Vương Phi đa tài đa nghệ

CHƯƠNG 889: CÓ PHẢI TRỞ VỀ RỒI KHÔNG

Hôn sự của Lương Vương, vô cùng hoành tráng.

Điểm này, từ của hồi môn của Ý Nhi có thể nhìn ra.

Sự thương yêu mà Hoàng đế của Đại Lương rất thương yêu dành cho cô cháu gái từng thất lạc trong nhân gian này, quả thật là vượt khỏi sức tưởng tượng của mọi người.

Điểm này, cũng từ của hồi môn của nàng ta thì có thể nhìn ra.

Mười dặm hồng trang, hình dung sự phong phú của của hồi môn của nữ tử, bình thường là cách nói khoa trương, nhưng đối với Ý Nhi mà nói thì một chút cũng không khoa trương.

Từng giương vàng bạc châu báu, từng chiếc xe vải lụa, một đội dài lục súc, nghe bách tính nói, khi số lục súc này vào thành, đường lớn của Kinh Thành đều trải đầy phân bò phân ngựa phân dê.

Ba ngàn thị vệ, hai trăm tỳ nữ gia nô đi cùng, cuồn cuộn, so với hồi trưởng công chúa Tráng Tráng xuất giá, quả thật là lớn hơn gấp mười lần.

Trong kinh cũng rất náo nhiệt, bách tính vây phố đông với mức nước không lọt, ai cũng muốn xem vị quận chúa Ý Nhi của nước Đại Lương này, rốt cuộc khuynh quốc khuynh thành tới cỡ nào.

Mọi người không khỏi nghĩ tới lần đầu tiên Lương Vương thành thân, lần đó nghênh đón thiên kim của Hạ thừa tướng, cảnh tượng đó là còn xa không bằng.

“Thật không ngờ, Lương vương từng bị Hạ đại phu xem thường tại chỗ, lại được Hoàng đế của nước Đại Lương hậu ái như vậy, thật là tái ông mất ngựa phúc họa khôn lường mà.”

“Không phải sao? Nghe nói vị Quận chúa Ý Nhi này đã từng lưu lạc nhân gian, còn từng sống ở Đại Chu ta mấy năm, với Lương Vương đó là tâm đầu ý hợp trước.”

“Trước đây đều nói Lương Vương hung ác, sau này mới biết là phế Thái tử hãm hại, phế Thái tử này, thật là quá ác độc rồi.”

“Cũng đáng đời hắn có báo ứng này, có điều nghe đồn sau khi Hoàng thượng đăng cơ, cũng có chút quan tâm phế Thái tử, đã cải thiện chế độ ăn uống của hắn, hiện nay còn cho một người hầu hạ, hơn nữa tổ chức một mối hôn sự, lấy đứa con gái tiện nghi của Hạ Hòe Quân, chỉ là, hôm trước có người nghe nói vị phế Thái tử phi này ngang ngược đánh thị nữ mà vị Hoàng thượng kia phái tới hầu hạ, nói nàng ta đã câu dẫn phế Thái tử, kết quả ngược lại là phế Thái tử bị thị nữ đó đánh cho một trận đau, hiện nay thị nữ ngược lại đã biến thành chủ tử, phế Thái tử phi làm nô tỳ hầu hạ.”

“Thật là ông trời có mắt, phế Thái tử phi đó trước kia đây không ít lần hại Hạ đại phu, nói tới Hạ đại phu, thật là đáng tiếc, cũng không biết rốt cuộc còn sống hay đã chết.”

“Nghe đồn Nhiếp Chính vương về kinh rồi, Hoàng thường đều đích thân đi bái kiện, ngài ấy là một mình trở về, sợ là không tìm được Hạ đại phu.”

Bách tính vì hôn sự này, nhớ tới manh mối trước đó vu vơ nghe được, liền biên ra một câu chuyện cực lớn, ví dụ nói, sự mất tích của Hạ đại phu, là có quan hệ với Nam Hoài Vương, hiện nay Nam Hoài Vương đã bị giết chết, nhưng Hạ đại phu cũng chết rồi.

Trước đây, Chính vương phi, nhưng, bây giờ không biết tại sao, đều dùng cách gọi Hạ đại phu, ở trong là lòng nhân từ, cứu chữa nạn dân của cô.

Lương Vương phủ cũng bị vây kín tới giọt nước không lọt, Lương Tần mẫu thân ruột của Lương Vương hiện nay được phong thành Lương Thái phi, năm ngoái được Lương Vương đón vào trong phủ ở, bệnh điên của Lương Thái phi hiện nay đã tốt hơn một chút rồi, ít nhất nhận ra Lương Vương, cũng túm tay của Lương vương nói xin lỗi với hắn.

Vị Hoàng năm mươi, nhưng nhìn trông lại già hơn cả Tập Thái phi kia.

Khi nhận bái lạy, vốn dĩ sắp xếp là để Mộ Dung Khanh ngồi ở vị trí cao đường, nhưng Mộ Dung Khanh lại lắc đầu, suy cho cùng, Việt Đông Vương và Tráng Tráng người có bối phận cao đều còn.

Sự náo nhiệt của hôn sự, khiến lòng Mộ Dung Khanh càng thêm khó chịu, hắn thật sự không ăn nhập với hôn lễ này, đâu lòng hắn là một khoảng trống rỗng.

Hắn đứng ở trên các lâu cao cao của Lương Vương phủ, trong tay cầm một vò rượu, hắn không uống một giọt, hai năm nay, không chạm vào rượu, chỉ ngửi mùi rượu.

Hôn lễ này, hắn nghĩ tới lần đầu tiên khi nhìn thấy Hạ Thương Mai, bên cạnh hắn dẫn theo Nghiêm Vinh, đứng ở trên lầu cao đối diện với phủ Thừa tướng.

Hắn dường như lại nhìn thấy nữ tử ném trên đất, lạnh lùng nói: “Ta không gả!”

Biểu cảm ương ngạnh đó, gương mặt lạnh lùng, sự tức giận giấu kín trong đáy mắt, vô cùng thận trọng.

Lần thứ hai, ở trong cung nhìn thấy cô, cô quỳ ở trước mắt Hoàng hậu, cả người thương tích, trán chảy máu, quỳ ở đó, tuy toàn thân run rẩy, lại quỳ rất thẳng, từng câu từng chữ, không biện giải cho mình chỉ nhận tội, nhưng đã đè sát ban hôn.

Hắn nhìn thấy sự kinh sợ trong đáy mắt cô, lần đó chắc là lần đầu tiên cô lộ ra vẻ sợ hãi, lúc đó hắn không vui rồi, gả cho hắn kinh khủng vậy sao?

Giỏi cho một nữ nhân tâm cơ thâm trầm.

Hắn lúc cười, lúc nhíu mày, lúc lại bi thương.

Thiên hạ này có tốt đẹp nữa, đều không có liên quan tới cô, cũng không có liên quan tới hắn.

Đằng sau có tiếng bước chân của các lâu.

Đó là một đôi tay của nữ tử, là Hồ Hạnh Nhi.

Gương mặt của cô ta cũng mang vẻ rầu rĩ, khẽ nói: “Ta cứ mơ thấy nàng ấy còn sống, thật đấy.”

Mộ Dung Khanh nhìn cả viện sáng rực bởi ánh đèn: “Ta cũng mơ thấy nàng ấy, dáng vẻ giống như khi còn sống.”

Trái tim của Hồ Hạnh Nhi run lên, dáng vẻ giống như lúc còn sống? Hắn là từ bỏ rồi sao.

Chỉ là không từ bỏ thì có thể như nào? Quá hành hạ người rồi.

Hai năm nhẫn tâm nhắc tới cái tên đó, nhưng ai không nhớ nhung cô chứ?

Náo nhiệt giống như ngày hôm ai có thể hưởng thụ sự vui vẻ trong này?

Ngay cả khi Tiểu Khuyên xuất giá, bản thân nàng ta cũng khóc mà lên kiệu hoa.

Sẽ có kỳ tích không?

Cô ta nhớ tới sự từng trải của mình và Thương Mai, nói: “Sau khi người chết, rốt cuộc đã đi đâu chứ? Ta và Thương Mai đều là người từng chết một lần, nhưng chúng ta chết ở thời không của chúng ta rồi, lại tới nơi này, Thương ấy sẽ đi đâu?”

Lời này, khiến huyết dịch lạnh lẽo của Mộ Dung Khanh nhanh chóng dao động, gần như sôi sục.

“Thế giới của các người, ngươi biết đi thế nào không? Nàng ấy liệu có trở về thế giới của các người không?”

Hồ Hạnh Nhi cười khổ lắc đầu: “Ta nếu như biết trở về như nào thì sớm đã trở về rồi, sao còn ở lại nơi này chứ?”

Mộ Dung Khanh nghĩ tới một người, lão tổ tuy không phải hiểu hoàn toàn, nhưng hắn cứ cảm thấy bà ấy không gì là không thể.

Nhưng, lão tổ tông đã đi đâu?

Hồ Hạnh Nhi nhìn thấy đáy mắt của hắn dấy lên hy vọng, tuy không nhẫn tâm đả kích hắn, nhưng, cô ta biết khả năng này rất mong manh, mong manh tới mức gần như không có.

“Vương gia vẫn là tiếp tục tìm thử đi.”

Nếu hắn nghĩ muốn chết một lần sau đó xuyên không, vọng, chuyện không có hy vọng hơn nữa đều sẽ đi thử, bởi vì ở thế giới này làm theo phương thức của bọn họ, đã không có bất kỳ hy vọng gì rồi, còn không bằng liều chết thử xem.

Chỉ là Mộ Dung Khanh đã dấy lên hy vọng này, đâu thể vì một vài câu của Hồ Hạnh Nhi mà có thể đánh tan được?

Hắn sau đó ngay cả rượu mừng cũng không uống, về phủ thu đường xa.

Hắn lần này không phải là đi tìm Thương Mai, mà đi tìm lão tổ tông.

Dù chỉ có một tia hy vọng, hắn cũng sẽ không từ bỏ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1234 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status