Vu thần kỷ

Chương 293: Lui binh


Cơ Hạo hoa mắt thần mê nhìn tòa thành trì kim loại kia.

Mấy vạn chiến sĩ Già tộc, từ trong trữ vật pháp khí bên người phân biệt lấy ra khối kim loại to nhỏ, sau đó những bộ kiện kim loại to lớn này giống như vật còn sống, từng khối từng khối bay lên, mặt ngoài lóe ra vô số phù văn, mang theo ánh sáng mê người, sau đó cấp tốc góp lại thành một cái chỉnh thể.

Dài rộng khoảng chín dặm, bốn tòa Huyết Nguyệt thần tháp vừa lúc đứng sừng sững ở bốn góc thành trì, tường thành cao trăm trượng, trên tường thành màu vàng nhạt tuân theo tiêu chuẩn thẩm mỹ nhất quán của Ngu tộc, điêu khắc vô số hoa văn người, thú, hoa cỏ, sông ngòi núi non tinh mỹ tuyệt luân.

Trên tường thành, sàng nỏ thể tích cực lớn rậm rạp sắp hàng ở trên đài quan sát dạng cầu thang, trên mũi tên nỏ to như hông người, dài mười trượng che một tầng vầng sáng thật dày, trong vầng sáng giống như thủy tinh tràn đầy màu sắc, vô số phù văn màu máu đang cấp tốc lóe lên.

Cách cực xa, Cơ Hạo cũng có thể ngửi được mùi máu tươi nồng đậm trên những mũi tên nỏ này. Những mũi tên nỏ này, nhất định là dùng một số bí pháp nào đó cực kỳ tanh máu tàn nhẫn rèn thành, đối với các loại sinh mệnh có sát thương tăng thêm đáng sợ.

Mấy con cự mãng chỗ bảy tấc trúng tên chính là ví dụ tốt nhất, bọn nó thể tích khổng lồ vô cùng, sinh mệnh lực của bọn nó càng dài lâu hùng hậu, hơn nữa bọn nó có thể phun nọc độc đáng sợ, kháng lực của bản thân bọn nó đối với độc tính cũng rất cường đại.

Nhưng cự mãng như vậy, sau khi trên chỗ bảy tấc trúng một mũi tên, vết thương đã cấp tốc hư thối mở rộng, lượng lớn máu đặc không ngừng từ vết thương phun ra, rất nhanh đã ở trên chỗ bảy tấc của bọn nó lộ ra vết thương trong suốt thật lớn, thậm chí có thể nhìn thấy trái tim kịch liệt nhảy lên phụ cận chỗ bảy tấc của bọn nó.

Mấy gã vu tế Bắc Hoang khàn giọng niệm tụng chú ngữ, từng đống vu dược không ngừng rơi xuống, ùn ùn bay vào vết thương của cự mãng. Vu dược và huyết quang nồng đậm che trên mũi tên kịch liệt va chạm, không ngừng có sương khói gay mũi phun ra, nơi khói đặc đi qua, mặt đất cũng biến thành màu đen sì.

Mấy con cự mãng hình thể lớn nhất cũng thành bộ dáng như vậy, đại mãng phía sau hình thể tương đối nhỏ đều ngừng lại, lè lưỡi rắn không dám vượt Lôi Trì một bước.

Phía bắc, Khoa Phụ tộc nhân chân bị trúng tên kêu đau ngã xuống, hắn phẫn nộ cầm lên một tảng đá lớn, hung hăng đập về phía thành trì kim loại ngoài vài dặm.

Đối với Khoa Phụ tộc nhân mà nói chỉ là một tảng đá lớn, đối với người thường mà nói, đó lại là một tảng đá khổng lồ đường kính mấy chục trượng. Tảng đá khổng lồ gào thét mà đến nếu nện ở trên thân các chiến sĩ Già tộc kia, cho dù giáp trụ trên thân bọn hắn dày nặng nữa, cũng sẽ bị đập thành bánh thịt.

Nhưng trên bốn tòa Huyết Nguyệt thần tháp huyết quang chợt lóe, giữa bốn tòa thần tháp với nhau tạo ra uy lực thêm vào kỳ dị nào đó, chúng cấu thành một trận pháp kỳ diệu, một màn máu nồng đậm từ trên tường thành dâng lên, đem toàn bộ thành trì bao phủ ở phía dưới.

Tảng đá lớn nện ở trên tường thành, nổ vang ‘Thùng’ một tiếng, tảng đá lớn nổ thành vô số mảnh vỡ. Màn máu chỉ là bé nhỏ không đáng kể run rẩy một phen.

Chiến sĩ dị tộc trong tường thành phát ra tiếng hoan hô cao vút như mây, trên tường thành phía bắc, mấy chục bộ sàng nỏ to lớn chậm rãi mở ra, mắt thấy đã sắp đồng thời phát động tiến công. Giữa Khoa Phụ tộc nhân, chiến sĩ phụ trách chỉ huy hét lớn một tiếng, ôm lấy tộc nhân bị thương sải bước lui về phía sau.

Huyền Vũ chiến xa chậm rãi tiến lên, một tấm màn nước dày nặng từ trên chiến xa từ từ hiện lên.

Trong tiếng vang lớn ‘ken két’, mấy chục mũi tên nỏ thật lớn bắn ở trên Huyền Vũ chiến xa. Chỉ nghe tiếng vang chói tai, mấy chục mũi tên nỏ vỡ nát, Huyền Vũ chiến xa chỉ hơi lắc lư, lại ngay cả một tia dấu vết cũng chưa lưu lại được.

Mấy trăm con rối kim loại theo phía sau Huyền Vũ chiến xa đồng thời phát động tiến công, vô số sàng nỏ cùng khí giới công kích khác phát ra tiếng rống nặng nề, mượn dùng lực lượng vu trận, vô số vu tinh nhanh chóng bị rút sạch, hóa thành lực lượng khổng lồ thúc đẩy vô số mũi tên, viên đạn đánh về phía thành trì kim loại.

Huyết quang lóe lên, mấy trăm con rối kim loại to lớn công kích vô ích, cũng chưa tạo thành bất cứ sát thương nào đối với thành trì kim loại.

Đế Sát cười lên ‘hắc hắc’, hắn sửa sang lại một phen giáp trụ cùng áo choàng trên người, mái tóc dài sửa sang lại không rối chút nào, chậm rãi đi lên tường thành phía nam, ở rất xa nhìn về phía Cơ Hạo: “Cơ Hạo! Ngươi hiện tại, có dám công thành?”

Dùng sức vỗ vỗ tường thành kim loại trước mặt, Đế Sát lớn tiếng quát: “Nếu ngươi là một dũng sĩ mà nói, đến đi, đến công thành đi! Ta sẽ làm ngươi biết, cái gì xưng là tuyệt vọng!”

Nhìn Đế Sát đứng ở phía sau quầng sáng màu máu dày nặng, vênh váo tự đắc, Cơ Hạo lắc đầu thở dài một hơi: “Nếu ngươi còn là một nam nhân, thì quyết nhất tử chiến với ta, đừng ở đó lãng phí nước miếng!”

Cười lạnh vài tiếng, Cơ Hạo hướng Vũ Mục vươn tay, Vũ Mục lập tức đem một bao vu dược kịch độc đặt ở trong tay Cơ Hạo.

Cơ Hạo đem gói thuốc da thú chế thành hướng Đế Sát quơ quơ, thản nhiên nói: “Ngươi hỏi ta có lá gan công thành hay không? Như vậy, ngươi có lá gan ăn vào bao vu dược này không? Ngươi dám đem thuốc này ăn vào, ta sẽ dám công thành!”

Đế Sát ngậm chặt miệng, oán độc vô cùng nhìn chằm chằm Cơ Hạo.

Cơ Hạo sẽ không ngốc nghếch đến tấn công tòa rõ ràng là kết quả đăng phong tạo cực của kỹ xảo luyện khí dị tộc, Đế Sát hắn cũng sẽ không ngu ngốc đến mức ăn vào vu dược độc vu Vu điện bí chế.

Phía sau, có mười ba cột khói báo động màu máu xông thẳng lên trời. Kèm theo tiếng tru lên trầm thấp, mười mấy tín sứ cưỡi ứng long cấp tốc hướng bên này bay tới: “Truyền lệnh, toàn bộ quân đội tộc ta, rút lui!”

Mệnh lệnh rút lui vừa đến, các vu tế Bắc Hoang nhất thời rít lên liên tục, đám đại mãng cấp tốc xoay người, dùng tốc độ nhanh nhất bỏ trốn mất dạng. Cơ Hạo còn chưa kịp quay đầu, bọn họ đã chạy đi mấy chục dặm, chờ lúc Cơ Hạo nhìn tới, cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng lưng bọn họ biến mất ở trong núi rừng ngoài trăm dặm.

“Bỏ chạy thật nhanh!” Cơ Hạo tức giận mắng một câu, ấn tượng của hắn đối với thủ hạ của Bắc Hoang Cộng Công thị lại xấu thêm một phần.

Các chiến sĩ Khoa Phụ tộc mượn dùng Huyền Vũ chiến xa yểm hộ, cũng nhanh chóng rút lui, rất nhanh đã biến mất ở trong dãy núi mênh mông. Các chiến sĩ Lôi Trạch bộ thì kéo một đường cong lớn, rất giảng nghĩa khí hội hợp với đoàn người Cơ Hạo.

Cơ Hạo đứng ở trên một ngọn núi nhỏ, hướng Đế Sát đứng ở trên tường thành khoa tay một cái thủ thế cắt cổ.

“Này, Đế Sát, chúng ta sắp rút lui rồi! Các ngươi hiện tại có bốn chi quân đoàn ở cùng chỗ, không ra đuổi giết sao? Ta dám cam đoan, phía sau chúng ta không có mai phục, nhất định không có mai phục!”

Cười to vài tiếng, Cơ Hạo lắc đầu, thở dài một hơi, cố ý quơ quơ bao thuốc vu độc trên tay, sau đó xoay người, theo các chiến sĩ Lôi Trạch bộ cùng nhau cưỡi lôi thú nhanh chóng rút lui.

Trên không trung, Câu Tú cười lạnh một tiếng, rút ra một cây trường cung tập trung Cơ Hạo, sau đó bắn xuống một mũi tên.

Mũi tên xé gió, trong chớp mắt đã đến phía sau Cơ Hạo. Cơ Hạo lật tay chụp, mũi tên dày đặc hoa văn dạng vảy và giáp trụ bảo vệ bàn tay ma sát, bắn tung tóe ra cả mảng lớn đốm lửa. Lực lượng mang theo trên mũi tên rất mạnh, cứng rắn xuyên qua ở trong tay Cơ Hạo, hung hăng cắm ở trên giáp trụ của Cơ Hạo, lúc này mới không cam lòng ngừng lại.

Nắm chặt mũi tên, Cơ Hạo hướng Câu Tú nhìn thoáng qua, tốc độ lôi thú chạy cực nhanh, đoàn người nhanh chóng hướng về phía sau rút lui.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status