Vu thần kỷ

Chương 441: Gánh tội thay


Ngũ Long Nghiêu và Thanh Lôi đến đây, hổn hển mang theo vũ nhân vệ thân binh cận vệ của Đế Thuấn chạy tới.

Từ Xích Phản sơn đến nơi đây, Cơ Hạo mang theo lượng lớn tù binh đi hơn nửa tháng, nhưng bọn Ngũ Long Nghiêu sau khi nhận được Cơ Hạo khẩn cấp đưa tin, chỉ dùng hơn nửa canh giờ đã chạy tới.

Hơn mười vạn vũ nhân lơ lửng ở giữa không trung, ánh mắt như điện, tức giận nhìn từng hàng chiến sĩ Mặc Viên bộ cùng bảy bộ tộc khác quỳ rạp xuống đất. Bị Cơ Hạo dùng Đãng Hồn Chung giày vò cả đêm, chiến sĩ mấy bộ tộc thần hồn mệt mỏi, uể oải giống như bệnh nặng mới khỏi, lúc quỳ ở trên mặt đất, thân thể bọn họ cũng đang không tự kìm hãm được run rẩy.

Làm bọn họ hoảng sợ thậm chí tuyệt vọng, không phải Ngũ Long Nghiêu cùng Thanh Lôi chạy tới nơi này, lấy địa vị bọn họ ở trong bộ tộc của mình, bọn họ còn chưa thể hiểu một trưởng lão nội điện Vu Điện cùng một đầu lĩnh thân binh của nhân vương đại biểu cho cái gì.

Đem các chiến sĩ đó dọa tới mức hồn vía lên mây, là một tháp đầu người chất đống ở phía trước bọn họ.

Tám vị Vu Vương đêm qua bị A Bảo chém giết, toàn bộ tộc nhân trực hệ, chi thứ của bọn họ, còn có tộc nhân có quan hệ thông gia với bọn họ, cộng lại vượt qua ba vạn người, đầu lâu tất cả đều đặt chỉnh tề ở nơi này.

Máu tươi chảy thành sông, mùi máu tươi tràn ngập khắp nơi, tộc trưởng Mặc Viên bộ và bảy bộ lạc khác, mang theo hơn một ngàn gã trưởng lão bộ tộc, giống như nô lệ thấp hèn nhất quỳ dưới đất, đau khổ cầu xin Ngũ Long Nghiêu và Thanh Lôi thương hại.

Toàn bộ tội trạng đều bị đẩy lên trên đầu tám Vu Vương, ở trong sự giải thích của tộc trưởng Mặc Viên bộ cùng bảy bộ tộc khác, là tám Vu Vương này thấy tiền động lòng, cấu kết một số bộ tộc lưu lạc coi trời bằng vung, triệu tập một đám chiến sĩ bộ tộc nguyện trung thành với bọn họ, cả gan làm loạn ý đồ cướp bóc chiến lợi phẩm của liên minh bộ lạc nhân tộc!

Đây là tội chết, cho nên toàn bộ người có liên quan với tám tên ma quỷ kia, đầu bọn họ đều đặt ở nơi này.

Mấy tộc trưởng đặt tư thái cực thấp, thấp đến mức đủ khúm núm nịnh bợ không còn bất cứ sự tôn nghiêm nào nữa. Bọn họ càng khóc trời kêu đất hướng Ngũ Long Nghiêu và Thanh Lôi giải thích, tất cả tội lỗi đều là tám tên ma quỷ kia khư khư cố chấp làm ra.

Hiện tại toàn bộ tộc nhân của tám tên ma quỷ đều đã bị giết, đã dùng sinh mệnh bọn họ chuộc lại một bộ phận tội lỗi, mấy tộc trưởng này tỏ vẻ —— toàn bộ tộc nhân chiến sĩ tham gia ‘phản loạn’ đêm qua, sẽ biếm hết làm nô lệ, lẫn cả thân thích của bọn hắn, mặc cho Bồ Phản xử lý.

Cùng lúc đó, ở chỗ cách doanh địa Cơ Hạo hơn ba trăm dặm, có mấy bộ tộc lưu lạc thật sự vừa lúc ở nơi đó hạ trại chăn nuôi, ở ban đêm ngày hôm qua, toàn bộ tộc nhân của vài bộ tộc lưu lạc đó đều bị giết sạch sẽ, ba mươi mấy vạn tộc nhân, từ người già đến đứa nhỏ, từ nam nhân đến nữ nhân, không có một người sống.

Giết người còn chưa tính, thời điểm Cơ Hạo mang theo Thanh Lôi đi kiểm điểm hiện trường, tức giận phát hiện trên người các tộc nhân bộ tộc lưu lạc cực kỳ nghèo khổ đó, thế mà bị chiến sĩ mấy bộ tộc bọn Mặc Viên bộ khoác lên một ít giáp trụ tàn phá!

Nếu đêm qua Mặc Viên bộ bọn họ thành công cướp bóc những phó binh cùng nô lệ kia, thuận lợi hoàn thành tất cả kế hoạch mà nói, tộc nhân mấy bộ tộc lưu lạc này sẽ trở thành người chịu tội thay gánh vác lửa giận ngập trời của cả liên minh bộ lạc nhân tộc!

Thậm chí, một khi xong việc, mấy bộ lạc bọn Mặc Viên bộ sẽ ngay cả chút tội lỗi cũng không có!

Bởi vì ở trên người những tộc nhân bộ tộc lưu lạc bị chém giết kia, không chỉ có mặc một số giáp trụ lai lịch không hiểu, thậm chí còn có một chút khôi giáp kiểu chiến sĩ Mặc Viên bộ cùng vài cái bộ tộc khác mặc.

Nếu có người tra rõ chuyện đêm qua, như vậy vài cái bộ tộc bọn Mặc Viên bộ, hoàn toàn có thể trốn tránh tất cả tội lỗi —— chiến sĩ bọn họ phái đi áp giải tù binh đã chết trận toàn bộ. Bọn họ đã vì nhân tộc mà tan xương nát thịt, đến lúc đó, Đế Thuấn cùng cao tầng khác của nhân tộc, chẳng lẽ còn không biết xấu hổ truy cứu tội bọn họ hộ tống bất lợi sao?

Người chết là không thể mở miệng, người những bộ tộc lưu lạc kia bị giết sạch sẽ, bọn họ tự nhiên không thể tiết lộ bất cứ cơ mật nào.

Kế hoạch hoàn mỹ gần như không chút sơ hở, nhưng vì Cơ Hạo tồn tại, hiện tại mấy tên tộc trưởng giống như chó hoang rút mất xương cột sống, cuộn mình ở trên mặt đất khóc rống, đau khổ khiếu nại tất cả cái này đều không có quan hệ với bọn họ.

Quả thực, từ bề ngoài, tất cả cái này đều không có bất cứ quan hệ gì với bọn họ.

Nhưng, tuy tám trưởng lão cấp Vu Vương kia bị chém giết, nhưng hiện trường còn có nhiều chiến sĩ bộ tộc bị bắt sống như vậy. Nếu Ngũ Long Nghiêu và Thanh Lôi thật sự muốn tra rõ chuyện này, vẫn có thể tìm được đủ chứng cứ.

Cơ Hạo đứng ở phía sau Ngũ Long Nghiêu, quay đầu hướng A Bảo vẻ mặt hờ hững nhìn một cái.

Đêm qua A Bảo lấy thế lôi đình vạn quân, nháy mắt chém giết tám đại Vu Vương, rốt cuộc là A Bảo ‘thái thượng vong tình’, hay là hắn quá trọng tình cảm?

Nếu đêm qua A Bảo chỉ bắt sống tám Vu Vương kia, một khi Ngũ Long Nghiêu cùng Thanh Lôi đến, tám người không gánh được áp lực, bọn họ một khi nôn ra khẩu cung, như vậy hiện tại trong tháp đầu người bị đặt ở nơi này, ít nhất còn phải gấp mười số đầu người lên!

Dám xúc phạm lợi ích cả liên minh bộ lạc nhân tộc, nhúng chàm chiến lợi phẩm của cả nhân tộc, Mặc Viên bộ cùng vài bộ tộc khác thực sẽ bị giết đến mức đầu người lăn lông lốc, nhắm chừng cuối cùng không có mấy tộc nhân có thể sống sót.

A Bảo thủ đoạn tàn nhẫn, gạt bỏ sinh mệnh mấy vạn người, lại để lại một đường sinh cơ cho tuyệt đại bộ phận tộc nhân tám bộ tộc này.

Nhìn nhìn A Bảo không nói một lời, Cơ Hạo tiến lên một bước, hướng Ngũ Long Nghiêu và Thanh Lôi hành một lễ: “Ngũ Long trưởng lão, Thanh Lôi đại nhân… Chuyện này, nếu chỉ là mấy trưởng lão cả gan làm loạn tùy ý làm bậy… trẻ con trong tộc bọn họ, chung quy vô tội.”

Ngũ Long Nghiêu khẽ nhíu mày, nhìn nhìn Cơ Hạo, sau đó khẽ gật đầu.

Thanh Lôi trầm mặc một phen, đột nhiên rút kiếm quét ngang một kiếm. Đầu tám tộc trưởng cao cao bay lên, mấy vũ nhân chiến sĩ từ trên trời giáng xuống, túm mái tóc dài trên đầu bọn họ, mang theo đầu lại bay bầu trời.

“Chung quy phải có cái gì cầm cho đám đại nhân các tộc nhìn xem, đầu của mấy trưởng lão? Không đủ phân lượng!” Thanh Lôi thu hồi bội kiếm, hướng Cơ Hạo gật gật đầu, trên khuôn mặt kiên cường lộ ra một nụ cười: “Đứa nhỏ, không tệ! Ừm, về sau có rảnh, đi tìm ta uống rượu!”

Ra lệnh một tiếng, Thanh Lôi mang theo toàn bộ vũ nhân vệ bay lên trời cao, sau khi vòng một cái liền hướng phía Xích Phản sơn bay đi.

Ngũ Long Nghiêu lấy ra một phần thư tay đưa cho Cơ Hạo, dùng sức vỗ bờ vai của hắn một cái: “Chiến sĩ các bộ lạc đêm qua động thủ, ban hết cho ngươi làm nô lệ riêng… Trong những phó binh cùng nô lệ đó, ngươi chọn một đám ưu tú, dựa theo tám phần giá thị trường mua đi, cái này xem như tưởng thưởng đêm qua ngươi lập công lao.”

Dùng sức đè bả vai Cơ Hạo, Ngũ Long Nghiêu trầm giọng nói: “Cơ Hạo, ngươi là đứa nhỏ tốt bụng. Chỉ là… bộ tộc tông chủ của Mặc Viên bộ, là Bắc Hoang đại lục Thủy Viên bộ, bộ tộc được Vô Chi Kỳ nhất tộc che chở. Ngươi cho rằng, vẻn vẹn vài cái bộ tộc ngay cả trung lưu cũng không tính, dám có ý đồ với chiến lợi phẩm của cả nhân tộc?”

Cơ Hạo ngẩn ngơ, chuyện này, lại kéo quan hệ với Vô Chi Kỳ?

Như vậy, sau lưng Vô Chi Kỳ là Cộng Công Vô Ưu! Là Cộng Công thị! Đám gia hỏa này, to gan lắm!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status