Vũ thần

Chương 668: Đại bảo trư



Có thể trong hoàn cảnh này mà giữ được như vậy chắc chắn không phải là những thứ tầm thường.

Cẩn thận quan sát một chút, Hạ Nhất Minh mới biết được một vật trong số đó chính là một đoạn Ngô Đồng mộc trong truyền thuyết. Nhưng Hạ Nhất Minh cũng không dám khẳng định một cách chắc chắn. Bởi vì nghe nói Ngô Đồng mộc đã biến mất theo Phượng Hoàng môn từ lâu mà không còn thấy tông tích nữa.

Cầm đoạn gỗ màu hồng, có cảm giác ấm áp, nhưng lai cứng rắn đến một mức độ khó tin, trong lòng Hạ Nhất Minh không khỏi có chút hoài nghi.

Có lẽ thứ này thực sự chính là bảo vật vô giá trong truyền thuyết mà mọi người vẫn nhắc đến.

Một canh giờ sau, Hạ Nhất Minh mở không gian hạng liên, cất toàn bộ mọi thứ vào trong đó.

Những vật phẩm phát hiện được ở đây, chắc chắn đều là bảo vật có giá trị liên thành. Nếu cuối cùng hắn không thể thoát nạn, chết thì thôi. Nhưng nếu may mắn thoát khỏi, mà lại quên không đem theo chúng thì đúng là khóc không kịp. Xong xuôi tất cả mọi việc, Hạ Nhất Minh xoay người đi tới trung tâm đại sảnh đường. Ở đó có thi thể của hai con linh thú.

Một con linh thú đang ngẩng đầu nhìn trời. Hình dáng của nó, Hạ Nhất Minh chẳng hề xa lạ. Mặc dù trước kia chưa từng gặp, nhưng trong những quyển thư tịch cũng có hình của nó. Nếu như hắn không nhầm thì đây chính là Kỳ Lân thú có huyết mạch thần thú, đen đủ rơi vào đây.

Kỳ Lân thú hiển nhiên là một loại Kỳ Lân. Chỉ có điều nó cũng không phải là Kỳ Lân thật sự mà chỉ có huyết mạch của Kỳ Lân mà thôi. Nếu chúng cũng giống như Long Xà trong Quỹ Khốc lĩnh có thể thành công đột phát trở thành thần thú. Lúc đó, chúng mới chính thức biến thành Kỳ Lân. Nhưng sau khi thần đạo cao thủ biến mất, đám thần thú cũng biến mất theo.

Hơn mấy ngàn năm không chỉ có thần đạo cao thủ mà ngay cả thần thú cũng không hề thấy dấu vết. Vì vậy mà con Kỳ Lân thú có huyết mạch thần thú cứ bị nhốt ở đây mà chết đi. Hắn nhìn về phía con linh thú còn lại. Có thể tiến vào đây chắc chắn là linh thú đã đạt tới cấp bậc thánh thú.

Hình dáng của con linh thú này có chút quái dị. Thân thể nó dài chừng hơn mười trường. Có thể nói là cái thi thể lớn nhất trong đại sảnh đường.

Nếu như nó mà còn sống chắc chắn sẽ hù chết người khác. May mà hôm nay nó đã bị chết, nếu không Hạ Nhất Minh muốn đối phó với nó cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Đi quanh cái thân thể đó một vòng, nét mặt Hạ Nhất Minh có chút quái dị.

Tư thế nằm sấp của nó tạo một cảm giác kỳ dị. Mặc dù thân thể của nó rất dài, nhưng sự phân bố trên cơ thể nó lại không đồng nhất. Có đoạn nhìn rất thô thiển, có đoạn lại rất đẹp.

Nhẹ nhàng vuốt ve thân hình quái thú. Trên người nó từ cổ đến chân đều có một lớp lân phiến to, dày. Khi Hạ Nhất Minh chạm tay vào lớp lân phiến đó có thể dễ dàng cảm nhận được năng lượng dao động. Mặc dù con linh thú đã tử vong nhưng năng lượng trên người nó vẫn chưa biến mất hết.

Hạ Nhất Minh tấm tắc khen thầm. Trong lòng hắn chợt nảy ra một suy nghĩ, bèn xoay người tới bên cạnh Kỳ Lân thú, vỗ nhẹ lên thân hình nó mà không khỏi ngẩn người.

Mặc dù trên thân thể Kỳ Lân thú cũng có lân giáp, nhưng lân giáp của nó lại không hề có chút năng lượng dao động. Tuy có thể cảm nhận được năng lượng mạnh mẽ ẩn dấu trong cơ thể Kỳ Lân thú, nhưng thứ năng lượng đó lại nội ẩn, không giống với con quái thú khổng lồ kia.

Hắn quay đầu lại ánh mắt nghi hoặc mà nhìn.

Sau khi vuốt ve thân thể con quái thú cả nửa ngày, Hạ Nhất Minh mới tin rằng tính mạng của nó đã biến mất. Tuy nhiên, năng lượng trong cơ thể nó vẫn chưa lặng hẳn mà vẫn đang lưu động một cách vô thức.

Cảm giác đó hết sức bình thường. Trong cơ thể sinh vật sau khi chết vẫn còn có một số bộ phận hay là lực lượng vẫn dao động. Nhưng đã qua một thời gian dài như thế...

Cho dù là thần thú chính thức có lẽ sau khi chết, năng lượng trong cơ thể nó dao động tới cả trăm năm sau. Nhưng như vậy cũng đã là quá lắm rồi. Nếu muốn làm cho năng lượng giữ nguyên sự di chuyển tới mấy ngàn năm, cho dù là thần thú thì cung không làm được.

Trong lòng hắn chợt xuất hiện một suy nghĩ, chẳng lẽ nó không phải tới đây từ mấy ngàn năm trước mà mới gần đây thôi?

Hùng Vô Cực đã từng nói: Chỉ cần là thánh thú có huyết mạch thần thú mà đứng trong phạm vi trăm dặm đều không thể kháng cự lại sự hấp dẫn của Sinh Tử giới. Có thể con thánh thú này vô ý tới gần mà bị hút đến đây. Hắn khẽ lắc đầu, thầm thở dài cho vận số của nó.

Vung tay lên một cái, hắn lấy Ngũ Hành Hoàn ra cầm trên tay.

Nếu con thánh thú này đã chết thì để lại đây quả là lãng phí.

Hắn giơ Ngũ Hành Hoàn lên. Ánh sáng ngũ sắc tỏa ra chém về phía thân thể của con linh thú. Sau khi quang mang vừa mới chạm được vào thân hình của con linh thú, Hạ Nhất Minh chợt ngừng lại. Hắn suy nghĩ một chốt lát rồi từ từ đi tới con linh thú đang nằm sấp trước mặt. Từ từ, Hạ Nhất Minh há hốc miệng, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.

Cái thi thể nằm sấp đó mang lại cho hắn một chút cảm giác quen thuộc. Cái mũi thật dài với khuôn mặt tròn tròn, lại còn thêm một đôi tai thật lớn nữa. Lắc đầu, Hạ Nhất Minh cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo. Hắn cấu mình một cái xem có phải đang bị ảo giác hay không. Hít một hơi thật sâu, hắn định thần nhìn lại. Nhưng càng nhìn càng có cảm giác khuôn mặt đó giống hệt với tiểu gia hỏa.

Nếu cắt bỏ hai cái dừng dài nửa thước trên đỉnh đầu, cùng với thu nhỏ kích thước của nó lại mấy trăm lần thì chính là con bảo trư đang sống sờ sờ bên cạnh blb.

Đưa mắt nhìn quang mang chói mắt đang tỏa ra từ Ngũ Hành Hoàn, lại nhìn con đại "bảo trư" trước mặt Hạ Nhất Minh chợt phát hiện ra cho dù thế nào hắn cũng không thể xuống tay được. Cho dù nó có quý giá đến một trăm lần thì Hạ Nhất Minh cũng không thể hạ thủ.

Lui lại mấy bước, do dự một chút, cuối cùng Hạ Nhất Minh thở dài một tiếng, hướng về phía con linh thú vái một cái. Sau đó, lấy không gian hạng liên ra. Một luồng quang mang màu đen giống như dòng suối xuất hiện, đem con cự thú vào trong.

Thần đạo cao thủ thật đúng với một chữ thần. Không gian vật phẩm tùy thân của họ không ngờ lại rộng lớn đến thế. Ngay cả một con cự thú dài hơn mười trượng vẫn có thể nhét vào được.

Tất nhiên, sau khi nhét vào, thi thể của nó chiếm hơn một nửa vị trí. Nếu thêm một con linh thú có kích thước giống như vậy, chắc chắn không thể nhét vào. Hắn lại chuyển qua xem xét con Kỳ Lân thú. Đối với thánh thú của bộ tộc Đồ Đằng, Hạ Nhất Minh chẳng có gì phải băn khoăn.

Chỉ duy nhất một thứ khiến cho hắn phải khâm phục chính là sau ngàn năm mà huyết nhục của nó vẫn không bị tan biến như con người. Chỉ bằng vào một điểm đấy cũng đủ xứng đáng với danh hiệu thánh thú có huyết mạch thần thú.

Hắn lấy từ trong không gian ra một cái bình rượu. Có trời mới biết hắn bỏ thứ đó vào từ lúc nào, nhưng bây giờ sử dụng lại vừa đúng lúc.

Mở nắp bình, nhất thời một mùi hương tỏa ra thơm ngát. Nhưng Hạ Nhất Minh cũng chẳng có hứng thú mà uống. Hắn hất rượu ra ngoài, sau đó huy vũ Ngũ Hành Hoàn liên tục. Nhất thời trong không trung xuất hiện một làn hơi nước. Sau nửa canh giờ Hạ Nhất Minh đã hất hết toàn bộ chỗ rượu trong bình, lại dùng năng lượng hỏa hệ làm cho nó bốc hơi.

Sau đó, hắn mới đi tới trước thi thể con Kỳ Lân thú..Quang mang trên Ngũ Hành Hoàn vạch qua một cái để lại dấu vết thật sâu trên cổ Kỳ Lân thú.

Hắn hơi nhướng mày. Thánh thú có huyết mạch thần thú quả là không phải tầm thường. Ngay cả sử dụng hết uy lực của thần khí phỏng chế cũng không thể rạch đứt được lớp da của cái thi thể đã chết cả ngàn năm. Vì vậy có thể thấy khi còn sống, nó mạnh tới mức độ nào. Có lẽ, trong số thánh thú cũng chỉ có bạch mã Lôi điện mới có thể chống lại nó thôi.

Ngũ Hành Hoàn lại tiếp tục huy vũ. Nếu như nó còn sống thì chắc chắn không để cho Hạ Nhất Minh rạch ngang rạch dọc như vậy. Nhưng bây giờ nó đã chết thì làm sao tránh né được nữa.

Mất một lúc, cuối cùng thì hắn cũng rạch được một cái lỗ hổng. Nhất thời, những giọt máu tươi từ trên vết rách chảy vào trong bình rượu.

Thứ quan tọng nhất trên người thần thú hiển nhiên chính là nội đan. Nhưng ngoại trừ nội đan ra, máu của nó rất quan trọng.

Long Xà chi giác ngưng tụ toàn bộ máu huyết của Long Xà sau khi chết đi nên mới có được hiệu quả thần kỳ như thế.

Còn hôm nay, con Kỳ Lân thú này tuy không có được năng lực đặc thù nhưng máu của nó cũng rất quý. Đặc biệt đối với linh thú. Cho dù có bị trọng thương đến mức độ nào, chỉ còn một chút hơi thở, mà nuốt một giọt máu của nó chắc chắn trong thời gian ngắn sẽ trở lại bình thường.

Tất nhiên chỉ linh thú mới có được hiệu quả đó. Nếu con người không sử dụng máu thần thú chế thành đan dược mà sử dụng trực tiếp thì chắc chắn sẽ bạo thể mà chết.

Mất đến hai canh giờ, Hạ Nhất Minh mới hứng được toàn bộ số máu trên người Kỳ Lân thú. Nhưng có lẽ do chết đi quá lâu nên số lượng máu cũng chỉ được một nửa bình mà thôi. So với sự hy vọng của Hạ Nhất Minh thì số lượng ấy quả là rất ít.

Mặc dù trong không gian hạng liên còn có một con cự thú không hề kém Kỳ Lân thánh thú. Nhưng sau khi Hạ Nhất Minh nhận ra lai lịch của nó liền không còn ý muốn đối với nó nữa.

Hạ Nhất Minh tiếp tục động thủ lột da con Kỳ Lân thú. Sau đó hắn lấy hết thịt xương của nó, không bỏ phía lại một chút nào. Cuối cùng, mất một thời gian dài hắn mới làm xong tất cả mọi thứ. Toàn bộ thi thể của Kỳ Lân thú bị biến thành vô số mảnh, chui vào trong không gian hạng liên.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn quang mang giống như dòng nước chảy trên cao mà cười khổ. Không biết làm thế nào mới có thể rời khỏi đây.

Ánh mắt chợt vô tình nhìn thấy một cái gì đó. Hạ Nhất Minh liền quay sang nhìn chằm chằm vào một bộ hài cốt trắng bệch.

Một cái ý niệm khó tin chợt nảy ra trong đầu hắn.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.8 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status