Vũ thần

Chương 227



Đào một hố lớn trên mặt đất, với thực lực hiện nay của Hạ Nhất Minh thì chỉ bằng vài cái nhấc tay cũng đủ.

Tư Mã Âm mặc dù là đại địch, nhưng dù sao cũng đã chết, trong lòng Hạ Nhất Minh cũng có chút tôn trọng.

Người này dù sao cũng là nhất đường thiên cường giả, nhưng lại chết trên tay người cùng cấp bậc của gã. Điều này cũng giống với Lữ Văn Tân trước kia. Nếu nói Hạ Nhất Minh có thể vô tình làm như không thấy, như thế quả thật quá vô tình rồi.

Cầm bảo kiếm của Tư Mã Âm một cỗ hàn khí lãnh lẽo tràn ngập.

Hạ Nhất Minh thử đem chân khí quán nhập vào đó, bảo kiếm nhất thời phát ra tiếng kêu " ong, ong". Mũi kiếm còn cơ hồ lấp lóe quang mang, sắc bén dị thường thậm chí còn khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy rùng mình.

Hạ Nhất Minh nhíu mày, hắn biết đây hẳn là một bảo kiếm hiếm có, thậm chí không kém hơn bảo khí Đại Khảm Đao.

Sở dĩ vừa rồi thanh kiếm này không phát ra uy lực cường đại, cũng bởi bị vậy kín trong Băng hệ lực lượng.

Nghĩ tới điều này, trong lòng Hạ Nhất Minh thầm kêu may mắn.

Mặc dù Hạ Nhất Minh trong lần truy đuổi này chiếm tiện nghi tuyệt đối. Nhưng lấy thực lực của Tư Mã Âm, nếu có thể phối hợp với thanh bảo khí này, như vậy ngoại trừ sử dụng Ngũ hành hợp nhất cùng siêu cấp hàn khí, hắn cũng không còn biện pháp nào nào có thể sử dụng được.

Trong lòng Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm giác thực lực của hắn lại tăng thêm một tầng. Sau khi tấn giai nhất đường thiên, công pháp tu luyện trước nay dùng để đối mặt với cao thủ đồng giai, dường như có chút không đủ đối phó.

Bất quá, cũng chỉ có Hạ Nhất Minh mới có suy nghĩ này. Bởi vì tốc độ tiến giai của hắn khiến kẻ khác vô cùng sợ hãi, tuyệt đối không ai có thể tưởng tượng được.

Sau khi thu lại cảm xúc, Hạ Nhất Minh trên tay xuất ra một ngọn lửa.

Một tay này chuyển một vòng quanh thi thể Tư Mã Âm, băng tuyết đóng bên ngoài thân thể gã cũng hoàn toàn tan ra. Bấy quá thân thể gã như trước vẫn vô cùng cứng rắn, dường như không có chút dấu hiệu nào mềm ra.

Hạ Nhất Minh từ trên người Tư Mã Âm lục soát nhất thời đem ra hai kiện vật phẩm.

Trong đó có một kiện chính là đôi giầy dưới chân Tư Mã Âm. Không biết nó được chế tạo từ loại vật liệu gì, cầm trên tay lại có cảm giác mềm nhẹ vô cùng. Mặc dù trải qua quá trình đuổi giết dài như vậy nhưng bề mặt không dính một hạt bụi. Đôi giầy lúc này bóng loáng như gương, lấp lóe chút quang mang như có thể đem linh hồn hấp thụ vào trong đó.

Hạ Nhất Minh đem chút chân khí truyền vào vậy mà không thể làm tổn hại mảy may.

Tới lúc này, Hạ Nhất Minh đương nhiên biết được, đây chính là một kiện bảo khí. Là một kiện bảo khí vô cùng hiếm có. Có lẽ tốc độ của Tư Mã Âm có thể nhanh hơn Hạ Nhất Minh hắn một bậc trước kia nguyên nhân e rằng cũng liên quan tới đôi giầy này.

Buông giày xuống, cầm một kiện vật phẩm khác lên.

Đây là một chiếc nhẫn bằng bạc. Nhìn tất cả mọi góc độ nó cũng chỉ là một chiếc nhẫn bạc. Nhưng điêu khắc trên đó quả thật lần đầu tiên Hạ Nhất Minh bắt gặp.

Nếu chiếc nhẫn này được Tư Mã Âm mang trên tay, như vậy Hạ Nhất Minh có thể sẽ không quan tâm. Nhưng chiếc nhẫn này không ngờ được Tư Mã Âm dùng một sợi xích nhỏ xuyên qua, đeo lên cổ.

Bất luận kẻ nào thấy được điều này cũng có thể khẳng định, chiếc nhẫn này vô cùng quý giá.

Hơn nữa, mặc dù Hạ Nhất Minh không nhận ra lai lịch chiếc nhẫn này, nhưng hắn mơ hồ cảm giác được, vật này không phải tầm thường.

Do dự trong chốc lát, Hạ Nhất Minh rốt cuộc cẩn trọng rót một chút chân khí vào đó.

Tiên thiên cường giả đều khẳng định trên thế giới này chỉ có bảo khí hoặc bảo cụ mới có thể thừa nhận tiên thiên chân khí quán nhập vào mà phát huy công dụng thần kỳ.

Nhưng trừ điều đó ra, nếu đem tiên thiên chân khí khống chế một lượng nhỏ dung nhập vào vật bình thường cũng không tạo ảnh hưởng quá lớn.

Đây chính là công dụng của chân khí, tùy tâm điều khiển, nhiều ít tự nhiên.

Sau khi truyền chút chân khí vào chiếc nhẫn bạc, Hạ Nhất Minh chợt ngẩn ra.

Vì chiếc nhẫn này không phải thừa nhận chân khí mà vỡ nát ra, ngược lại, nó xuất ra một hấp lực cường đại, đem chân khí Hạ Nhất Minh truyền vào hấp thu một chút cũng không còn.

Hạ Nhất Minh ánh mắt sáng lên, hắn trong lòng thầm kêu xấu hổ, vậy mà coi thường nó rồi.

Thì ra thứ này cũng là một kiện bảo cụ có thể thừa nhận tiên thiên chân khí cường đại.

Trong lòng Hạ Nhất Minh khẽ động, chân khí hùng hậu lập tức truyền vào chiếc nhẫn. Nhưng khiến hắn kinh ngạc vạn phần chính là chiếc nhẫn bạc này giống như chiếc động không đáy, đối với chân khí hấp thu mãnh liệt.

Bất quá, Hạ Nhất Minh với điều này cũng có chút tò mò, bởi thế hắn không chấm dứt việc truyền chân khí mà tốc độ còn tăng cao hơn. Hắn muốn xem, chiếc nhẫn mà Tư Mã Âm coi trọng rốt cuộc có tác dụng gì?

Rốt cuộc trong chiếc nhẫn cũng đã chứa đầy chân khí của Hạ Nhất Minh, lúc này trên mặt Hạ Nhất Minh cũng biểu hiện một vẻ vô cùng kỳ dị.

Bất tri bất giác, Hạ Nhất Minh há to miệng đủ để nuốt trôi một con ếch.

Cho dù là khi bị một nhất đường thiên cường giả như Tư Mã Âm đánh lén, Hạ Nhất Minh cũng chưa từng có biểu hiện như vậy. Nhưng giờ phút này, hắn quả thực không thể khống chế được cảm giác này.

Sau khi chiếc nhẫn bạc chứa đầy chân khí của Hạ Nhất Minh, nhất thời hắn cảm giác đối với chiếc nhẫn có một loại liên hệ đặc thù.

Mà sở dĩ loại cảm giác này mang tới, vậy mà chính là một không gian, một không gian thần bí không thuộc về nơi này.

Bất luận kẻ nào đột nhiên lâm vào tinh huống này, chỉ sợ biểu hiện so với Hạ Nhất Minh cũng không tốt hơn chút nào.

Bỗng nhiên, ánh mắt Hạ Nhất Minh sáng lên, hắn nhớ lại khi cùng Mộc Tẫn Thiên nói chuyện, bất giác hiểu được.

Không gian giới, thứ này khẳng định chính là không gian giới chỉ.

Vật phẩm này mặc dù Hạ Nhất Minh chưa từng gặp qua nhưng có thể khẳng định tuyệt đối chính là nó.

Mộc Tẫn Thiên từng nói, không gian giới là một loại trân phẩm vô cùng hiếm có. Đừng nói là các nước vùng Tây Bắc, cho dù là cả đại lục này số lượng cũng chỉ có thê đếm trên đầu ngón tay.

Không ai biết thứ này từ đâu mà có, dường như loại trân phẩm này từ cổ đại truyền thừa mà có, phương pháp chế tạo cũng đã sớm không còn tồn tại nữa.

Hơn nữa, có thể nắm giữ Không gian giới chỉ, hơn nữa còn có thể mở ra nó, cũng chỉ có thể là tiên thiên cường giả. Bởi vì cách duy nhất có thể mở được nó chính là tiên thiên chân khí.

Bắc Cương băng nguyên rộng lớn hơn rất nhiều so với các nước vùng Tây Bắc, mà Không gian giới chỉ cũng chỉ có một kiện mà thôi. Mà trân phẩm bậc này, lại nằm trong tay vị sư phụ của Trác Vạn Liêm cùng Mộc Tẫn thiên hai vị siêu cấp cường giả.

Đúng là bởi vì vật này quá trân quý, nên khi vô tình có được Hạ Nhất Minh mới có thể ngây người ra như vậy.

Sau một khắc, niềm vui sướng cực độ bao phủ tâm trạng Hạ Nhất Minh. Trong mắt hắn lấp lóe phát sáng, thu hoạch lần này không phải lớn mà là quá lớn, vượt xa sự tưởng tượng của hắn.

Hạ Nhất Minh hít vào một hơi thật sâu. Tâm trạng đang hưng phấn lúc này từ từ bình ổn.

Trước mặt Hạ Nhất Minh lúc này tồn tại khoảng không gian chứa đầy thư tịch.

Ngoài ra còn có rất nhiều vật phẩm khác. Nhưng ngoại trừ một ít trân phẩm, cùng dược thảo Hạ Nhất Minh có thể nhận biết, tuyệt đại đa số những vật phẩm còn lại hắn cũng không thể gọi tên.

Bất quá, có vài thứ mới xuất hiện trong trí nhớ của Hạ Nhất Minh.

Tại giao dịch hội do Đại sư đường Khai Vanh quốc, một số kiện vật phẩm đã từng xuất hiện.

Có thể được đông đảo các đại sư đem ra trao đổi hoặc cất giữ, có thể biết nó hẳn vô cùng giá trị.

Hạ Nhất Minh đưa tay nhẹ nhàng chạm vào không gian kia. Cánh tay xuyên qua không gian thần kỳ, xung quanh khoảng không gian nhất thời dao động nhẹ.

Hạ Nhất Minh cố kiềm chế sự kích động, đem ra một quyển sách dầy.

Ngoài ra, hắn cũng không động chạm tới gì khác nữa.

Đem bộ sách mở ra, Hạ Nhất Minh tùy ý xem xét qua, trên mặt hắn lại xuất hiện một tia kinh hỉ.

Quyển sách này ghi chép chính là Chướng Nhãn Pháp đã từng khiến Hạ Nhất Minh phải đau dầu.

Vì Chướng Nhãn Pháp là một loại liên quan tới Ngũ hành, thậm chí còn bao hàm rất nhiều phương pháp tu luyện không có trong Ngũ hành. Bất quá, cho dù tu luyện khác nhau, nhưng có thể tu luyện thành công, như vậy thực lực có thể đề cao khó thể tưởng tượng được.

Tư Mã Âm đúng là sử dụng Chướng Nhãn Pháp mới có thể tới gần kẻ khác như vậy. Nếu không phải Hạ Nhất Minh cũng có kỳ công Thuận Phong Nhĩ, chỉ sợ cũng đã bị gã đánh lén thành công rồi.

Tập trung suy nghĩ một lát, Hạ Nhất Minh rốt cuộc cũng đem quyển sách trên tay cùng với trường kiếm cùng đôi giầy đặt vào không gian quỷ dị trước mặt.

Do dự một chút, Hạ Nhất Minh cũng thu lại Đại Khảm Đao đeo sau lưng mà không đem nó cất vào trong không gian đó.

Sau đó hạ Nhất Minh trùm lại Đại Khảm Đao, cũng đồng thời chấm dứt truyền chân khí vào Không gian giới chỉ.

Khi chân khí ngừng truyền, trong nháy mắt không gian trước mặt như dao động mạnh, sau đó biết mất.

Hạ Nhất Minh im lặng hồi lâu. Hắn rời xa khỏi nơi này, sau đó lần nữa truyền chân khí vào Không gian giới chỉ, không gian thần bí lại xuất hiện, bên trong vẫn nguyên vẹn những thứ tồn tại trong đó.

Lúc này Hạ Nhất Minh mới hoàn toàn tin tưởng, hắn có được đích thị là một kiện bảo vật trân quý nhất thế gian.

Đem toàn bộ những thứ mang trên người, trừ Đại Khảm Đao vẫn đeo trên lưng, còn lại những vật phẩm khác như bình lục ngọc, hai kiện vật phẩm có được từ tay Mộc Tẫn Thiên, vài quyển sách, đan dược,...tất cả đều đặt vào trong không gian đó.

Khi hoàn thành tất cả, Hạ Nhất Minh lại cẩn thận đem chiếc nhẫn bạc đeo lên cổ. Vật phẩm giá trị như vậy dĩ nhiên phải giống như Tư Mã Âm cẩn trọng cất giữ.

Trong lòng Hạ Nhất Minh đã sớm quyết, cho dù bảo kiếm cùng đôi giầy kia cường hãn ra sao hắn cũng tuyệt đối không sử dụng.

Nếu để người khác từ hai kiện vật phẩm này mà liên tưởng tới Tư Mã Âm, cuối cùng hoài nghi lại đổ lên đầu mình, như thế mới gọi là hối hận không kịp.

Mặc dù Hạ Nhất Minh là nhất đường thiên cường giả. Hắn biết rõ vật quý giá như vậy, nếu chỉ một mình hắn đương nhiên hắn không ngại, nhưng sau lưng hắn còn có Hạ gia trang, còn có Hoành Sơn nhất mạch.

Bởi điều uy hiếp này khiến hạ Nhất Minh tiếc rẻ không thể sử dụng những vật này.

Bởi vậy những vật này tuyệt đối không thể để người khác phát hiện. Cho dù là Viên Lễ Huân, trước khi có được năng lực tự bảo vệ mình bí mật này cũng không thể chia sẻ cùng nàng.

Có lẽ sẽ có một ngày, khi Viên Lễ Huân thành công tấn giai tiên thiên cảnh giới, khi đó mới có thể chia sẻ cùng nàng.

Hạ Nhất Minh sau khi đem thi thể Tư Mã Âm chôn cất, lấy tốc độ nhanh nhất trở lại.

Trong lòng Hạ Nhất Minh cũng không phải là lo lắng quá cho Viên Lễ Huân, cô gái nhỏ này dù sao cùng tu luyện giả thất tầng nội kình.

Chỉ là Tư Mã Âm thật sự vô cùng cường đại cho nên Viên Lễ Huân không hề có sự phản kháng lại.

Nhưng trừ cao thủ bậc này ra, mãnh thú trong rừng cũng khó có thể tổn thương tới Viên Lễ Huân.

Về phần linh thú gì đó, Hạ Nhất Minh cũng không cho rằng Viên Lễ Huân có vận khí " tốt" như vậy.

Bất quá, tốc độ lúc này so với khi truy đuổi còn nhanh hơn một bậc. Hắn chạy trong rừng lúc này dựa vào Phong lực lượng, cho dù là Tư Mã Âm sống lại sử dụng bảo cụ là đôi giầy kia, cũng không thể cùng hắn so sánh.

Huống hồ, Hạ Nhất Minh trong di chuyển tốc độ càng khó có thể tưởng tượng, trong nháy mắt xuyên qua những khoảng cách lớn.

Giữa khoảng cách này có vô số những chướng ngại vật nhưng hắn vẫn có thể dễ dàng vượt qua.

Nếu giờ phút này có người thấy động tác di chuyển của Hạ Nhất Minh khẳng định sẽ cho rằng hắn chính là yêu ma tu luyện thành tinh trong rừng sâu.

Bất quá, Phong hệ lực lượng Hạ Nhất Minh cũng cũng không hoàn toàn nắm giữ. Bởi vì mỗi lần thi triền hắn đều phải hao phí một lượng chân khí nhất định. Sau vài lần thi triển hắn đã hết sức đau đầu, ngay cả chân khí dường như cũng không thể cảm nhận được.

Bởi vậy, mặc dù rất muốn thử nghiệm nhưng Hạ Nhất Minh lúc này cũng chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất một mạch trở lại.

Sau một canh giờ, rốt cuộc Hạ Nhất Minh cũng trở lại nơi cũ.

Từ dưới chân núi kia, Hạ Nhất Minh thuận lợi trở lại không có bị lạc đường.

Khi Hạ Nhất Minh chưa tới nơi, hai tai đã bắt đầu run lên.

Sau một khắc, Hạ Nhất Minh nghe được từ trên thân đại thụ cách đó không xa có âm thanh rất nhỏ của Viên Lễ Huân vọng lại.

Trong lòng Hạ Nhất Minh hết sức vui mừng. Viên Lễ Huân lanh lợi thông minh nên đã chủ động núp trên đại thụ. Trừ Thuận Phong Nhĩ hoặc cấp bậc tiên thiên cường giả, cho dù đột nhiên xuất hiện thập tầng nội kình tu luyện giả cũng đừng mong có thể phát hiện ra tung tích của nàng.

Hạ Nhất Minh cười một tiếng, bước vài bước đã đặt chân lên đại thụ.

Cành lá rậm rạp đối với Hạ Nhất Minh đường như không chút nào cản trở. Thân thể hắn giống như con cá nhỏ rẽ những phiến lá đột ngột tới bên người Viên Lễ Huân.

Viên Lễ Huân hoảng sợ, nàng nhẹ nhàng vỗ ngực, nói:

- Thiếu gia. Đã đuổi được rồi?

Tuy chỉ là hờ hững hỏi, nhưng trong mắt nàng lại tràn ngập thần thái tin tưởng. Trong lòng nàng, nếu Hạ Nhất Minh chủ động ra tay, như vậy tuyệt không thể thất thủ.

Hạ Nhất Minh hãnh diện gật đầu, nói:

- Người này đã không cần phải lo tới nữa.

Viên Lễ Huân thở dài một hơi, sự âm hiểm của Tư Mã Âm sau khi gặp qua cho dù là nàng cũng không tránh được hàn ý xâm nhập.

Theo Hạ Nhất Minh từ trước tới giờ Viên Lễ Huân đã gặp qua không ít tiên thiên cường giả.

Những người khác có khi cả đời không thể nhìn thấy một vị, nhưng Viên Lễ Huân đã từng gặp qua không chỉ là một hai người. Hơn nữa những người này đối với nàng cũng hết sức ôn hòa, không vì thân phận thị thiếp của nàng mà có chút coi thường.

Trong những tiên thiên cường giả, mặc dù cũng có nhân vật như Mao Liệt Quang, nhưng cho dù thế nào bọn họ cũng không âm độc như Tư Mã Âm.

Mỗi một tiên thiên cường giả đều có đôi chút tự trọng. Bọn họ có lẽ sẽ trả thù Hạ gia trang, nhưng tuyệt đối không ở trước mặt Hạ Nhất Minh mà chủ động ra tay tập kích Viên Lễ Huân. Mà Tư Mã Âm này không chút sĩ diện, đối với gã mà nói, để có thể đạt được mục đích, như vậy luân thường đạo lý cũng không được gã đặt trong đầu.

Nhân vật như vậy mới thật sự đáng sợ, thậm chí so với tu vi võ học của gã điều đó càng khiến kẻ khác kinh hãi hơn.

Có thể nói, từ khi Viên Lễ Huân theo bên Hạ Nhất Minh tới giờ, đây là lần đầu tiên nàng mong muốn kẻ khác bị giết như vậy. Loại biến hóa trong tâm lý này mặc dù không thể nói cùng người ngoài, nhưng trong lòng của nàng lại vô cùng quả quyết.

Sau khi biết được Tư Mã Âm đã chết, Viên Lễ Huân thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng an lòng rồi.

Hạ Nhất Minh đột nhiên nói:

- Lễ Huân. Việc Tư Mã Âm chúng ta coi như chưa từng gặp qua, ngàn vạn lần không được đề cập cùng người khác.

Viên Lễ Huân giật mình, vô thức hỏi:

- Vì sao vậy?

Hạ Nhất Minh vẻ mặt ngưng trọng, nói:

- Vì người này có một bí mật lớn. Nếu tiết lộ ra ngay cả ta cũng chết không có chỗ chôn.

Viên Lễ Huân ớn lạnh toàn thân. Mặc dù nàng không biết vì sao Hạ Nhất Minh lại có thể nói nghiêm trọng như vậy, nhưng nàng đã biết chuyện này hẳn không thể đùa.

Gật đầu xác nhânh, Viên Lễ Huân nói:

- Thiếu gia, thiếp biết rồi.

Hạ Nhất Minh lúc này mới lộ ra vẻ tươi cười, hắn biết, chỉ cần chuyện Viên Lễ Huân nhận lời, nàng tuyệt đối sẽ không làm trái.

Lúc trước trên Hoành Sơn bị Cổ Huệ Dĩnh cùng Bối Ấu Tuệ bắt cóc, mang tính mạng ra uy hiếp nhưng nàng cũng không đem nơi cất dấu Tiên thiên kim đan nói ra. Từ giây phút đó, Hạ Nhất Minh đã hoàn toàn tin tưởng nàng, không bao giờ có nửa điểm hoài nghi nữa.

Nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ nhắn của Viên Lễ Huân, Hạ Nhất Minh nói:

- Chúng ta tiến vào thôi.

Viên Lễ Huân nhu thuận đáp ứng, ánh mắt nàng nhìn thâm sơn xa xa trong đó ánh lên một tia chờ mong.

Bọn họ sở dĩ ở nơi này chần chừ cũng vì kiêng kị người theo dõi phía sau. Giờ phút này Tư Mã Âm đã chết, như vậy bọn họ cũng không chút nào kiêng kị nữa rồi.

Động phủ tại ngọn núi đặc biệt lập tức khơi dậy trí tò mò của bọn họ.

Vì thế trong trùng điệp núi non có thể thấy hai người đang nắm tay nhau mà đi.

Mấy ngày sau, tại một nơi tăm tối, nếu không có bản đồ sợ rằng cũng khó có thể tìm tới nơi này, bọn họ rốt cuộc cũng dừng lại...

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.8 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status