:

- Thôi bỏ đi, ta làm người cũng không phải hạng hẹp hòi! Các ngươi chỉ cần rời khỏi vệ thành, từ nay về sau không để ta nhìn thấy các ngươi nữa, vậy thì ta sẽ bỏ qua cho các ngươi!

- Dạ, dạ! Tiểu nhân nhất định sẽ nghe lời, nhất định sẽ nghe lời!

- Cút đi!

- Vâng, vâng!

Hắc Tam Lang sợ hãi kéo theo đám thủ vệ của mình mà chạy mất dép. Một đám khách nhân bên trong và bên ngoài khách sạn đều kỳ quái mà nhìn hắn. Không ai có thể tin được một tên tu sĩ mới vừa bước vào thần cấp lại dọa cho một tên tu sĩ nửa bước đế cấp lại sợ hãi đến như vậy. Có kẻ còn phải dụi mắt mấy lần mới tin là mình không có nhìn sai. A Khờ cảm thán than nhẹ trong miệng:

- Ai, ta vẫn là chỉ muốn điệu thấp một chút, các ngươi làm sao lại cứ thích đến tìm ta!

Hắn nói xong lại bước sang chỗ của hai chị em Quỳnh Giao, Quỳnh Nga, nhìn ông chủ của khách sạn:

- Ngươi không sao chứ?

Mặc dù cả người chật vật, miệng còn lưu lại vết máu nhưng ông chủ khách sạn rất là vui vẻ ôm quyền cười:

- Đại nhân quả nhiên là thiên tư trác tuyệt, tài nghệ vô song, anh dũng phi phàm nha! Tiểu nhân rất là bội phục, bội phục!

Mấy lời này vốn dĩ không có gì đặc sắc, mà qua miệng lưỡi của lão làm cho A Khờ cứ thấy là lạ thế nào. Hắn không vui không buồn đem ra một túi linh thạch nho nhỏ, ném qua cho lão:

- Bên trong là mười viên cực phẩm linh thạch, giá trị vô cùng xa xỉ. Ta thứ nhất là muốn cảm tạ ngươi mấy hôm nay chiếu cố cho ta, thứ hai là ta muốn đem hai nàng Quỳnh Giao, Quỳnh Nga mua về nhà làm thị thiếp của ta. Nếu như ngươi cảm thấy không vừa lòng thì cứ nói ra, ta có thể thương lượng lại.

Lão nhìn những viên linh thạch tinh thuần tràn ngập linh khí, bàn tay run run mà cầm, mắt thì đã cười híp lại thành một đường thẳng:

- Hai đứa con gái này của lão được đi theo bên cạnh của đại nhân là phúc phận của chúng nó. Đại nhân ngài lại tặng cho ta lễ vật hậu như vậy ta thật không dám nhận a!

Lão miệng thì nói không dám, nhưng tay đã đem túi linh thạch thu vào trong người. Hai nàng Quỳnh Giao, Quỳnh Nga không nghĩ hắn lại làm như vậy. Hắn ở ngay trước mặt mọi người không phải là cầu thân với cha nàng, mà muốn đem các nàng mua bán như nô lệ. Mặc dù việc này làm các nàng có chút phản cảm và thất vọng. Nhưng dù sao các nàng cũng đã là nữ nhân của hắn, hắn có muốn làm thế nào các nàng cũng không thể phán đối được. Với lại, hắn đưa ra một cái giá rất là kinh khủng. Các nàng dù có thật sự bị đem đi bán cho chợ nô lệ cũng không quá đáng nhận được vài chục viên trung phẩm linh thạch là cùng. Mà hắn một lần ra giá mười viên cực phẩm linh thạch. Một cái giá có thể nói là đủ để mua cả trăm cái khách sạn như là của cha các, còn như hạng con gái các nàng dù xinh đẹp đến mấy cũng có thể mua vời tới mấy ngàn, thậm chí là mấy vạn. A Khờ đương nhiên không phải là khinh thị các nàng, mà bởi vì hắn biết các nàng không phải là con ruột của lão, cũng chính là lão muốn đem hai nàng bán cho hắn. Vậy thì hắn cứ thuận lý thành chương mà làm. Sau này lại đi giải thích với các nàng là được. Dù sao hắn cũng không sợ các nàng hận hắn. Thế giới này là thế giới của thực lực và quyền thế. Người yếu luôn bị kẻ mạnh khinh thường. Hắn cũng không phải là người yếu, nên hắn có quyền như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status