Vương Phi đa tài đa nghệ

CHƯƠNG 161: DAM TẶC



 

Giờ lành được chọn vào buổi trưa, nói cách khác, buổi trưa kiệu hoa sẽ đến cửa.

 

Trước buổi trưa Thương Mai đã về tới Tướng phủ, Trần Loan Loan tiến lên đón: “Ta mới không tìm được ngươi, hỏi Tiểu Khuyên mới biết ngươi đưa phu nhân về phủ Viên, Tây Môn Hiểu Nguyệt thật sự là ăn phân chó gì đó, lại nói cái gì xung khắc, cho dù xung khắc, cũng nên là phu nhân xung khắc với thị thiếp nàng ta, nàng ta chọn ngày khác nhập môn, làm sao có việc chủ nhà tránh nàng ta? Trong đầu toàn là phân chuột.”

 

Thương Mai nhìn Loan Loan, ngày xưa nàng ta ăn mặc đều là trang phục nam tử, không có một chút dáng vẻ của con gái, nhưng hôm nay nàng ta mặc một chiếc váy gấm trăm nếp gấp màu trăng lưỡi liềm, tay áo rộng, vạt áo thêu hoa hải đường nhỏ, búi hai búi tóc, khi cười lên lông mày cong cong, má lúm đồng tiền xinh đẹp mê người.

 

Nếu nàng ta không mở miệng, hiển nhiên là một tiểu thư xinh đẹp hoạt bát.

 

“Nào, không phải ngươi nói muốn biết mười hai ca ca của ta sao? Ta giới thiệu cho ngươi biết.” Trần Loan Loan kéo Thương Mai vui mừng nói.

 

Thương Mai còn chưa kịp thở, đã bị nàng ta lôi kéo đi qua đi lại trong khách khứa, tách mọi người ra, dẫn đến bên hồ.

 

“Ca ca!”

 

Mười hai người đàn ông đồng thời quay đầu lại.

 

Thương Mai choáng váng.

 

Thật sự choáng váng.

 

Cô biết Trần Loan Loan có mười hai anh trai, nhưng không biết mười hai người này giống nhau như đúc.

 

Hơn nữa, bọn họ mặc quần áo cùng màu, tuổi tác thoạt nhìn cũng không kém xa, trọng điểm là đều rất anh tuấn.

 

Triều đại Đại Chu này, thật sự có rất nhiều mỹ nam mỹ nữ.

 

“Hạ đại tiểu thư!” Mười hai vị Trần tướng quân đồng thời tiến lên, chắp tay với Thương Mại.

 

Thương Mại dám kết luận, mười hai người này đi đến đâu, đều là tiêu điểm.

 

Thương Mại đang muốn đáp lễ, lại nghe thấy bên tai truyên đến âm thanh kỳ lạ: “Có muốn dán cả người lên không? Tròng mắt sắp lồi ra rồi mà còn không phát hiện ra sao? Chưa từng thấy qua nam nhân nào tuấn tú như vậy!”

 

Lời này nói vô cùng chanh chua, không cần quay đầu lại, Thương Mai cũng biết là ai.

 

Cô đưa tay xoa xoa hai má, nặn ra một nụ cười cứng ngắc, quay đầu lại cúi người: “Vương gia đến khi nào vậy?”

 

Mộ Dung Khanh lạnh lùng nói: "Bản vương luôn ở đây, là ngươi không thấy thôi.”

 

Mười hai vị soái ca Trần gia cùng tiến lên chắp tay: “Vương gia!”

 

“Ừm, chào các tiểu Trần.” Mộ Dung Khanh gật đầu, thần sắc hơi không vui.

 

“Tiêu Thác không cùng Vương gia đến đây sao?” Trần Loan Loan nhìn phía sau hắn, nhỏ giọng hỏi.

 

“Hắn ta đến muộn một chút.” Mộ Dung Khanh vẫn nhìn chằm chằm Thương Mai: "Mới sáng sớm, ngươi đã lăn đi đâu?”

 

Thương Mai thật sự tức giận hắn không nể mặt mọi người ở đó chút nào, quát cô, giống như cô là con gái của hắn vậy.

 

Nhưng cũng không thể không trả lời: “Ta đưa mẫu thân về Viên phủ”.

 

“Ngươi lại đây, có chút truyện muốn nói với ngươi.” Mộ Dung Khanh nói.

 

Thương Mai khom người với anh trai của Trần Loan Loan: “Xin cáo lui trước.”

 

“Đại tiểu thư đi thong thả.” Từ sau khi lão thái quân trở về tuyên bố với mọi người rằng trong vòng nửa năm Hạ Thương Mai sẽ đưa Trần Loan Loan và Tiêu Thác kết hợp với nhau, Hạ Thương Mai trở thành đại ân nhân của Trần gia.

 

Tất cả mọi người đều ngóng trông cô hành động, tranh thủ sớm ngày gả Loan Loan đi.

 

Thương Mai cho rằng Mộ Dung Khanh có chuyện quan trọng muốn nói với cô, lại nghĩ đến sau khi kéo sang một bên, hẳn lạnh giọng uy hiếp: “Sau này ánh mắt của ngươi dám nhìn chằm chằm nam nhân, bản vương sẽ móc tròng mắt của ngươi xuống.”

 

Thương Mai tức giận nói: "Ta nhìn chằm chằm nam nhân từ khi nào? Không phải là bởi vì bọn họ giống nhau như đúc sao? Còn nữa, làm sao bọn họ có thể giống nhau như đúc?”

 

“Chỗ nào giống nhau như đúc? Mắt ngươi có vấn đề phải không? Bọn họ chỉ là sinh ba.”

 

“Sinh ba? Bốn người sinh ba?” Thương Mai khiếp sợ, khó trách Loan Loan nói nếu nàng ta ngủ với Tiêu Thác, sẽ sinh ba đứa con cho Tiêu Thác, thì ra, mẹ nàng ta lại lợi hại như vậy, bốn lần sinh đều sinh ba.

 

“Năm bào thai sinh ba, Trần Loan Loan cũng là bào thai sinh ba, nhưng đã chết hai.”

“AI” Thương Mai kinh ngạc.

 

“Một năm một thai, cho nên, bọn họ lớn nhất cùng nhỏ nhất, chỉ là chênh lệch bốn năm.” Mộ Dung Khanh giải thích nghi hoặc cho cô.

 

Thật trâu bò!

 

Một năm một thai là sản lượng cao, hơn nữa còn một thai ba đứa, trong năm năm sinh năm ba đứa, có cơ hội thật sự muốn gặp vị Trần phu nhân này.

 

Thương Mai nghĩ đến sau này nếu Trần Loan Loan thật sự gả cho Tiêu Thác, Tiêu Thác đối xử không tốt với Trần Loan Loan, anh em Trần gia 'S' cùng đến nhà hỏi tội, Tiêu Thác còn có thể trốn đi đâu?

 

Vì Tiêu Thác mà rơi nước mắt đồng tình.

 

“Qua đây!” Mộ Dung Khanh nhìn chằm chằm cô hạ lệnh.

 

Thương Mai tiến lên một bước: “Sao vậy?”

 

“Trâm cài tóc lỏng rồi.” Mộ Dung Khanh đưa tay sửa sang lại búi tóc cho cô một chút, động tác vô cùng thô lỗ, làm cho da đầu cô hơi đau nhức, thế nhưng, cô lại cảm thấy động tác dị thường này vô cùng thân mật.

 

Nhưng mà, cô nhanh chóng phát hiện, động tác này của hắn thật sự không phải muốn sửa sang lại cho cô, chẳng qua là làm cho người xung quanh nhìn.

 

“Quay đầu lại có người quấn lấy bổn vương, ngươi lấy tư thế tiểu hổ cái của ngươi ra.” Mộ Dung Khanh thấp giọng uy hiếp.

 

“Ai sẽ quấn lấy ngươi? Nếu ngươi không thích, quát lớn bỏ đi là được, cần gì ta phải đi?” Thương Mai khó hiểu hỏi.

 

“Ta đi không phải là đắc tội với cha mẹ bọn họ sao?”

 

“Nếu ta đi, ta cũng sẽ đắc tội với cha mẹ bọn họ!” Thương Mai trừng to mắt.

 

“Ngươi đắc tội có gì quan trọng? Dù sao cũng không có ai thích ngươi, bản vương thì khác, bao nhiêu người thích bản vương?”

 

Thương Mai chậc chậc hai tiếng, nhìn hắn: “Làm người không thể vô liêm sỉ như vậy.”

 

Hắn hừ một tiếng, lạnh lùng bỏ đi.

 

Thương Mai tò mò hỏi Tô Thanh: “Tô Thanh, ai dám quấn lấy hắn? Chỉ với khuôn mặt lạnh như băng và miệng lưỡi cay nghiệt của hắn, ai dám quấn lấy hắn?”

 

Tô Thanh chậm rãi nói: "Quý thái phi vào cung thỉnh chỉ, ban hôn cho người và Vương gia, lúc này ý chỉ tuy rằng còn chưa xuống, nhưng đã sớm truyền ra rồi, Nhiếp Chính Vương lại muốn kết hôn, bao nhiêu quý môn nhìn chằm chằm đây? Ai không muốn con gái mình làm Nhiếp Chính Vương phi chứ? Thừa dịp ý chỉ còn chưa hạ xuống, có thể lộ mặt tận lực lộ mặt, có lẽ để cho Vương gia coi trọng sao? Đó chính là một khi bay lên cành cây sẽ biến thành phượng hoàng.”

 

Thương Mai nhìn sang, quả nhiên thấy rất nhiều cô gái trẻ tuổi ở đây đều nhìn hắn chằm chằm, trong đó không thiếu ánh mắt si mê, cô xì một tiếng khinh miệt: “Không biết là ai đang trêu hoa ghẹo nguyệt!”

 

Tô Thanh chầm chậm nhìn cô: “Vừa rồi giúp người sửa sang lại tóc, lão già tướng phủ đang nhìn đấy.”

 

“Hửm?” Thương Mai nhìn xung quanh một chút, không thấy lão phu nhân.

 

“Đi thôi! Tô Thanh thản nhiên nói.

 

Thương Mai nói: "Hắn không cần phải làm điều thừa thãi, cho dù biết ta là Nhiếp Chính Vương phi tương lai, bọn họ nên ra tay vẫn sẽ ra tay, hơn nữa còn sẽ càng khẩn trương, trước khi ta trở thành Vương phi, sẽ ra tay.”

 

“Vương gia ước gì bọn họ động thủ với người, nếu giết chết người, Vương gia có thể danh chính ngôn thuận khai đao với Tướng phủ, không có lý do gì tốt hơn để báo thù cho phu nhân của mình.”

 

Tô Thanh nhìn cô, thấy cô vẻ mặt hung thần ác sát, nuốt nuốt nước miếng: “Không phải ta nói, là Vương gia nói.”

 

Thương Mai nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn người đàn ông như con công khổng tước kia, hôm nay hắn lười biếng ngồi trên ghế thái sư trong sân, bên cạnh có vài đại thần dẫn theo gia quyến đến tham kiến, hắn nheo đôi mắt hẹp dài, mày kiếm hơi nhướng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm con gái của những đại thần kia không kiêng nể gì đánh giá, miễn bàn có bao nhiêu càn rỡ.

 

Hay cho một tên dâm tặc!

 

Đang lúc khổ đại cừu thâm, nghe được ngoài cửa vang lên tiếng tấu nhạc của đội nghi trượng, là kiệu hoa đến cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1234 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status