Vương Phi đa tài đa nghệ

CHƯƠNG 528: QUÁ MUỘN RỒI



CHƯƠNG 528: QUÁ MUỘN RỒI

Tráng Tráng tới hỏi Thương Mai tình hình, lo lãng nói: “Việc Hoàng thượng dùng cổ độc trị bệnh luôn khiến người khác cảm thấy lo lắng, Thương Mai, cổ độc này có phải tà đạo gì không?”

Thương Mai cũng không biết nên trả lời thế nào, đành phải an ủi Tráng Tráng: “Việc chữa bệnh không thể phân thành tà đạo hay chính đạo, mà chữa khỏi bệnh mới là chính đạo”

“Nhưng cổ độc là hại người”

“Ta không am hiểu nhiều về cổ độc, nên không biết Tôn Phương Nhi dùng bản lĩnh gì để chữa bệnh, nhưng nếu nàng ta không tổn thương đến long thể Hoàng thượng, cuối cùng còn có thể chữa khỏi cho Hoàng thượng, thì truyện này vẫn có thể”

Tráng Tráng khẽ thở dài: “Mặc dù ông ta đối xử với ta như thể, nhưng ta vẫn không hy vọng ông ta xảy ra chuyện gì”

Thương Mai không đưa ra ý kiến, cô đã không còn tin cậy Hoàng để như trước nữa.

“À đúng rồi” Tráng Tráng nói: “Mấy ngày trước, người trong thiên lao tới nói Quý thái phi muốn gặp ngươi đó”

“Muốn gặp ta?” Thương Mai sửng sốt: “Lẽ ra bà ta nên hận ta mới đúng? Sao lại muốn gặp ta?”

“Ta không biết, ngươi có muốn tới đó hay không thì tùy ngươi, giờ ta chỉ lo lắng, rỗt cuộc Bắc Mạc rút quân là sao? Hôm nay Hoàng thượng đã mở nghị đình, không biết bàn bạc thế nào rôi”

Thương Mai nhíu mày nói: “Thật ra trước khi hành quân ra trận, nên giao cho quyên lựa chọn cho Nguyên soái sẽ tốt hơn, chúng ta ở xa vạn dặm, dù biết tình hình quân sự, nhưng lại không biết tình hình thực tế, nên đưa ra quyết định nào cũng không thích hợp, hơn nữa, nếu Hoàng thượng hạ thánh chỉ, lỡ Nguyên soái trên chiến trường nhận ra sự thay đổi bất thường, kịp thời thay đổi sách lược, thì sẽ phạm tội khi quân, còn nếu không thay đổi sách lược dẫn đến thất bại, thế nào cũng bị hỏi tội”

“Đúng vậy, đánh trận là thế, nhất tướng công thành vạn cốt khô, nhưng thành công lại không mãi mãi.’ Tráng Tráng cảm thán.

“Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, hậu cung không được thảo luận chính sự, hơn nữa chuyện quốc gia đại sự thì càng không nên nói, còn Quý thái phi, có lẽ ta nên tới đó gặp bà ta một lân. Hoàng thượng đã giao quyên xử trí cho Dạ Vương và Lương Vương rồi đúng không?”

“Vẫn chưa, Hoàng thượng vẫn không tỏ thái độ gì, cũng không cho lão cửu tiếp nhận, mà chỉ giam giữ bà, còn Nam Hoài vương thì bị giữ lại Kinh thành, nghe nói Hoàng thượng định ban thưởng cho hắn một phủ đệ” Tráng Tráng gượng cười.

Thương Mai cạn lời, ban thưởng phủ đệ? Hoàng thượng định giữ hắn ở lại lâu dài ư?

Xem ra lần này hắn chịu đòn nhận tội khóc bốn canh giờ cũng đáng.

Từng chuyện liên tiếp kéo tới, khiến người khác cảm thấy mệt mỏi.

Phu quân thì ở chiến trường, triêu đình trong cung thì không ngừng cạnh tranh, khiến Thương Mai thật sự mỏi mệt.

“Tráng Tráng, ta thật sự muốn đi rồi, ở lại nơi này chỉ khiến tim ta lạnh giá”

Tráng Tráng im lặng, sao nàng lại không muốn đi chứ? Tim nàng cũng nguội lạnh rồi.

Nhưng trước mắt Thương Mai có thể rời đi, nhưng nàng thì không, vì nàng người nhà Mộ Dung.

Dù nàng rời đi cũng sẽ không yên lòng.

“Nếu ngươi muốn đi thì đi đi, tới chiến trường tìm lão thất, đừng bận tâm đến chuyện gì cả” Mộ Dung Tráng Tráng nói.

Thương Mai ngâm nghĩ, trong lòng cô thật sự có một kích động, nhưng kích động qua rồi, cô lại trở nên bình tĩnh, sao cô có thể rời đi chứ? Dù cô đi rồi, chàng lẽ lại không quay về?

Lão thất không đi, thì cô vân phải ở lại.

Lão thất là người nhà Mộ Dung, hãn sẽ không vì cục diện hôn loạn mà bỏ mặc bất kỳ người nào, trong xương cốt hắn chảy dòng máu kiên cường nhà Mộ Dung, nên phải gánh vác rất nhiều thứ.

Cuối cùng Hạ Thương Mai vẫn quyết định đi gặp Quý thái phi, ngày thứ ba kể từ khi Tráng Tráng nói với cô, cô mới đi tới đó.

Quý thái phi năm trên đống rơm trong thiên lao, cả người đều bốc mùi, miệng chảy máu, hai tay cháy đen đang chảy máu mủ, lặng lẽ nhìn nóc thiên lao, ánh mãt không có một chút sức sống.

Lúc Thương Mai tới, cô đi rất khẽ, nhưng bà ta vân nghe thấy, nên quay đầu nhìn chăm chäm cô Bà ta nở nụ cười cực kỳ quái dị, miệng há to, có thể nhìn thấy đầu lưỡi bị cät đứt, rôi máu chảy ra từ khóe miệng “Bà muốn gặp ta?” Thương Mai kiêm nén sự run rấẩy trong lòng, nói thật, khi thấy Quý thái phi luôn cao cao tại thượng ngông cuồng tự đại rơi xuống kết cục này, trong lòng cô bỏng có cảm giác không nói nên lời.

Nhất là khi cô còn tận mặt nhìn thấy Nam Hoài vương xuống tay với bà.

Quý thái phi gật đầu, bò dậy, há to miệng, phát ra mấy âm tiết, chứ không nói thành câu, bà ta lặp lại nhiều lân, khóe miệng không ngừng chảy máu, cuối cùng Thương Mai cũng nghe được ý bà ta: “Giết lão bát!”

Thói đời là sao? Nhi tử muốn giết mầu thân, mâu thân cũng muốn giết nhi tử, dù kiếp trước hai người có thù oán cũng không đến nỏi như thế.

Quyền lực đã khiến con người đánh mất trái tim.

Thương Mai bảo cai ngục mở cửa, nhưng tên đó hơi do dự: “Vương phi, bà ta rất thối, người đừng nên vào đó, để khỏi buồn nôn”

“Không nghiêm trọng thế đâu, ngươi cứ mở đi, ta có mấy lời muốn nói với bà ta” Thương Mai nói.

Cai ngục đành phải mở cửa, rồi bịt mũi lùi qua một bên.

Thương Mai đi vào, nhìn bà †a, rôi ngồi xuống đống rơm, lấy khăn tay ra, lau máu trên khóe miệng bà ta.

Quý thái phi nhìn cô kỳ lạ, như thể không hiểu tại sao cô lại làm vậy.

Thương Mai khẽ nói: “Thật ra ta không muốn gặp bà, vì ta hận bà đến thấu xương, bà phái người giết ta và lão thất, nên ta vốn rất vui vẻ khi bà rơi xuống kết cục hôm nay, nhưng ta thật sự không thể vui nổi, bởi vì nói thế nào, bà cũng là mâu thân lão thất, hắn chưa từng nói có tình cảm gì với bà, nhưng trong mơ, hăn luôn nói mớ răng, muốn xây cho bà một căn nhà gõ bên hồ, hän không hề quên chuyện trong giấc mơ đó, bà biết hắn có tình cảm với bà, nhưng bà lại tổn thương hăn quá nhiều, bà phái người giết hắn, chỉ vì muốn đứng trên địa vị cao nhất, bà đặt nhi tử thân sinh mình ở đâu? Không một người con nào có thể chấp nhận chuyện mâu thân mình xuống tay với mình, đây là cơn ác mộng theo hắn đến suốt đời, tất nhiên bà cũng nhận được báo ứng, bị chính nhi tử thân sinh mình hãm hại, nhỉ tử mà bà luôn che chở, lại quay ngược lại đối xử với bà như thế, chẳng phải là sự trừng phạt à? Có nhiều người vui mừng khi bà nhận được kết cục này, cho răng bà đáng đời, bà nên bị báo ứng, nhưng lão thấy sẽ mừng ư? Nếu hản thấy bà thế này, hän sẽ vui à? Hắn sẽ cho răng mình đã báo thù rôi sao?

Tình mâu tử lưu lạc đến mức này, bà có tội thì phải chịu, cũng chết nhanh thôi, nhưng lão thất thì sao? Chäc chản sự chém giết giữa bà và hản là cơn ác mộng giày vò hăn đến suốt đời, ta đau lòng cho hãn, nên mới tới đây gặp bà, thuận tiện tiên bà lên đường”

Quý thái phi luôn cười khẩy, vẻ mặt thoáng qua nhiêu cảm xúc như xem thường, lạnh lẽo, khinh bỉ, cuối cùng là chảy nước mắt, bà ta há to miệng, như đang cười, nhưng cũng giống như đang khóc, miệng còn phát ra những âm thanh đáng sợ kỳ lạ.

Thương Mai thật sự không biết, trong lòng bà ta có hối hận hoặc áy náy với lão thất không, vì chỉ có bản thân bà ta mới biết được.

“Bà muốn chết một cách thoải mái không? Nếu bà muốn, ta có thể giúp bà” Thương Mai hỏi.

Quý thái phi nhìn chăm chăm cô, rồi lắc đầu.

Thương Mai hơi ngạc nhiên, đã đến nước này rồi, bà ta còn muốn kiên trì chuyện gì nữa? Bà ta chết là cái chäc rồi, chẳng lẽ bà ta vẫn còn hậu chiêu?

Làm sao có thể có hậu chiêu chứ?

Đáy mắt Quý thái phi bồng hiện lên sự thù hận, nói ê a mấy câu, Thương Mai không biết bà ta đang nói gì, nhưng cô nhìn ra sự thù hận trong mặt bà ta, bà ta đang muốn sống để đợi Nam Hoài vương chết.

Nhưng bà ta có thể đợi tới lúc đó không? Thật cố chấp, chết tới nơi rồi còn cố chấp như thế.

Nhưng Thương Mai phớt lờ bà ta, cô đề nghị giải quyết đau khổ giúp bà †a, chỉ vì muốn giúp lão thất hoàn thành chữ hiếu cuối cùng, nhưng nếu bà ta không chịu thì thôi.

Lúc Thương Mai xoay người rời đi, thì nghe bà ta ê a hét lên rất thảm thương, dù nghe loáng thoáng, nhưng cô vân nghe ra, bà ta đang gọi “A Khanh”!

Quá muộn rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1234 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status