Vương Phi đa tài đa nghệ

CHƯƠNG 546: BẮT ĐẦU SỰ KIỆN NHỎ



CHƯƠNG 546: BẮT ĐẦU SỰ KIỆN NHỎ

Giờ Dậu quốc yến còn chưa bắt đầu, trong cung rực rỡ ánh đèn, hàng hóa xuất ra trong một ngày cũng vô cùng tinh tế, may nhờ có sự chỉ đạo hợp lý của Mai Phi.

Nội phủ và Mai Phi phối hợp rất tốt, bây giờ tổng quản nội phủ đã quen với việc truyện gì cũng bẩm báo với Mai Phi rồi, mặc dù Nghi quý phi ngồi ở vị trí quý phi, nhưng hiện giờ trong cung đều nghe theo lời Mai Phi, ngay cả Hoàng thượng cũng ngầm chấp nhận rồi.

Mai Phi không phụ thuộc vào nhà mẹ đẻ, nên đường nhiên Hoàng thượng cũng rất yên tâm trọng dụng nàng.

Trước kia Nghi quý phi là người khôn khéo trong lòng Hoàng đế, nhưng từ khi lâm bệnh, ông ta đã nhận ra ý đồ của Nghi quý phi, bên cạnh đó, dần dần cũng có những tin đồn về Nghi quý phi và thái tử bị phế được truyền tới tai Hoàng đế, tuy rằng Hoàng đế không điều tra xác nhận rõ ràng, nhưng trong lòng chắc chắn đã có ngăn cách.

Không có lửa làm sao có khói.

Vì vậy, trong quốc yến tối nay, ông ta đã lệnh cho Mai phi ngồi bên cạnh mình, chứ không phải là Nghi quý phi địa vị cao quý nữa.

Tối nay Dạ Vương cũng phụng mệnh dẫn người đi tuần tra khắp hoàng thành, hắn thân là Thái úy, lại là thân vương, tối nay hắn cũng nên có mặt tại yến tiệc, nhưng Hoàng đế lại cứ phái hắn đi.

Có thể thấy trong thời gian Dạ Vương giữ chức Thái úy, việc hắn làm không được vừa ý Hoàng thượng.

Bữa tiệc vừa mới bắt đầu, thậm chí Hoàng đế còn chưa kịp nói vài câu mở đầu thì đã thấy Dạ Vương dẫn người đi vào.

Hoàng đế nhíu mày, không phải đã bảo hắn tối nay chỉ được ở bên ngoài tuần tra sao?

Dạ Vương đi thẳng về phía trước, Lộ công công bước xuống hỏi: “Dạ Vương, không phải ngài đang ở ngoài tuần tra sao? Sao lại đến đây?”

Dạ Vương nhẹ nhàng trả lời: “Công công, bản vương có chuyện muốn bẩm báo Hoàng thượng.”

“Tối nay phải tiếp đón khách khứa, nếu không phải chuyện quan trọng thì mai hẵng nói?” Lộ công công nói tiếp.

Dạ Vương đáp lại: “Rất quan trọng.”

Lộ công công do dự một lát: “Dạ Vương xin chờ một lát, nô tài sẽ báo lại cho Hoàng thượng trước.”

Dạ Vương bất ngờ xuất hiện khiến mọi người có chút căng thẳng, vì ai nấy đều biết, nhiệm vụ chính của Dạ Vương hôm nay là đi tuần tra.

Hoàng đế nghe lộ công công bẩm báo xong liền nói: “Bảo hắn qua đây.”

Lộ công công vẫy vẫy tay ra hiệu cho Dạ Vương tiến lại gần.

Vì yến tiệc tối nay còn chưa chính thức bắt đầu, nên ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên Dạ Vương.

Kỳ vương gia cũng cảm thấy trong lòng có chút bồn chồn lo lắng, hiện tại mối quan hệ giữa Đại Chu và Bắc Mạc đang rất căng thẳng, thực chất an toàn của bản thân hắn cũng đang bị uy hiếp.

Vì vậy nên mặc dù hắn ta có vẻ đang ung dung uống trà, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào Dạ Vương và Hoàng đế.

Dạ Vương tiến đến, Hoàng đế liền đứng dậy, hai người cùng đi vào trong nội điện.

Sau khi Dạ Vương bước vào, hắn ta nói nhỏ vào tai Hoàng đế: “Bẩm Hoàng thượng, hôm nay trong lúc Trương tướng quân đi rà soát đã phát hiện ở khu Giao Hà phía đông thành có biểu hiện bất thường, có kẻ giấu một lượng lớn cung nỏ ở đó.”

Hoàng đế kinh ngạc, cung nỏ là vũ khí, ở kinh đô Đại Chu cấm buôn bán vũ khí, hơn nữa còn cấm các giao dịch ngầm.

“Bắt được người chưa?” Hoàng đế hỏi.

“Chưa bắt được, nhưng cung nỏ đã thu lại rồi.”

“Tại sao chưa bắt được người?”

“Đó là một nhà kho để đồ tạm thời, có người canh giữ, khi Trường tướng quân dẫn người đến khám xét, tên đó đã lén trốn đi, Trương tướng quân lập tức phái người đuổi theo, nhưng tên này đã chạy vào…” Dạ Vương nói đến đây thì ngừng lại, do dự nhìn Hoàng đế.

Hoàng đế biết có chuyện, liền hỏi: “Chạy vào đâu?”

Dạ Vương nói: “Trương tướng quân nói, đuổi theo tên đó thì phát hiện hắn chạy vào phủ Nam Hoài vương.

Hoàng đế nghe vậy, sắc mặt thoáng hiện vẻ sững sờ: “Thật sao?”

“Thần đệ không có mặt ở hiện trường lúc đó, thần đệ đang tuần tra trong kinh thành, là Trương tướng quân đích thân đến báo tin, thần đệ liền vào đây bẩm báo với Hoàng thượng, xin Hoàng thượng quyết định có vào trong tìm kiếm hay không.”

Hoàng đế suy nghĩ một chút rồi nói: “Truyền Trương Khanh Gia đến gặp trẫm.”

Không phải ông ta không hoàn toàn tin tưởng Dạ Vương, chỉ là hắn và Mộ Dung Khanh qua lại thân thiết hơn, không thể đảm bảo hắn sẽ bịa đặt điều gì.

Lộ công công ra ngoài truyền gọi Trương tướng quân, Trương tướng quân đang đợi tin Dạ Vương ở ngoài cung.

Trương tướng quân được gọi đến, Dạ Vương cũng bị bỏ lại bên ngoài.

Dạ Vương đứng ngoài bức màn, lạnh lùng cong khóe miệng thành một nụ cười.

Một lúc sau, Trương tướng quân bước ra.

Dạ Vương hỏi: “Hoàng thượng nói sao?”

Trương tướng quân trả lời: “Hoàng thượng nói cần suy nghĩ một lát, bảo mạt tướng ở đây đợi.”

Dạ Vương lạnh lùng nói: “Vậy đợi đi.”

Hoàng đế hỏi qua Trương tướng quân sự việc có phải là thật không, ông ta vô cùng tức giận.

Lộ công công bị bỏ bên trong điện, khuôn mặt ảm đạm.

“Hoàng thượng, Trương tướng quân vẫn đang chờ quyết định của người.” Lộ công công nhẹ giọng nói.

Hoàng đế đáp: “Lão già này, ta biết hắn sẽ không yên phận, nhưng không ngờ Quý thái phi mới mất không bao lâu mà hắn đã bắt đầu ngu ngốc muốn động thủ rồi.”

Lộ công công nói: “Có khi nào kẻ đó chạy nhầm vào phủ Nam Hoài vương không?”

“Chạy nhầm? Vậy tối nay lão già đó không xuất hiện, thật sự là bị bệnh sao?” Hoàng đế cười lạnh: “E là chưa chắc đã là như vậy, đừng quên, ngự y đã nói dùng bã đậu cũng có thể gây nên tình trạng tiêu chảy nghiêm trọng.”

“Vậy Hoàng thượng định làm thế nào? Người thật sự muốn đi lục soát phủ Nam Hoài vương sao?”

Hoàng đế xua tay: “Không, cho dù có tìm kiếm cũng không tìm được gì đâu.”

“Nhưng mà, không phải lúc nào cũng có người canh giữ sao?”

“Kẻ đó chạy vào trong, nếu thật sự là người của hắn, sợ là bây giờ đã biến thành hạ nhân trong phủ rồi, ngươi còn có thể tìm ra cái gì sao?” Hoàng đế lạnh lùng nói.

Lộ công công gật đầu: “Đúng là như vậy.”

Hoàng đế nheo mắt, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi lập tức truyền ý chỉ của trẫm, nói quốc yến tối nay không thể thiếu hắn, bảo hắn đến tham dự, nếu bệnh nặng quá thì khiêng vào là được.”

Ngày mai Kỳ vương gia sẽ rời khỏi kinh thành, nếu có kẻ nào mưu đồ thâm hiểm, thì tối nay chính là cơ hội tốt để ra tay, vậy nên ông ta nhất định phải để Nam Hoài vương trong tầm mắt.

Lộ công công nhận lệnh rời đi.

Hoàng đế yêu cầu Dạ Vương tăng cường tuần tra, Trương tướng quân mang số cung nỏ kia về kho quân binh.

Tuy nhiên, khi Trương tướng quân đến khu Giao Hà thì phát hiện ra rằng tất cả cung nỏ đều đã bị trộm mất, người của hắn cũng bị thương nặng không ít, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Đây quả thực là chuyện lớn, ai lại có thể tấn công cấm quân và mang cung nỏ đi trong thời gian ngắn như vậy?

Trương tướng quân lập tức ra lệnh phong tỏa cổng thành, sau đó đích thân quay về bẩm báo với Hoàng đế.

Khi Trương tướng quân vào trong cung, Hoàng đế đang miễn cưỡng cười vui vẻ, vì Lộ công công đi mời Nam Hoài vương, Nam Hoài vương vẫn báo bệnh không đến được, Lộ công công vừa nói sẽ khiêng hắn vào cung thì Nam Hoài vương đã ngất đi ngay lập tức.

Lộ công công biết hắn giả vờ ngất, nhưng không miễn cưỡng được, chỉ đành quay về cung bẩm báo lại với Hoàng thượng.

Trong lòng Hoàng đế sao có thể thoải mái được? Nhưng vì vẫn còn khách khứa, nên ông ta chỉ có thể cố cười gượng gạo.

Nhìn thấy Trương tướng quân đi tới, sắc mặt Hoàng đế liền đông cứng lại.

Trương tướng quân đi thẳng đến bên cạnh Hoàng đế, ghé sát tai nói nhỏ: “Hoàng thượng, cung nỏ đã bị mang đi hết, cấm quân còn bị thương.”

Hoàng đế vô cùng tức giận, đập bàn một cái, khiến Kỳ vương gia và các quan đại thần đều nhốn nháo liếc mắt nhìn sang, kinh ngạc không biết đã xảy ra truyện gì.

Thương Mai và Tráng Tráng nhìn nhau, cũng giả vờ tỏ vẻ hết sức kinh ngạc nhìn Hoàng đế.

Hoàng đế kiềm chế cơn tức giận, mỉm cười, thu tay lại: “Không sao, mọi người tiếp tục uống rượu đi, trẫm có chút chuyện cần giải quyết.”

Ông ta đứng thẳng người, trở vào nội điện, Trương tướng quân cũng đi theo vào.

Hoàng đế không kìm được lửa giận hiện rõ nơi đầu mày, vừa bước vào nội điện liền nghiêm giọng nói: “Không phải ta đã lệnh cho ngươi phái người canh giữ sao? Kẻ nào có khả năng cướp cung nỏ đi từ trong tay cấm quân chứ?”

Trương tướng quân vội vàng quỳ xuống tạ tội: “Xin Hoàng thượng bớt giận, đúng là thần đã hạ lệnh cho người canh giữ, nhưng đối phương người đông, cộng thêm võ công cao cường, mạt tướng đã hỏi qua cấm quân, những người đó có vẻ là người trong giang hồ, khinh công rất đáng gờm, hơn nữa tổ chức cũng rất mau lẹ, cấm quân ít người, không thể nào ngăn cản được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1234 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status