Xà vương quấn thân: Bà xã, sinh quả trứng!

Chương 1375: Buông tha đi, cô ấy không phải của ngươi! (1)


Cô đứng lên khỏi làn nước, không chút sợ hãi mọi người vây xem, ngữ điệu lạnh băng thẳng thắn nhằm vào Mạch Quỳnh Lâm.

Mạch Quỳnh Lâm bị Đậu Đậu chất vấn, theo bản năng lui về phía sau một bước, “Không, tỷ… tỷ không có.”

Vì sao?

Vì sao ánh mắt của Mạch Phi có thể biến thành sắc bén như vậy? Không phải trước kia cô là đồ ngu sao? Một đứa ngu ngốc sao có thể có ánh mắt như vậy?

Không, cô ta không cần sợ.

Nhiễu Lan Đằng của Mạch Phi bị sâu ăn mất hai lá, cho dù thế nào cô ta cũng có tám lá! Cô ta còn chưa thua!

Cho dù thật sự có chín lá thì sao? Hai lá bị cổ trùng ăn kia có thể mọc lại được ư?

Hơn nữa, Duyệt Nhi đã thả độc trong nước này, rất nhanh thôi Mạch Phi sẽ chết!

Nghĩ đến đây, sức mạnh trong lòng Mạch Quỳnh Lâm lại lớn lên, “Phi Nhi, tỷ không biết muội nói bậy cái gì. Sao tỷ có thể nghĩ như vậy được? Chúng là là tỷ muội ruột...”

Mạch Phi cười lạnh một tiếng, chậm rãi lấy một bộ trang phục hiện đại trong vòng tay ra mặc vào.

Trưởng lão thánh nữ muốn nói gì đó lại bị cô lạnh lùng nhìn qua liền im miệng. Bây giờ Mạch Phi có Nhiễu Lan Đằng sáu lá, hơn nữa ẩn ẩn có xu thế thành ma. Ở Thánh nữ các này, không thuộc số một số hai thì cũng thuộc hàng năm hàng sáu. Cho nên cô muốn mặc gì thì mặc, nghiêm khắc mà nói thì không thể quản cô.

Hơn nữa, nếu bà ta không nhìn nhầm, Nhiễu Lan Đằng trên chân Mạch Phi có hai chỗ rất kỳ quái, giống như... thiếu hai lá.

Vẻ mặt trưởng lão thánh nữ không hiểu, Đậu Đậu cũng đã đi tới trước mặt Mạch Quỳnh Lâm, hạ giọng, dùng âm lượng chỉ để Mạch Quỳnh Lâm nghe được, “Đại tỷ, ngươi thiếu nợ ta, đã nghĩ trả như thế nào chưa?”

Cả người Mạch Quỳnh Lâm chấn động, lại thấy Đậu Đậu nở nụ cười. Cô vỗ bả vai Mạch Quỳnh Lâm, dùng một loại ngữ khí ôn nhu mà khát máu, “Thực xin lỗi, là ta quên, chúng ta... là tỷ muội ruột mà.”

Nói xong, cô rời khỏi hồ thánh nữ, đi đến trước cửa Thánh nữ các.

Lúc cô lấy thân phận Kim Đậu Đậu trở về không thấy mẹ ở Mạch gia. Hơn nữa Mạch Lăng cũng chưa từng nói mẹ ruột của bọn họ ở đâu. Đáy lòng cô luôn có dự cảm không tốt, cô phải về kiểm chứng!

Qua cửa Thánh nữ các, Đại Vu Sư đã chuẩn bị xong xe ngựa, nhìn thấy cô đi tới, đưa tay vẫy cô, “Đi thôi, ta đưa cô về nhà.”

Nhiễu Lan Đằng trên người Đậu Đậu đã thức tỉnh rồi, cô có thể cảm giác được người đàn ông trước mặt đã lập lời thế với cô.

“Ta, Dịch Xuân Thu, thề trở thành nam nhân của Mạch Phi, kiếp này, vĩnh viễn một lòng trung thành với cô.”

Trong đầu Đậu Đậu quanh quẩn lời thề này, hơi sửng sốt, cái tay giơ ra vô ý thức rụt lại. Nhưng Đại Vu Sư lại giành trước cầm lấy tay cô, mỉm cười, “Từ hôm nay trở đi, ta sẽ phò trợ cô đi lên vị trí cao nhất, xem ngàn dặm non sông này phủ phục dưới chân cô xưng thần. Đây là số mệnh của cô, cũng là số mệnh của ta.”

Đậu Đậu như bị mê hoặc, nắm tay Đại Vu Sư, nhanh hơn Yêu Nghiệt một bước, lên xe ngựa Đại Vu Sư chuẩn bị.

Đại Vu Sư buông mành, đứng tại chỗ nhìn khoảng không trước mắt một lát, nói, “Buông tha cho cô ấy đi, cô ấy không phải của ngươi. Có đuổi tới đây cũng không thể thay đổi được gì. Cô ấy không thể bị ngươi hủy hoại, ngươi cũng không hủy được cô ấy.”

Đại Vu Sư nói xong bước đi, chỉ để lại một mảnh không khí kia âm thầm đau khổ.

Mãi đến vừa rồi, hắn còn đang suy nghĩ vì sao. Vì sao rõ ràng hắn lấy đi trí nhớ của cô, Nhiễu Lan Đằng vẫn có thể sinh trưởng tốt.

Bây giờ, hắn đã nghĩ thông suốt rồi…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.4 /10 từ 139 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status