Vu thần kỷ

Chương 591: Sứ giả đại bại


Một con chim xanh to lớn đậu ở cửa nhà gỗ.

Từ đầu tới đuôi một kiểu lông vũ xanh biếc, trong nắng sớm mông lung, toàn thân con chim to màu xanh này đều tản mát ra hào quang màu xanh nhạt.

Vẻ mặt con chim to rất kiêu căng, cái mỏ cùng móng vuốt như phỉ thúy điêu khắc thành thỉnh thoảng cào ở trên đất, cắn xé vài cái, ngẫu nhiên trừng mắt hướng người Phong Cầm bộ tộc nhìn một cái, cũng là tròng trắng mắt chiếm đa số.

Một thanh niên cao cả trượng, bộ dáng đặc biệt tinh xảo ngồi trên lưng con chim to, vẻ mặt hắn giống với vật cưỡi dưới khố, kiêu căng, kiêu ngạo, cuồng ngạo, ngạo không ai bì nổi, ngạo hận không thể mỗi một sợi lông toàn thân đều hướng tới bầu trời ‘Ngao ngao’ tru lên.

Mấy ngàn người Phong Cầm bộ tộc quay quanh bốn phía, líu ríu hô to gọi nhỏ bảo Mộc Cửu Kiêu nhanh đi ra nghênh đón thánh linh sứ giả. Nhưng bọn họ không dám tới gần con chim to này cùng thanh niên trên lưng chim, chỉ dám đứng xa xa nhìn, mà một người một chim này lại đứng ở trước cửa nhà gỗ, làm mấy tộc nhân địa vị tôn sùng muốn đi vào nhà gỗ cũng không dám.

“Trưởng lão, trưởng lão, sứ giả đến rồi, nhanh đi ra nghênh đón!”

“Trưởng lão? Ngài có nghe thấy không? Nhanh đi ra nghênh đón sứ giả!”

“Ai da, trưởng lão nhất định là toàn tâm tu luyện, phong bế lục thức, không nghe thấy chúng ta nói chuyện, làm thế nào mới phải đây?”

Trong nhà gỗ, sắc mặt Mộc Cửu Kiêu trở nên rất cổ quái, hắn run rẩy nhìn Cơ Hạo, trên trán cả mảng lớn mồ hôi lạnh không ngừng toát ra. Nhưng rất nhanh, sắc mặt Mộc Cửu Kiêu liền dần dần trở nên thoải mái, nụ cười ở trên mặt hắn dần dần khuếch tán ra.

Đến cuối cùng, Mộc Cửu Kiêu thậm chí to gan chậm rãi đứng dậy, ở cao nhìn xuống quan sát Cơ Hạo ngồi dưới đất.

“Mặc kệ ngươi là gì, thánh linh sứ giả thần thông khôn cùng, ngươi không có khả năng là đối thủ của sứ giả.”

“Ta, hiện tại cần đi nghênh đón sứ giả thánh linh đại nhân phái tới. Ngươi là chạy trốn, hay là thế nào?”

Bởi vì bên ngoài thánh linh sứ giả đã đến, Mộc Cửu Kiêu vừa rồi còn bị dọa hồn vía lên mây, một buổi tối nơm nớp lo sợ nói chuyện đều quét sạch khôi phục trấn định thong dong, rất cứng bưng ra cái giá làm trưởng lão bộ tộc nên có.

Cơ Hạo suy nghĩ một phen. Hắn nhìn nhìn bức tượng thánh linh trên bàn thờ, sau đó cười lên.

Đứng lên, Cơ Hạo vả một bạt tai ở trên mặt Mộc Cửu Kiêu. Mộc Cửu Kiêu rú thảm một tiếng, lăn vòng bị một bạt tai vả bay, vừa vặn từ cửa chính nhà gỗ bay ra ngoài. Kèm theo tiếng rú thê lương, Mộc Cửu Kiêu phun từng ngụm từng ngụm máu, trong máu còn lẫn mấy cái răng, rất chật vật cắm đầu ngã quỵ ở kia dưới chân con chim xanh kia.

Chim xanh ngây dại, con ngươi nhân tính hóa nhìn thẳng Mộc Cửu Kiêu.

Thanh niên trên lưng chim xanh cũng ngây dại. Hắn không biết nguyên cớ cúi đầu nhìn Mộc Cửu Kiêu, lạnh nhạt quát mắng: “Ngươi chính là trưởng lão bộ tộc này? Sao lại chật vật như thế?”

Cơ Hạo mang theo ý cười đầy mặt từ trong nhà gỗ đi ra, đứng ở cửa hướng thanh niên trên lưng chim xanh chắp tay: “Hắn chật vật như vậy, đương nhiên là bị ta đánh. Về phần ta vì sao muốn đánh hắn… Thật ra ta không có ý đả thương hắn, nhưng vẻ mặt hắn vừa rồi quá gợi đòn.”

Vốn Cơ Hạo có thể thoải mái tha cho Mộc Cửu Kiêu, nhiều nhất lau đi đoạn ký ức này của hắn là được.

Nhưng thánh linh sứ giả đã đại giá quang lâm, Cơ Hạo rất muốn cân nhắc nhân vật sứ giả này một chút, mà Mộc Cửu Kiêu lại không biết chết sống khiêu khích Cơ Hạo, vậy không trách được Cơ Hạo làm hắn chịu chút đau khổ.

Vừa thấy Cơ Hạo, thanh niên giống như con mèo bị lửa thiêu cái đuôi ‘Soạt’ một cái nhảy dựng lên, khàn cả giọng chỉ vào Cơ Hạo thét chói tai: “Thiên ngoại tà ma! Giết hắn, giết hắn, phụng mệnh thánh linh, phàm tộc nhân Mộc tộc ta, thấy loại sinh linh này, toàn lực tru sát!”

Vừa chỉ vào Cơ Hạo rống to, thanh niên vừa ném ra một khối gỗ màu xanh to bằng bàn tay.

Khối gỗ nổ tung, một quầng sáng màu lục phun ra, trong lục quang chính là bộ dáng một chiến sĩ nhân tộc mặc trọng giáp, dáng vẻ dũng mãnh.

Cơ Hạo hướng chiến sĩ đó nhìn một cái, liền biết chiến sĩ này là đến từ Bắc Hoang Hoành Công Ngư bộ, từ huy chương hình cá trên giáp ngực của hắn có thể thấy được. Đây là một chiến sĩ cấp Vu Vương. Nhưng hình ảnh hắn đã xuất hiện ở nơi này, nhắm chừng kết cục của hắn chẳng tốt đến đâu.

Mệnh lệnh thánh linh ở trong lòng những người Mộc tộc là chí cao vô thượng, bao gồm Mộc Cửu Kiêu ở trong, mấy ngàn tộc nhân Phong Cầm bộ xa gần vây xem đồng thời điên cuồng gào thét một tiếng, trên lưng bọn họ từng hư ảnh ác điểu màu xanh bay lên trời, cuốn lên từng cơn cuồng phong hướng Cơ Hạo vồ giết tới.

Gió, gió chảy xiết, khi lực lượng gió ngưng tụ đến mức tận cùng, khi tốc độ gió nhanh đến cực điểm, lực lượng gió so với cương đao còn đáng sợ hơn. Mấy ngàn phong đao màu xanh từ dài ba năm tấc tới dài hơn một trượng theo tiếng kêu chói tai của vô số ác điểu thổi quét mà đến, khói bụi bay múa, mặt đất bị gió cắt ra vô số dấu vết nông nông sâu sâu.

Cơ Hạo dang hai tay, mặc cho những phong đao này đánh ở trên người mình.

Từng phong đao vỡ nát, cuồng phong vờn quanh Cơ Hạo điên cuồng xoay tròn cắt, nhưng tơ tóc Cơ Hạo cũng chưa rối đi một chút nào.

Kim Ô Liệt Diễm Bào tạo nên một tầng ánh lửa nhạt, mặc cho vô số phong đao bổ loạn chém loạn, một tầng ánh lửa nhìn như mỏng manh đó lại không chút dao động, ngay cả một tia gợn sóng cũng chưa tạo ra.

Yếu, quá yếu, bộ lạc này Mộc Cửu Kiêu cường đại nhất pháp lực cũng chỉ có thể so với đỉnh phong Đại Vu, mấy ngàn tộc nhân liên thủ cũng không thể thương đến Cơ Hạo mảy may.

Thanh niên ngồi ở trên lưng chim xanh kinh ngạc nhìn Cơ Hạo một cái, sau đó hắn lớn tiếng quát: “Thiên ngoại tà ma, quả nhiên có vài phần năng lực. Nhưng đồng lõa của ngươi đã bị thánh linh chém giết, ngươi lại có thể làm được gì?”

Chim xanh thét dài một tiếng, mở cái mỏ như phỉ thúy, một đạo cuồng phong chảy xiết bắn nhanh ra.

Con chim xanh này tu vi kinh người, tuyệt đối là tồn tại cấp Vu Vương, cuồng phong nó phun ra như một thanh trường đao màu xanh hung hăng bổ vào trên người Cơ Hạo, đem ánh lửa hộ thân Cơ Hạo bổ ra một mảng gợn sóng to bằng bàn tay!

Chỉ có vậy, con chim xanh cấp Vu Vương này toàn lực ra đòn, chỉ khiến ánh lửa hộ thân Kim Ô Liệt Diễm Bào phóng ra lay động một cái!

Chim xanh ngây dại, hai con mắt thiếu chút nữa từ trong hốc mắt nhảy ra, lông vũ màu xanh dựng thẳng lên từng cây, giống như gặp quỷ nhìn Cơ Hạo.

Thanh niên kinh ngạc vạn phần thét dài một tiếng, hắn vỗ vỏ kiếm bên hông, một thanh trường kiếm màu xanh bay lên, chợt hóa thành một con rết lớn màu xanh, cuốn lên từng đạo cuồng phong hướng Cơ Hạo bay lượn chém giết.

Trường kiếm bản thể dài chỉ sáu thước, nhưng mà một khi bay lên, liền hóa thành con rết khổng lồ dài trăm trượng hướng Cơ Hạo vặn tới.

Cơ Hạo liếc mắt, rõ ràng nhìn thấy trên chuôi kiếm trường kiếm được khảm ba viên ngô châu màu đen. Phi kiếm này có thể biến ảo thành con rết to lớn giết địch, nghĩ hẳn chính là bởi ba viên ngô châu này.

Thủ đoạn luyện khí của thế giới này rất có nét độc đáo.

Cơ Hạo cười ‘ha ha’, vươn tay mặc cho trường kiếm bổ vào trên bàn tay mình.

‘Keng’ một tiếng, năm ngón tay khép lại, con rết to lớn rên một tiếng tan thành mây khói, trường kiếm màu xanh bị Cơ Hạo nắm trong tay hung hăng rung lên, một luồng thần niệm trong trường kiếm bị chấn đến vỡ nát.

Thanh niên thét lớn một tiếng, giống Mộc Cửu Kiêu đêm qua miệng phun máu tươi, sau đó thất khiếu máu chảy như suối phun.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status