Vua mua sắm tam giới

Chương 45



Chương 45: Hoa thơm xuất giá

Trong lúc Lý Hạo đang mải quan sát bọn Vương Doãn đang ngồi đằng kia, bỗng nhiên một giọng nói bình thản từ bàn bên cạnh vang lên.

Cậu quay đầu lại thì thấy một người đàn ông đã xuất hiện trước mặt tự bao giờ. Người này mặc áo dài truyền thống rất phong độ, nhẹ nhàng gật đầu mỉm cười với hội Tả Phi Phi.

“Chào Hoa công tử.”

Tả Phi Phi đặt ly rượu trên tay xuống, khuôn mặt tỏa ra nụ cười ngọt ngào, vui vẻ gật đầu lại.

“Hoa thiếu gia, anh gọi chị Phi Phi là Tả đại mỹ nữ, nhưng lại gọi em là Trác tiểu thư. Có phải ý anh là em không đẹp bằng chị Phi Phi ư?”

Trác Yến Vũ lắc ly rượu trong tay, nhíu mày, nũng nịu3hỏi.

“Trác tiểu thư cứ nói đùa.”

Một nụ cười ôn hòa hiện lên trên khuôn mặt điển trai của Hoa công tử. Anh ta khẽ lắc đầu nói: “Anh xưng như thế, mấu chốt là nhấn vào chữ “đại” và chữ “tiểu”, ẩn ý trong đó, diệu không tả xiết.”

“Tả đại mỹ nữ? Trác tiểu thư? Đại? Tiểu?”

Vừa nghe anh ta nói xong, cô bé La Lê lắc đầu ngờ ngợ, hết nhìn sang Trác Vũ Yến lại nhìn sang Tả Phi Phi, cuối cùng ánh mắt bỗng nhiên dừng lại trước ngực hai cô. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn là nụ cười tươi đầy ẩn ý, liền che miệng: “Ha ha ha, em hiểu, em hiểu!”

“Con bé này, lại bắt đầu nghĩ bậy bạ rồi!”

Trác Yến Vũ cúi đầu nhìn xuống ngực mình, sau2đó lại nhìn sang Tả Phi Phi, lập tức hiểu ra cô bé nói gì, khuôn mặt tức khắc đỏ ửng, vung tay giơ nắm đấm đùa với cô bé.

Tả Phi Phi cười khổ một tiếng, thật là bị cô em La Lê trêu cho dở khóc dở cười.

Người ta chỉ nói Tả Phi Phi và Trác Yến Vũ một to một nhỏ mà thôi, lại không có nói là cái gì, nào có ai lại như con bé, tự đào hố chôn mình?

“Em đừng hiểu lầm, em gái à.”

Hoa công tử mỉm cười nói:“Chẳng qua ý anh nói là nếu so với Trác tiểu thư thì Tả tiểu thư lớn hơn mấy tuổi, hoàn toàn không có ý gì khác.”

“Ghét anh!”

Bị Trác Yến Vũ cù lét đến thảm hại, em gái La Lê1bĩu môi, trợn mắt nhìn Hoa công tử, miệng thở hổn hển uống hết một ly La Romanee Conti, như thể uống như thế thì có thể bõ tức vậy.

Hoa công tử cười lịch thiệp rồi dời đi, mang theo dàn người đẹp bước sang bên cạnh.

“Cậu thấy người này thế nào?”

Thấy anh ta rời đi, Tả Phi Phi ghé đầu hỏi nhỏ Lý Hạo.

“Ừm...”

Lý Hạo trầm ngâm chốc lát, rồi sau đó như nghĩ ra điều gì liền trả lời: “Là một người thú vị.”

Tả Phi Phi nhìn sang chỗ khác, nghiêng đầu nghĩ một hồi. Cô khẽ vuốt cằm, coi như thầm chấp nhận đánh giá này của Lý Hạo.

“Anh ta là Hoa Phi Tạc, nhị thiếu gia của nhà họ Hoa - gia đình kinh doanh về mỹ phẩm lớn nhất1Minh Châu. Ngoài cao ráo đẹp trai, phong cách làm việc trong giới thượng lưu Minh Châu cũng rất nổi bật.”

Tả Phi Phi thấp giọng giới thiệu tiếp: “Ở thời buổi này, trừ một số ít người cổ hủ cố tỏ vẻ thanh cao ra, dường như không có người trẻ nào giống anh ta. Anh ta thích mặc thường sam như thế ra ngoài, chưa từng thay đổi. Còn nữa, anh ta vốn dĩ là con trai thứ trong nhà, nhưng lại không tranh không đoạt, ngày ngày sống cuộc sống phong hoa tuyết nguyệt, toàn bộ việc làm ăn trong nhà đều do anh trai là Hoa Lăng Đồng quản lý. Nếu nói như vậy, cũng coi như anh ta thật sự là một người thú vị.”

Lý Hạo chỉ nghe mà không1nói gì thêm, không phải không chú tâm, mà là đang tỉ mỉ đánh giá bóng lưng của Hoa Phi Tạc, ánh mắt lóe lên.

“Trường bào của anh ta tuy nhìn qua mang phong cách cổ xưa, nhưng dùng chất liệu cực kỳ cao cấp, hoa văn ngang dọc, ẩn giấu long hổ, khí độ phi phàm. Từ những chi tiết trên trang phục của anh ta cũng đủ để chứng minh anh ta tuyệt đối không phải là tên nhà giàu rảnh rỗi chỉ biết hưởng thụ.”

Lý Hạo vuốt cằm nói tiếp: “Cả ngày anh ta chỉ đến những nơi cảnh đẹp người đẹp, các cô gái xinh đẹp bên cạnh xếp hàng dài. Thứ nhất việc đến những nơi như thế này khiến một số người nhầm lẫn rằng anh ta chỉ biết tên nhà giàu ăn chơi, coi thường không phòng bị. Thứ hai là còn có thể dùng chỗ này để xã giao, mở rộng mối quan hệ với một số người trẻ tuổi gia thế quyền lực giống như các cậu.”

Nói xong, Lý Hạo dừng một chút, thấy Tả Phi Phi đang nhíu mày, nói từng chữ một: “Sợ rằng mọi người ở đây đều đã coi thường anh ta. Theo tôi thấy, 80% là anh ta đang giấu mình chờ thời cơ!”

Tuy Lý Hạo nói không to, nhưng từng chữ lại như sấm dội, khiến Tả Phi Phi phải kinh ngạc rùng mình.

“Anh chị đang to nhỏ gì thế?”

Chơi đùa chán với em gái La Lê, Trác Yến Vũ bỗng dưng bu lại, nháy đôi mắt to tròn xinh đẹp, tò mò hỏi.

“Anh chị đang thảo luận về một người thú vị ý mà.”

Lý Hạo nhìn Tả Phi Phi mà bật cười, rồi lại quay đi nhìn theo Hoa Phi Tạc đang chào hỏi ở một bàn khác, ánh mắt sáng lên lấp lánh.

Tiếp xúc cùng những người thuộc tầng lớp thượng lưu, thật sự càng ngày càng thú vị!

“Ầm ầm ầm!”

Đột nhiên, sau mấy tiếng nổ hàng loạt, toàn bộ đèn màu trong club tắt ngúm làm cho cả sàn nhảy tầng hai chìm trong bóng tối.

“Chuyện gì thế này?”

Trong lòng Lý Hạo có chút nghi hoặc, cậu tiến lại gần phía bên kia Tả Phi Phi trong bóng tối, nhưng không cẩn thận đụng phải bắp chân của cô. Dù chỉ là cảm giác tiếp xúc thoáng qua, dù cho trước kia đã từng tiếp xúc, nhưng cũng không tránh khỏi cảm giác run rẩy.

Mà Tả Phi Phi dường như không hề phật ý vì hành động vô tình trong bóng tối của cậu, giọng nói có chút bối rối: “Lý Hạo, cậu may mắn ghê, xem ra hôm nay gặp được màn trình diễn đặc biệt của Như Ý Lầu rồi.”

“Màn trình diễn đặc biệt? Trình diễn gì cơ?”

Lý Hạo hơi cau mày, trong lòng có chút hiếu kỳ.

“Ầm!”

Tiếng đèn pha nổ ra lần nữa, một hệ thống đèn từ trên trần nhà chiếu rọi, không chừa một chỗ nào trên sàn nhảy.

Dưới ánh đèn, chính giữa là một cô gái trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp, trang điểm đậm, nhìn thoáng thôi đã thấy đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

“Woaaa!”

“Đẹp quá!”

Sàn nhảy được bao trùm bởi ánh đèn sáng lung linh, còn bóng đêm lại bao trùm lên các vị khách. Tiếng hò hét từ họ nhất thời giống như một trận kêu gào của những con chó sói vậy. Rõ ràng người phụ nữ này đã thành công trong việc khơi dậy hưng phấn trong lòng các vị khách.

“Cắt, đồ hồ ly tinh.”

Lý Hạo cũng nhìn chăm chú người phụ nữ trên sàn nhảy kia. A Kiên bên cạnh cũng tức giận hừ lên một tiếng, cong ngón tay ve vẩy nghiêng đầu.

“Làm cái gì vậy? Biểu diễn à?”

Lý Hạo có chút thắc mắc, bèn hỏi Tả Phi Phi đang ngồi bên cạnh.

“Không, đây là các hoa thơm xuất giá.”

Tả Phi Phi nói tiếp: “Các cô gái ở trên kia đều là những người mới được Như Ý Lầu tận tâm tuyển chọn và bồi dưỡng. Hôm nay họ xuất giá. Cái gọi là xuất giá, nói thẳng ra chính là công khai đấu giá đêm đầu của bọn họ.”

“Cái gì?!”

Lý Hạo nghe thấy kinh hãi trong lòng. Cậu mới chỉ thấy việc này trong các thanh lâu thời phong kiến xưa, không ngờ rằng đến hôm nay vẫn còn tồn tại!

Ngay khi bọn Lý Hạo còn đang nói chuyện, bốn bóng đèn trên sàn đang chia ra chiếu vào bốn cô gái.

Bây giờ, trên sàn nhảy, chỉ còn lại một khoảng đen ở vị trí chính giữa. Nhưng chỉ cần ánh sáng tà tà từ bên cạnh hắt sang cũng có thể thấy hình bóng của một giai nhân trong đó.

“Hoa khôi!”

“Hoa khôi!”

“Hoa khôi!”

...

Đến lúc này, toàn vũ trường bỗng dưng phát ra tiếng hò reo như sấm dậy, giống như một đám tín đồ cuồng nhiệt đang tiến hành một nghi thức thần thánh nào đó.

“Ầm!”

Cuối cùng là một tiếng vang thật lớn, kèm theo đó là ánh sáng từ trên trần tựa như thác nước từ trên cao dội xuống, đổ trên người cô hoa khôi đứng ở vị trí trung tâm, cũng trong nháy mắt lần nữa chiếu sáng toàn bộ các bóng hồng rực rỡ của Như Ý Lầu!

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status