Vương Phi đa tài đa nghệ

CHƯƠNG 159: TA KHÔNG ĐÁNG



 

Tây Môn Hiểu Nguyệt không thích nghe lời này, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài: “Vâng, tôn nữ ghi nhớ tổ mẫu dạy bảo.”

 

Lão phu nhân nói: “Ngươi đừng bất mãn, Tướng phủ này mấy tháng nay có biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra, lão thân đều tận mắt thấy, cũng phân tích thấu đáo, Liên thị nếu không ra tay thì thôi, vừa ra tay, ngươi không phải đối thủ của bà ta. Cho nên lão thân mới nói người này không thể giữ lại, nhưng hiện tại cũng không thể bỏ, ngươi tự tính đi, nửa đời sau của ngươi, là vinh quang phú quý quan trọng, hay là sự kiêu ngạo của ngươi quan trọng.”

 

Tây Môn Hiểu Nguyệt cảm thấy được lão phu nhân quá mức xem trọng Liên thị, nàng ta cho rằng, Liên thị bị Trần Nguyệt Nhung khi dễ nhiều năm, thì có thủ đoạn gì?

 

Không có gì hơn ngoài việc đọc nhiều sách hơn, thanh danh lớn hơn? Này không phải lực ảnh hưởng mà chính là sự trói buộc.

 

Sáng ngày diễn ra hôn lễ, có hai vị cô cô từ phòng lão phu nhân đến nói “chúc tương gặp nhau”, kêu Liên thị tạm thời tránh đi.

 

Thương Mai vốn không đồng ý, nhưng Liên thị lại đồng ý, cùng Thúy Ngọc cô cô về nhà mẹ đẻ trú tạm hai ngày.

 

Tại nhà mẹ đẻ của Liên thị, bây giờ không có ai ở, đại học sĩ sau khi cáo lão hồi hương, phủ đệ vẫn để không.

 

Thương Mai nói: “Trở về Liên phủ, không phải không tốt, nhưng đã nhiều năm không có ai ở, chỉ sợ lá rụng chồng chất, sớm không còn là nơi người ở được.”

 

Liên thị lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không, vẫn có người thường xuyên quét dọn.”

 

“Ông ngoại trước khi về đã sắp xếp người quét dọn?” Thương Mai hỏi.

Liên thị trâm mặc một lát: “Không phải ông ngoại con, mà người có lòng làm.”

“Người có lòng?” Thương Mai nhìn thần sắc của bà ta, lập tức hiểu ra: “An thân vương?”

Liên thị gật đầu: “Đúng vậy.”

“Mẫu thân làm sao mà biết được?” Thương Mai rất kinh ngạc, cho dù An thân vương âm thầm sai người quét dọn, nhưng việc này phải rất bí mật.

“Có một lần, ta hồi phủ xem xem, lại phát hiện có người dọn dẹp, đi vào hỏi, mới biết được là quản gia của An thân vương sai người đến quét dọn.” Liên thị nói.

Lúc này, Thương Mai cảm nhận được An thân vương thật sự là người có lòng.

Đáng tiếc cho đoạn lương duyên này, nếu lúc trước Liên thị gả cho An thân vương, thật tốt!

Thương Mai tự mình đưa Liên thị hồi phủ.

Khi mở cửa lớn của Liên phủ ra, quả nhiên bên trong rất sạch sẽ, trong sân dường như không có lá rụng, trong phòng không có lấy một hạt bụi, trên bàn sắp xếp bộ ấm chén pha trà, giống thường ngày vẫn có người ở.

Thương Mai đỡ Liên thị leo cầu thang đi lên, trong sân có cây cổ thụ cao chọc trời, dường như chạm tới mây, Thương Mai nhìn thấy, không nghĩ tới Liên phủ lại có cảnh trí như vậy.

Ngay cả Du ma ma cũng nói: “Nơi này phong cảnh thật tốt quá, phu nhân tới đây dưỡng bệnh thật đúng.”

Liên thị vuốt ve hành lang trước hiên nhà, hai tay giơ ra, cảm nhận cơn gió mát mẻ thổi tới, trên mặt bà ta nở nụ cười hồn nhiên như trẻ con, nụ cười không phù hợp với tuổi tác, bà ta nói: “Hoa sen nở, hương thơm nồng đậm.”

“Con cùng mẹ xem qua một chút, được không?” Thương Mai nói.

“Được chứ, trước kia ta rất thích ngôi bên hồ.” Liên thị có vẻ rất vui, nét ưu sâu trên mặt khi ở Tướng phủ dường như đã biến mất, giống như bà ta vẫn là tiểu thư Liên phủ năm đó.

Thương Mai đỡ bà ta đi xuống, vừa mới qua khúc ngoặt, đã thấy có một người đẩy cửa tiến vào.

Người nọ nhìn thấy Liên thị và Thương Mai, giật mình, theo bản năng định rời đi, Thương Mai lại gọi ông ta: “Vương gia!”

Người tới đúng là An thân vương.

Ông ta mỗi tháng đều đến nơi này vài lần, nhưng không nghĩ tới hôm nay, Liên thị và Thương Mai về ở.

Liên thị nắm chặt tay lại, nhưng rất nhanh chóng hồi phục nét mặt.

An thân vương đi tới, ông ta nhìn thấy Liên thị, nhìn trộm bà ta một chút, nhưng không ngờ bà ta đã bị mù lòa.

Ánh mắt của ông ta so với trước kia tham lam hơn nhiều, ông ta cứ nhìn chằm chằm vào Liên thị.

“Tham kiến Vương gia!” Liên thị cúi người.

“Miễn lễ!” An thân vương duỗi tay ra, không động vào người Liên thị.

Thương Mai vốn tưởng rằng hai người gặp nhau sẽ không được tự nhiên, nhưng không ngờ An thân vương lại mở lời nói chuyện phiếm: “Phủ đệ này đã lâu không ai đến đây, Đại tiểu thư có thể vê xem, thật tốt.”

Đại tiểu thư trong miệng ông ta không phải Thương Mai, mà là Liên thị.

 

Liên thị cũng không có chút gì thiếu tự nhiên, có lẽ là bởi vì không thấy gì, bà ta nở nụ cười: “Đúng vậy, vẫn muốn trở về.”

 

“Có ngửi được mùi hoa sen không? Chi bằng đến đó một chút nhé?” An thân vương mời.

 

“Vốn dĩ là muốn đi tới đó, có Vương gia làm bạn, thật là quá tốt.” Liên thị nói.

 

Thương Mai đỡ Liên thị, muốn tránh sang một bên, An thân vương thản nhiên nói với Thương Mai: “Nghe A Khanh nói, công phu pha trà của ngươi không tồi, làm một bình trà đi, hơn nữa, sáng nay bổn vương còn chưa dùng điểm tâm, ngươi làm chút điểm tâm mang lại đây.”

 

Thương Mai nở nụ cười, đây là cách ủng hộ bà ta.

 

Nhưng nhiều năm giữ mối tình thâm như vậy, ông ta xứng đáng được cùng người mình thương ngửi hương hoa sen mỗi sáng.

 

Thương Mai vào phòng bếp, sau đó sai Du ma ma đi ra ngoài mua đồ vật này nọ, hôm nay Tướng phủ có việc vui, đối với cô không có liên quan gì, cô cũng chỉ mong được yên tĩnh thế này mỗi sáng sớm.

 

An thân vương đỡ Liên thị, đây là lần đầu tiên ông ta động tay vào người Liên thị, ông ta có vẻ rất tự nhiên, nhưng không ai biết, trong lòng ông ta, đang vui sướng phát điên.

 

Hai người không nói chuyện gì, cho đến khi tới bên hồ, đều không nói một câu.

 

Con đường này, kỳ thật không ngắn, nhưng ông ta hy vọng có thể đi mãi.

 

Ông biết bà ta không nhìn thấy, nên có thể nắm tay vài lần.

 

Nhưng ông ta cũng không làm như vậy, cho dù là một chút lừa gạt, ông ta cũng không làm được.

Đỡ bà ngồi xuống phiến đá trong đình bên hồ, ông ngồi bên cạnh bà ta.

“Ta nhớ rõ có một lần, ta đến phủ tìm đại học sĩ, người đang vẽ tranh trong đình này.” An thân vương đối với cái đình này có chút tình ý.

 

Một cái chớp mắt, đã qua một thế hệ.

Con mắt chứng kiến bà ta nhăn mặt cười cười, tư thế rất bá đạo, hình ảnh này chiếm giữ trong lòng ông nhiều năm, không xóa đi được.

Ông chỉ là một người thô thiển, không hiểu chuyện phong hoa tuyết nguyệt, nhưng ông biết, nếu thích một người, mong cả đời, nâng niu người ấy trong tay, dùng tất cả năng lực của mình để sủng ái người ấy.

“Ta hiện tại đã không thể vẽ.” Liên thị thản nhiên nói.

An thân vương nhìn bà ta: “Ta không cố ý nhắc tới khiến nàng mất hứng.”

Liên thị nở nụ cười: “Ta hiện giờ không có mất hứng.”

Thấy bà ta tươi cười, như xuyên thấu đáy lòng, ông ta cảm thấy vui, nguyện ý đổi tất cả lấy một nụ cười của bà ta.

Ông không lên tiếng, nhìn chăm chú vào gương mặt của bà ta, giống như bây giờ không nhìn, sau này sẽ không còn cơ hội nữa.

Liên thị cũng không nói chuyện, bà ta không có gì để nói, cũng không có gì để hỏi.

Bà ta không có tư cách này.

Bà ta bỗng nhớ tới, nói lời cảm tạ với ông ta: “Ta biết nhiều năm qua, vẫn là Vương gia sai người quét dọn Liên phủ, đa tạ.”

An thân vương cười cười: “Đây là chuyện duy nhất ta có thể làm, giúp bảo trì Liên phủ, cho nên, trước khi rời kinh thành, ta đã hỏi đại học sĩ lấy chìa khóa.”

Ông ta không thể che chở cho bà ta, nên chỉ có thể bảo vệ ngôi nhà của bà ta, ông ta cho rằng, chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể cùng xuất hiện ở một nơi.

Liên thị hơi khổ sở: “Ta không đáng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1234 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status