Xà vương quấn thân: Bà xã, sinh quả trứng!

Chương 140: Con mắt nào của anh thấy tôi giống trứng hả? (2)


Hai mắt tên ngốc run lên, ngoan ngoãn ngồi xuống, “Ngồi rồi.”

Mẹ kiếp, vỗ nhẹ một cái, bàn thủy tinh đã thành bột phấn. Nếu biến thành mảnh thủy tinh thì cậu cũng sẽ không sợ như vậy! Người và yêu sao lại chênh lệch lớn thế chứ?

Yêu Nghiệt thấy hai mắt tên ngốc dính trên đống bột thủy tinh, bất động thanh sắc nhíu mày, biến đống bột lại thành cái bàn trà.

Tên ngốc co rút khóe miệng___Cmn! Khoe khoang! Khoe khoang trắng trợn!

Cũng chỉ ỷ vào tuổi lớn tu vi cao!

Hừ, nếu không phải sư phụ hiểu lầm không chịu dạy cậu tu đạo, thì bây giờ cậu nhất định sẽ đuổi hắn khỏi nhà sư thúc.

Sợ hãi kiêng kị lúc đầu biến mất, chỉ còn lại không phục. Yêu Nghiệt nhíu mày nhìn rõ tâm tư cậu, nhưng cũng bất ngờ xem trọng liếc cậu một cái ___Thằng nhóc này cũng không phải quá ngốc.

Nhớ đến câu nói “Sư thúc chạy đi, con che cho người” kia của cậu, Yêu Nghiệt yên lặng bổ sung trong lòng, chỉ là suy nghĩ không nhanh nhạy. Nhưng mà làm fan não tàn của vợ thì rất đúng quy cách.

Nghĩ vậy, Yêu Nghiệt hắng giọng nói, “Yên tâm, nể mặt sư thúc cậu, ta sẽ không làm hại cậu.”

Nhắc tới sư thúc nhà mình, tên ngốc thấy gan cũng lớn hơn. Đương nhiên gan cậu vốn không nhỏ, nếu không sao có thể không sợ chết đi bắt hoa yêu chứ.

Về phần sợ hãi con yêu này?

Khụ, yêu này quá mạnh, một năm rưỡi cậu cũng đánh không lại…

Tên ngốc gan lớn hơn, ngoài miệng liền không tha người nữa.

“Ngươi đừng nghĩ đến việc bắt nạt sư thúc ta! Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!”

Yêu Nghiệt không thèm quan tâm, “Không tha cho ta? Cậu không tha cho ta thế nào? Đừng quên, ngay cả Tổ sư gia nhà cậu cũng không làm gì được ta, một thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh như cậu, chờ tám nghìn năm nữa cũng không đủ.”

Yêu Nghiệt nhàn nhạt nói, nhẹ nhàng như thêu hoa, tên ngốc vừa mới bừng bừng dũng khí thoáng cái bị dập xẹp.

Đúng vậy, cậu yếu thế này, sao có thể báo thù cho sư thúc?

“Nhưng mà thật ra ta có thể dạy cậu một khóa, để cậu nhận thức thế nào là người yêu khác biệt.”

Tên ngốc, “…”

Cho cậu biết thế nào là người yêu khác biệt?

Còn muốn dạy cậu một khóa?

Khối thủy tinh này đã nói lên chênh lệch rồi được không hả! Cậu không chỉ biết, hơn nữa còn khắc sâu trong lòng. Nhưng tên ngốc chỉ dám phun trào trong lòng như vậy thôi, còn trên mặt vẫn là bộ dáng khiêm tốn thụ giáo, “Ngươi nói đi.”

Yêu Nghiệt vừa lòng, lấy một quyển sách trong tay áo ra. Quyển sách như một tấm thẻ, chữ trên mặt kim quang lòe lòe, thiếu chút chọc mù hai mắt tên ngốc.

Tên ngốc nhịn lại nhịn, vẫn không nhịn được bật cười. Yêu Nghiệt nhíu mày liếc mắt một cái, tên ngốc lập tức ngồi nghiêm chỉnh, còn nghiêm chỉnh hơn nghe giáo viên giảng bài. Nói đùa! Có thể không nghiêm chỉnh sao? Đây là đại boss ngay cả Tổ sư gia cũng không đánh lại đó!

“Đạo phật có câu, chúng sinh bình đẳng. Phân chia sáu giới, đơn giản là vạn vật khác nhau. Người phân tốt xấu, yêu phân thiện ác, xét cho cùng, chỉ có tôn trọng nhau, hài hòa sống chung mới có thể làm chúng sinh bình đẳng, sáu giới cường thịnh…”

Yêu Nghiệt đọc tới đây, thiếu chút mờ miệng chửi má nó… Lăng Đầu Thanh này, sao lại viết nghiêm chỉnh như vậy? Còn viết chính thức thế này?

Đúng, bản luận này là Lăng Đầu Thanh viết. Sau khi Yêu Nghiệt làm Yêu tôn, xà ngốc kia liền viết cuốn sách này cho hắn thống trị chúng yêu.

Yêu Nghiệt đen mặt gập sách lại, “Tóm lại, đạo sĩ bắt yêu có thể bắt ác yêu. Trên đời này không ai có thể bắt ta, cũng không có quyền bắt. Cầm lấy sách rồi cút đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.4 /10 từ 139 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status