Vu thần kỷ

Chương 1882: Tự phược giáo chủ


Khí vận ngút trời, như một cây cột khổng lồ, thẳng tắp đứng sừng sững ở giữa thiên địa.

Trong cột khí vận huy hoàng tráng lệ, mơ hồ có thể thấy được vô số đốm lửa đèn lóng lánh, trong mỗi một đốm lửa đèn đều có một gương mặt nhân tộc như ẩn như hiện, càng có thể mơ hồ nghe được tiếng lòng thành kính của người nọ.

Khí vận mờ mịt khó lường, không phải bậc đại năng không thể phát hiện nó. Khí vận nhân tộc Bàn Cổ thế giới cường thịnh như vậy, ngay cả phàm nhân tầm thường cũng có thể rõ ràng nhìn thấy cây cột khổng lồ kia đồ sộ đứng sừng sững. Khí vận vô biên ngưng tụ như thực chất, quả thực thay thế được Bất Chu sơn năm đó, trở thành đầu mối then chốt mới của thiên địa Bàn Cổ thế giới, nhật nguyệt tinh thần đều không tự chủ được quay quanh cây cột khổng lồ này chậm rãi xoay tròn.

“Có thể nào như thế?” Đại giáo chủ mặt đầy sầu khổ, nhị giáo chủ mặt mày cười cợt cùng kinh hô. Vẻ mặt hai vị giáo chủ biến thành thê thảm, da mặt cứng ngắc như đá hoa cương vạn năm, thậm chí ánh mắt cũng cứng ngắc ra.

Cơ Hạo như có chút đăm chiêu nhìn hai vị giáo chủ, Oa Linh lại đã ở một bên cười lạnh: “Hai vị đạo hữu, đây là món nợ của các ngươi.”

Đại giáo chủ, nhị giáo chủ vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, không nói một lời nhìn khí vận nhân tộc ngưng tụ thành một cỗ. Bỗng nhiên, nhị giáo chủ đưa tay hướng Bàn Cổ mỗ đại lục hung hăng vạch một phát, trên ngón trỏ lao ra một đạo thanh khí, giống như lưỡi đao bổ về phía khí vận của nhân tộc.

Cùng lúc ra tay, nhị giáo chủ trầm giọng nói: “Chúng ta tất nhiên có liên lụy với nhân tộc, nợ bao nhiêu, trả bấy nhiêu, sao có thể liên lụy đến trong vô lượng nhân quả này? Chúng ta, chung quy không nợ toàn bộ nhân tộc món nợ khổng lồ như vậy.”

Thanh khí như đao, trong chớp mắt đã đến trên không Bàn Cổ mỗ đại lục, hung hăng bổ vào trên cây cột khổng lồ khí vận nhân tộc.

Khí vận nhân tộc chạy chồm như rồng, tín niệm lực của ức vạn nhân tộc ngưng tụ một thể, nháy mắt thanh khí bổ xuống, dòng lũ khí vận vờn quanh Bàn Cổ mỗ đại lục vài vòng chợt hướng lên trên quẫy một phát, chỉ nghe một tiếng nổ, thanh khí trên đầu ngón tay nhị giáo chủ ầm ầm vỡ nát, thân thể hắn chợt nhoáng lên một cái, lảo đảo lui vài bước về phía sau, sắc mặt khó coi như gặp quỷ.

“Cái này...” Nhị giáo chủ run rẩy hồi lâu nói không ra lời, chày báu trong tay lóe sáng, ở trong tay hắn không ngừng chấn động.

“Ngươi nghĩ sao?” Oa Linh khoanh tay trước ngực, hơi hất hàm cười lạnh liên tục: “Nhân tộc và ta liên lụy rất nhiều, tân sinh Nhân Hoàng lập quốc Đại Hạ, khí vận ta và khí vận Đại hạ mơ hồ nối liền... Đạo hữu muốn trảm khí vận của ta hay sao?”

“Ngươi?” Vẻ mặt đại giáo chủ trầm lặng nghiêm túc nhìn Oa Linh: “Đạo hữu thật sự nghĩ kỹ hay chưa?”

Oa Linh cười đến mức mắt cũng nheo lại thành một sợi chỉ. Nàng chậm rãi nói: “Sao lại chưa nghĩ tới? Năm đó huynh trưởng của ta thời điểm chuyển thế làm người, thoát thai thành Phục Hy, trở thành đệ nhất Nhân Hoàng, ta đã nghĩ kỹ rồi. Về sau các nơi của Đại Hạ, đều sẽ lây miếu thờ của ta, ta sẽ hưởng thụ khôn cùng khí vận, vô lượng công đức của nhân tộc.”

Duỗi đôi bàn tay, Oa Linh nhẹ nhàng siết chặt nắm tay, chỉ nghe tiếng ‘Rắc rắc’ không dứt, trên nắm tay tinh tế, non mịn của nàng thế mà lại bộc phát ra một khí tức khủng bố làm tim người ta đập nhanh. Oa Linh nghiêng đầu, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn đại giáo chủ, nhị giáo chủ: “Ài, cũng là chuyện không có cách nào cả. Không làm như vậy, khí lực của ta luôn là yếu nhất trong mấy người, người người đều muốn tới tận cửa bắt nạt, rất đáng ghét!”

Đại giáo chủ trầm mặt nhìn Oa Linh: “Nào từng có ai dám bắt nạt đạo hữu?”

Oa Linh nheo mắt, trong mắt lóng lánh hung quang nguy hiểm, như mèo con bị chọc giận hung tợn nhìn chằm chằm đại giáo chủ: “Chưa có sao? Thật cần xé rách da mặt nói rõ từng chuyện mới được?”

Đại giáo chủ, nhị giáo chủ đồng thời ngậm miệng, nhưng qua một lúc lâu, nhị giáo chủ rốt cuộc thở dài một hơi, hắn nhìn Oa Linh có chút oán giận nói: “Đạo hữu làm như vậy, thật sự có chút không phúc hậu.”

Oa Linh tức giận, chợt ép về phía trước hai bước, đuôi rắn thật dài nhanh chóng chớp lên nguy hiểm, không ngừng phát ra tiếng vang ‘Vù vù’, ngữ khí của nàng dồn dập phản bác nhị giáo chủ, Cơ Hạo và đám người A Bảo ở một bên nghe mà trợn mắt há hốc mồm.

Nghe xong một lúc, Cơ Hạo nhất thời cười lên. Oa Linh lanh mồm lanh miệng, không cho hai vị giáo chủ một chút thể diện nào, một phen lời nói bén nhọn triệt để xé rách da mặt hai người. Chuyện xưa năm đó không nói nữa, khí vận nhân tộc đâm một cái, lại thực sự khiến hai vị giáo chủ thương tích đầy mình.

Oa Linh người cỡ nào, hai vị giáo chủ tính toán, nàng tự nhiên liếc một cái đã nhìn thấu.

Bàn Ngu thế tới hung mãnh, đại giáo chủ, nhị giáo chủ loại người ngay cả món nợ bản thân nợ Cơ Hạo cũng muốn quỵt, sao có thể vì nhân tộc mà cứng rắn chống đỡ Bàn Ngu?

Vừa thấy Bàn Ngu hung hãn ra tay, hai người lập tức hạ quyết tâm, chuẩn bị triệu tập môn nhân lưu lại, trực tiếp chuồn khỏi Bàn Cổ thế giới, tìm động thiên phúc địa khác xây dựng thanh tịnh đàn tràng, không xen vào Bàn Cổ thế giới một ao nước đục này.

Chưa từng ngờ tới, bọn họ những năm gần đây phái vô số môn nhân đệ tử, dùng các loại thủ đoạn tuyển nhận vô số môn nhân nhân tộc, cho nên kết nhân quả cực nặng với nhân tộc. Muốn chuồn khỏi Bàn Cổ thế giới, bọn họ sẽ phải thừa nhận phần nhân quả này cắn trả!

Nếu nhân tộc chưa thống nhất, hai vị giáo chủ thừa nhận một chút lực cắn trả cũng không sao, môn nhân nhân tộc bọn họ thu vào môn hạ đến từ các đại thị tộc, bộ lạc, bọn họ chỉ cần thừa nhận khí vận các thị tộc, bộ lạc đó cắn trả là có thể đủ bình yên thoát thân.

Đòi mạng chính là, bọn họ vừa mới có ý đồ rút ra khỏi sân, Tự Văn Mệnh đã hướng thiên địa tuyên bố lập quốc Đại Hạ, toàn bộ khí vận nhân tộc nháy mắt hòa hợp một thể, càng cắn nuốt khí vận vô số dị thế giới, khí vận toàn bộ nhân tộc trở nên khổng lồ vô cùng, lực lượng nhân quả càng trở nên vô cùng khủng bố.

Dùng lời không thỏa đáng để nói, hai vị giáo chủ năm đó mượn một ít lực lượng khí vận thị tộc, bộ tộc nhân tộc, hưởng thụ phúc lợi nhiều năm đạo hạnh tu vi tiến một bước dài, môn nhân đệ tử cũng đều hưởng thụ lợi ích cực lớn, đây là nhân quả bọn họ đã nợ nhân tộc.

Hôm nay Bàn Ngu xâm nhập, nhân tộc gặp phải nguy cơ trọng đại, hai vị giáo chủ muốn chuồn khỏi Bàn Cổ thế giới, bọn họ phải trả nợ!

Ban đầu bọn họ chỉ nợ một ít ‘chủ nợ nhỏ thế lực nhỏ yếu’, trả một chút, bọn họ còn có thể dựa vào lực lượng bản thân quỵt một bộ phận lợi tức; nhưng đột nhiên, chủ nợ của bọn họ từ con cừu nhỏ ngoan ngoãn vô hại, biến thành một con cự long mạnh mẽ tàn bạo!

Không trả nợ, đã muốn chuồn khỏi Bàn Cổ thế giới, bọn họ phải thừa nhận sẽ không là khí vận một số thị tộc, bộ tộc nào đó cắn trả nữa, mà là khí vận toàn bộ nhân tộc điên cuồng nghiền áp! Cắn nuốt lực lượng khí vận vô số thực dân thế giới của dị tộc, nay khí vận nhân tộc mạnh mẽ vô cùng, làm hai vị giáo chủ cũng không có sức phản kháng!

Nếu một lòng bỏ chạy khỏi Bàn Cổ thế giới, hai vị giáo chủ chịu khí vận nhân tộc hiện nay cắn trả, bọn họ rất có khả năng trực tiếp sụp đổ cảnh giới thánh nhân, thậm chí có phiêu lưu thân tử đạo tiêu!

“Đạo hữu tính kế hay lắm!” Hai vị đạo nhân và Oa Linh cãi nhau hồi lâu, rốt cuộc đồng loạt ngợi khen, bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Hôm nay ban cho, chúng ta tâm lĩnh... Tương lai, hãy làm, hãy xem!”

Oa Linh mỉm cười, một cầu vồng bảy màu từ trên trời giáng xuống. Nàng hướng Cơ Hạo gật gật đầu, thân thể nhập vào hào quang nhanh chóng rời đi.

Hai vị giáo chủ ánh mắt lạnh lùng nhìn Cơ Hạo một cái, lại bất đắc dĩ nhìn về phía Bàn Cổ mỗ đại lục, đồng loạt phát ra một tiếng thét dài tức giận, hóa thành hai dải cầu vồng nhanh chóng hướng Bàn Cổ mỗ đại lục bay đi.

Thật không dễ gì mới đem khốn cục hai vị giáo chủ gặp phải làm rõ, Cơ Hạo không khỏi cười thầm: “Hai vị này quỵt nợ của ta thì dễ dàng, không ngờ được, lại bị Oa Linh đẩy vào cái bẫy cực lớn... Hắc!”

Một lần này, Oa Linh và hai vị này, đây là triệt để kết thù rồi nhỉ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status