Y lộ phong hoa

Chương 107: Chuyện của đàn ông

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sau đó, chỉ thấy bóng dáng màu đen không nói một lời bước đến trước mặt Vô Ưu, Vô Ưu vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Thẩm Quân vươn một cánh tay ra bắt lấy cổ tay Vô Ưu, nàng không thể không kêu lên một tiếng: "A..."

Sau đó, người nàng đã bị Thẩm Quân kéo lên, mà xẻng của nàng cũng bị hắn đoạt mất! Không khỏi sợ run, ngây ngốc hỏi: "Chàng .... Làm gì vậy?"

Mà đổi lại là gương mặt thối trách cứ của Thẩm Quân: "Nàng nhìn nàng chút đi, thành bộ dạng gì rồi?"

"Ta..." Vô Ưu vừa định giải thích.

Không ngờ, Thẩm Quân lại lập tức nhảy vào trong hố nàng vừa đào kia, đưa tay nhét một góc áo choàng vào trong đai lưng một cách tự nhiên, sau đó cầm lấy xẻng, khom lưng bắt đầu đào hố! Chứng kiến tình cảnh này, Vô Ưu không khỏi giật mình, một khắc trước không phải hắn vẫn còn trách cứ mình sao? Sao bây giờ lại giúp mình đào hố? Lúc đầu nha đầu xung quanh cũng vì lần này nhị nãi nãi làm nhị gia tức giận, nhưng không ai nghĩ đến vậy mà nhị gia lại tự mình đào hố cho nhị nãi nãi! Đều không khỏi ngạc nhiên trong lòng thật sâu, nghĩ thầm: Xem ra trong lòng nhị gia nhị nãi nãi này thật sự không bình thường!

Sau đó, Thẩm Ngôn mới phản ứng kịp, mau tới trước nói: "Nhị gia, hãy để Thẩm Ngôn làm đi?"

"Không cần, ngươi nên làm cái gì thì làm cái đó đi!" Thẩm Quân cũng không ngẩng đầu, tiếp tục ra sức hất từng xẻng từng xẻng đất từ trong hố ra. Nhưng, Thẩm Ngôn cũng không dám đi, chỉ có thể chờ ở bên cạnh, nhìn xem lát nữa có gì để hắn làm không.

Quả nhiên là đàn ông, chỉ chốc lát sau đó, cái hố đã được đào rất lớn, lúc này, Thẩm Quân dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Vô Ưu hỏi: "Nàng đào hố để làm gì?"

"A?" Nghe thấy câu hỏi, Vô Ưu mới tỉnh hồn lại, vội vàng nói: "Ta... Ta muốn trồng cây!"

"Trồng cây? Trồng cây gì?" Nghe nói như thế, Thẩm Quân nhíu chặt chân mày, Nghĩ thầm: Rốt cuộc cô gái này muốn làm cái gì?

"Đợi ... Đợi một chút!" Lúc này, Vô Ưu cúi đầu nhìn một cái, váy của mình vẫn đang vắt ở hông, vội vàng để váy xuống, sau đó xoay người chạy vào trong phòng.

Không bao lâu sau, giữa ánh mắt nghi ngờ của mọi người ở đây, đã thấy Vô Ưu chạy từ trong nhà ra, đi tới trước mặt Thẩm Quân, đưa tay ra, sau đó, ánh mắt Thẩm Quân nhìn bàn tay nàng từ từ mở ra nhìn thấy trong đó là hai hạt đào, nhìn thấy cái này, hắn không khỏi nhíu mày lại, hỏi: "Đây là cái gì?"

"Mơ hạnh đó!" Vô Ưu mỉm cười trả lời.

Nghe nói như thế, Thẩm Quân còn chưa phản ứng kịp, bỗng nhiên Xuân Lan bên cạnh nói: "A, nô tỳ nhớ ra rồi, đây là hai quả mơ hạnh đại nãi nãi cho nhị nãi nãi phải không? Thảo nào ngay cả hạt cũng to như vậy, mơ hạnh là cống phẩm, chỉ là ở chỗ chúng ta có thể sinh trưởng được không?"

Nghe lời nói của Xuân Lan xong, Thẩm Quân đột nhiên nghĩ đến quả mơ hạnh vừa to vừa đỏ hắn nhìn thấy trên bàn sách mấy ngày trước, bây giờ còn có thể nhớ tới mùi vị vừa chua vừa ngọt đó. Được rồi, ngày ấy đại tẩu còn trêu đùa nói Vô Ưu chỉ lấy hai quả, xem ra quả đó thật sự là nàng cố ý để lại cho mình, giờ khắc này, bỗng nhiên Thẩm Quân cảm thấy trong lòng vô cùng dễ chịu!

Lúc này, Vô Ưu nói với Thẩm Quân: "Ta cũng không biết mơ hạnh này có thể sinh trưởng ở chỗ chúng ta hay không, chẳng qua ta cảm thấy mơ hạnh này ngon như vậy, nếu như chỗ chúng ta cũng có thể có hai cây, vậy nếu sau này muốn ăn thật dễ. Nhưng ta nghĩ đến cây mơ hạnh này có thể kết rất nhiều quả, đều vừa to vừa đỏ, nhất định cực kỳ đẹp!"

Thấy dáng vẻ mơ ước của Vô Ưu, chân mày Thẩm Quân dãn ra, nói một câu: "Vậy thử xem đi!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu vui vẻ không ngừng, ném hạt trong tay vào trong cái hố Thẩm Quân đào, sau đó, chỉ thấy Thẩm Quân đứng lên ngoài hố, cầm xẻng xúc từng xẻng từng xẻng đất lấp cái hố. Thấy vậy, Thẩm Ngôn liền chạy tới nói muốn giúp một tay, nhưng Thẩm Quân không cho, chỉ bảo hắn đi lấy nước. Khi xúc đầy đất vào cái hố, tưới vài thùng nước, mặt trời chiều đã sớm bị màn đêm che lấp đi, trong phòng ngoài phòng đều đã thắp đèn, Thẩm Quân và Vô Ưu vào phòng, các nha hoàn hầu hạ bọn họ rửa tay rửa mặt.

Vô Ưu rửa xong trước, nói với Thu Lan: "Thu Lan, ngươi đến phòng bếp xem cơm tối đã được chưa? Được rồi thì truyền cơm lên đi!"

"Vâng." Thu Lan nhanh chóng lên tiếng trả lời rồi đi.

Nghe thấy Vô Ưu phân phó Thu Lan đi truyền cơm, Xuân Lan đang hầu hạ Thẩm Quân thay quần áo nhìn các nàng một cái. Sau khoảng một chén trà, bữa ăn đã được bày trên bàn, Thẩm Quân và Vô Ưu cũng ngồi vào bàn. Cúi đầu nhìn thức ăn trên bàn một cái, Thẩm Quân ra lệnh: "Đi lấy một vò rượu đến!"

"Vâng." Xuân Lan nhanh chóng chạy đi.

Nghe hắn phái người đi lấy rượu, Vô Ưu cười nói: "Nhị gia, sao hôm nay lại có hứng thú như vậy?"

Nghe vậy, Thẩm Quân hôm nay cũng nói rất mềm mỏng: "Nàng có muốn uống hai chén với ta không?" Ánh mắt của hắn nhìn vào Vô Ưu, sau khi thay quần áo, nàng mặc một áo cân vạt viền hoa màu xanh, bên dưới là một cái váy màu trắng, tóc vén lên nhẹ nhàng, trên đầu chỉ cài một cây trâm ngọc chạm hình hoa mộc lan màu trắng[attachment=1]hoa tai thạch anh.jpg[/attachment][attachment=1]hoa tai thạch anh.jpg[/attachment], trên vành tai là một đôi hoa tai hình tròn bằng thạch anh màu xanh biếc, trang phục như vậy vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, khiến người ta nhìn vào cảm thấy thoải mái không thôi!

Nghe thấy hắn mời, Vô Ưu cười nói: "Khó có được lúc nhị gia thật sự có hứng thú, đương nhiên ta nguyện ý phụng bồi. Nhưng tửu lượng của ta không tốt, chỉ có thể đến điểm thì dừng!"

Nghe nói như thế, môi Thẩm Quân kéo ra, nói: "Ta cũng không có nhiều rượu như vậy để nàng uống!"

Dứt lời, đã thấy Xuân Lan đã mang rượu qua đây, chỉ là một bình rất nhỏ, hơn nữa cũng không phải bình rượu bình thường, mà là một vò sứ màu ngà có khắc hoa văn đẹp mắt. Nhìn cái bình, Vô Ưu nghĩ thầm: Thảo nào nói không có nhiều rượu để mình uống, chắc rượu này rất quý báu đi?

Sau đó, Xuân Lan mở nắp bình rượu ra, rót ra ly cho Thẩm Quân và Vô Ưu, còn chưa uống, Vô Ưu đã ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc, không nhịn được nói: "Đây là rượu gì? Vì sao lại thơm như vậy?"

Nghe nói như thế, Thẩm Quân nhếch miệng lên, không trả lời, mà nói: "Bảo Xuân Lan nói cho nàng biết đi!"

Sau đó, đôi mắt Vô Ưu nhìn về phía Xuân Lan, Xuân Lan vội vàng nói: "Bẩm nhị nãi nãi, rượu này tên là trúc diệp thanh, thật ra cũng thường thấy, chỉ là loại rượu này là trúc diệp thanh cực phẩm, là đại sư chưng cất rượu Nam Cung nhị lang tự tay làm ra, đại sư chưng cất rượu Nam Cung nhị lang này là bạn thân của nhị gia chúng ta, nếu là người khác tốn ngàn vàng cũng không mua được đó!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu gật đầu một cái. Nghĩ thầm: Thì ra là có quan hệ với người chưng cất rượu, hương thơm của rượu này không tệ, xem ra Thẩm Quân cũng là một người thích rượu, thật ra ở hiện đại bình thường không có chuyện gì nàng cũng từng làm rượu nho, mà còn mời danh gia truyền dạy tài nghệ, đến lúc đó ngược lại có thể bộc lộ tài năng với hắn đó!

Sau đó, Thẩm Quân phất phất tay với các nha hoàn hầu hạ bên cạnh, nói: "Ở đây không cần các ngươi hầu hạ, đi xuống ăn cơm cả đi!"

"Vâng." Bọn Liên Kiều, Ngọc Trúc và Xuân Lan nghe nói như thế, đương nhiên biết vợ chồng hai người có lời riêng muốn nói, vì vậy đều lui xuống.

Nhưng, lần này, Thu Lan đứng ở nơi đó không đi như cũ, Vô Ưu nhìn lướt qua Thu Lan, cũng không thèm để ý, cúi đầu ngửi mùi rượu trong ly rượu. Nhưng, lúc này, Thẩm Quân ngồi đối diện lại lên tiếng: "Thu Lan, ngươi cũng đi xuống đi!"

Nghe nói như thế, Thu Lan nhanh chóng cười nói: "Nhị gia, buổi trưa Thu Lan ăn no, vì vậy cũng không đói, để nô tỳ ở đây hầu hạ ngài và nhị nãi nãi đi?" Nói xong, Thu Lan còn nhìn Vô Ưu ở một bên một cái.

Nhưng, Thẩm Quân nhìn cũng không nhìn Thu Lan một cái, lần này giọng nói có chút trong trẻo lạnh lùng: "Không đói bụng thì lui xuống nghỉ ngơi, ta và nhị nãi nãi của ngươi có lời riêng muốn nói!"

"Vâng." Nghe nói như thế, Thu Lan cắn môi, rất không cam lòng phúc thân, sau đó chậm rãi quay đầu đi ra ngoài.

Vô Ưu liếc Thu Lan một cái, chỉ thấy nàng ta hồn bay phách lạc đi ra, ngay cả bóng lưng đó cũng cô đơn. Ai, Vô Ưu không khỏi thở dài một hơi trong lòng! Nếu ở hiện đại yêu phải người không nên yêu, cũng chỉ là đau lòng mà thôi. Mà ở cổ đại, nếu như một cô gái yêu một người không nên yêu, ngoại trừ đau lòng, e rằng còn tan xương nát thịt!

"Đến, trước uống một chén đi!" Thẩm Quân nói xong liền giơ ly rượu lên.

"Ừm." Vô Ưu gật đầu, cũng giơ ly rượu trong tay lên.

Thẩm Quân nhìn Vô Ưu nói: "Ta có thể cạn, ngươi uống từng hớp nhỏ là được, loại rượu này rất mạnh!"

"Được." Vô Ưu mỉm cười gật đầu, sau đó, quả nhiên thấy Thẩm Quân uống cạn một ly rượu, mà Vô Ưu thì uống một hớp nhỏ, đã cảm thấy nóng hừng hực. Chắc là nhìn thấy dáng vẻ nhe răng nhếch miệng của nàng, Thẩm Quân không nói gì, chỉ vươn đũa gắp một miếng xương sườn vào trong bát của nàng.

"Cảm ơn!" Nói một câu, Vô Ưu nhanh chóng cúi đầu dùng bữa, Thẩm Quân cũng cúi đầu gắp một miếng đồ ăn ăn.

Sau đó, đột nhiên Vô Ưu ngẩng đầu nói một câu: "Thật ra Thu Lan rất thích ở đây hầu hạ ngươi!" Nàng cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên nói ra một câu như vậy.

Nghe nói như thế, Thẩm Quân ngẩng đầu nhìn Vô Ưu, Vô Ưu cảm thấy hình như mình lắm mồm. Sau một lát, Thẩm Quân vừa gắp thức ăn vừa hỏi một câu: "Chẳng lẽ ngươi thích nàng hầu hạ ở đây sao?"

Nghe vậy, Vô Ưu cười. Nghĩ thầm: Chẳng lẽ hắn cho rằng mình không thích, mới đuổi Thu Lan đi? Sau đó Vô Ưu nói: "Ai hầu hạ cũng không sao cả mà?"

"Nhưng ta phát hiện hình như ngươi rất thích phân phó Thu Lan đi truyền cơm!" Thẩm Quân bỗng nhiên nói một câu.

Nghe nói như thế, Vô Ưu sửng sốt một chút! Đôi mắt nhìn Thẩm Quân, nghĩ thầm: Không ngờ sự quan sát của hắn rất tỉ mỉ, điều này cũng phát hiện. Nhưng nàng cũng không sợ lời ngay nói thật, sau đó nói: "Ai, ta nghĩ cho ngươi đó, ngươi thích ăn cái gì, thích uống gì, nàng đều rõ như lòng bàn tay, lúc ngươi ăn cơm ở nhà bảo nàng đi truyền cơm, nhất định ngươi có thể ăn ngon!" Thật ra vẫn còn hai câu Vô Ưu để trong lòng không nói, Thu Lan đi truyền cơm món ăn cũng sẽ phong phú vô cùng, nàng cũng có thể dính chút ánh sáng!

Nghe thấy lời này, Thẩm Quân không nói gì, chỉ yên lặng ăn đồ ăn, thỉnh thoảng còn tự rót tự uống, có lẽ là sợ Vô Ưu uống nhiều rồi đi? Sau ba ly sẽ không để nàng uống nữa.

Lúc này, bỗng nhiên Vô Ưu nghĩ đến một việc, không nhịn được nói: "Ai nha, buổi tối hôm nay vẫn chưa đi thỉnh an lão phu nhân đó!"

"Không cần phải đi, đi bà ấy cũng không gặp ngươi!" Thẩm Quân nói.

Nghe nói như thế, Vô Ưu nói: "Nhưng không đi lão nhân gia trách tội xuống thì phải làm sao mới tốt?"

"Sau khi ăn cơm xong tự ta đi một chuyến, nói với bà ấy ngươi khó chịu, ta không để ngươi đi là được! Hai ngày này ngươi cũng không cần phải đi." Thẩm Quân nói.

Nghe Thẩm Quân nói như vậy, Vô Ưu không nói gì, cũng coi như là ngầm đồng ý. Dù sao nàng đi, Thẩm lão phu nhân cũng sẽ không gặp nàng, còn không bằng giả vờ bệnh hai ngày, thì không cần đi qua rồi, chẳng qua trong hai ngày thật sự không thể ra khỏi cửa!

Ăn, ăn, Thẩm Quân Thẩm Quân Vô Ưu cũng trò chuyện câu có câu không. Thẩm Quân phát hiện hắn rất không ghét việc nói chuyện trời đất với nàng, hình như nàng thực sự không giống các cô gái bình thường, nhưng rốt cuộc không giống chỗ nào hắn lại không nói được!

"Những ngày trong phủ ngươi đã quen chưa?" Đột nhiên Thẩm Quân hỏi.

Nghe vậy, Vô Ưu cười: "Con người ta chân trời góc biển tùy theo hoàn cảnh, chỉ cần ăn ngon, ngủ ngon, và thanh tịnh là ta đã quen rồi!" Lại nghĩ trong lòng: Ở thế giới này cho dù nàng đi đến đâu cũng giống nhau, thế nào cũng không về hiện đại được, ai! Không nói, thật nhớ người thân và bạn bè ở hiện đại.

Nghe nói như thế, Thẩm Quân không khỏi ngẩn ra, nghĩ thầm: Đây là lần đầu tiên hắn gặp một cô gái tùy tính như thế, chân trời góc biển thích ứng trong mọi hoàn cảnh? Chính hắn là đàn ông cũng không nhất định có thể làm được!

Thấy hắn không nói lời nào. Vô Ưu liền hỏi: "Có người nói phần lớn thời gian của ngươi đều là mang binh bên ngoài, thật ra những lời này tặng cho ngươi rất thích hợp! Được rồi, có phải mang binh đánh giặc rất thú vị hay không?"

Nhìn nàng nói thật nhẹ nhàng, Thẩm Quân nhấp môi dưới, đôi mắt ngắm nhìn ngọn đèn trước mắt, vẻ mặt cũng nghiêm túc, trầm lặng nói: "Chiến tranh khốc liệt không phải loại phụ nữ trong khuê các sống trong nhung lụa như ngươi có thể tưởng tượng. Nên biết rằng một tướng thành danh vạn xương khô, thật ra người đánh giặc không thích nhất là đánh giặc! Nhưng đôi khi vì lợi ích của quốc gia mình, vì an nguy của dân chúng nước mình lại không thể không đi đánh giặc, chẳng qua thực sự ra chiến trường đối với người nhà mà nói là sinh ly tử biệt, e rằng cả đời này cũng không gặp lại nữa!"

Nghe nói như thế, bỗng nhiên Vô Ưu cảm thấy trong lòng vô cùng nặng nề, hơn nữa từ sâu thẳm trong đôi mắt của hắn dường như nàng có thể nhìn thấy buồn thương và khắc khoải sâu đậm. Xem ra trên chiến trường hắn trải qua rất nhiều, thảo nào tính cách của hắn lạnh lùng như vậy, nghiêm túc như vậy, e rằng trước đây hắn cũng không phải là người như thế, mà là chiến trường tràn ngập khói lửa đó làm hắn biến thành bộ dạng như ngày hôm nay đi? Bỗng nhiên, trong lòng Vô Ưu cũng có một nỗi xót xa dâng lên! Đúng, là kiểu xót xa mang theo một chút đau lòng. Bỗng nhiên nàng vô cùng đồng tình với người đàn ông nhìn như vô cùng vững vàng và có nghị lực trước mặt này, nàng có thể cảm nhận được hình như trái tim của hắn mềm mại, bề ngoài cứng nhắc chỉ là công cụ ngụy trang của hắn. Nàng cũng đột nhiên có xung động muốn an ủi! Nhưng nàng biết đây chỉ là xung động nhất thời mà thôi, nàng phải ẩn nhẫn, có lẽ kết bạn với hắn cũng không tệ! Ôm ý nghĩ như vậy, Vô Ưu cảm thấy sau này ở chung với hắn sẽ dễ dàng hơn nhiều rồi!

Sau đó, Vô Ưu cười nói: "Thật hy vọng Đại Tề có thể hòa bình thịnh vượng, tốt nhất là sau này không cần đánh giặc nữa!"

"Cũng không phải ngươi không muốn đánh thì sẽ không đánh giặc, các nước bên ngoài vẫn luôn rục rịch!" Lúc nói lời này Thẩm Quân cau mày lại.

"Ngươi nói nước Đại Yến sao?" Vô Ưu biết nước Đại Yến và nước Tề là hai quốc gia lớn nhất trên đại lục mênh mông này, thế lực vẫn luôn ngang nhau, vì năng lực tương đương, vì vậy ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ quấy rối lẫn nhau ở biên giới mà thôi. Nhưng hai nước cũng coi như là kẻ thù truyền kiếp, giống như trận này sớm muộn gì cũng phải đánh.

"Bây giờ nước Đại Yến vẫn chưa dám hành động thiếu suy nghĩ, muốn đánh cũng là chiến tranh quy mô nhỏ. Chỉ có điều băn khoăn hiện tại là nước Đại Yến sẽ liên hiệp với Nam Chiếu, nếu như bọn họ kết thành đồng minh, vậy thì Đại Tề chúng ta sẽ nguy hiểm!" Lúc nói lời này nét mặt Thẩm Quân trầm trọng.

Nghe nói như thế, Vô Ưu suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Vậy Đại Tề chúng ta không thể tranh thủ Nam Chiếu qua đây được sao? Nếu như Đại Tề chúng ta kết thành đồng minh với Nam Chiếu, như vậy nước Đại Yến cũng sẽ không lớn lối như thế nữa!"

"Ngươi có điều không biết, Nam Chiếu và Đại Yến từng có quan hệ thông gia, vì vậy luôn khá thân thiết với Đại Yến, chỉ vì kiêng dè Đại Tề chúng ta mới không kết thành đồng minh với Đại Yến, lại nói quốc vương Nam Chiếu Đoạn Cao Tồn cũng là một minh chủ, hiện nay hắn binh hùng tướng mạnh, cũng biết đạo lý dựa vào bất kỳ bên nào sau này đều có thể bị tiêu diệt, vì vậy vẫn lúc gần lúc xa với Đại Yến và Đại Tề, khiến người ta rất khó nắm lấy ý nghĩ của hắn!" Thẩm Quân cau mày nói.

Nghe vậy, Vô Ưu thấy đây quả thật là một vấn đề khó giải quyết. Sau đó nói: "Vậy Đại Tề chúng ta chỉ có thể tự cầu nhiều phúc rồi, bây giờ chỉ có thể tích góp sức mạnh từng chút một, lấy tĩnh chế động!"

Nghe thấy lời này, Thẩm Quân không thể không nhìn thẳng vào cô gái nhỏ trước mắt, bởi vì đây cũng là đối sách tạm thời cuối cùng hắn và hoàng thượng bàn bạc ra, không ngờ nàng vừa nói đã nói ra then chốt! Sau đó, trong ánh mắt Thẩm Quân mang theo hào quang nào đó hỏi: "Hình như cái gì ngươi cũng hiểu một ít?"

Nghe vậy, Vô Ưu cười nói: "À, ta chỉ đọc mấy cuốn sách, chỉ nói mò, làm ngươi chê cười rồi!"

"Không phải ngươi nói mò, ngươi nói rất có đạo lý!" Thẩm Quân nói.

Được Thẩm Quân khen như vậy, quả thật Vô Ưu vẫn hơi ngượng ngùng, vì vậy nhanh chóng cầm đũa lên vừa gắp thức ăn vừa nói: "Mau ăn đi, đồ ăn lạnh cả rồi!"

Sau đó, Thẩm Quân cũng cầm đũa lên bắt đầu ăn, hai người nói câu có câu không...

Đêm nay, Vô Ưu ngủ trước như cũ, Thẩm Quân vẫn như cũ, đọc sách và công văn mới đi tới giường ngủ.

Ngày hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, một bóng dáng màu đen nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Lúc này, Thẩm Ngôn đã sớm chuẩn bị ngựa ở bên ngoài cửa phủ xong, thấy Thẩm Quân đi ra, nhanh chóng cúi đầu nói: "Nhị gia!"

Thẩm Quân ừ một tiếng, sau đó nhận lấy dây cương từ trong tay Thẩm Ngôn, một bước nhảy lên ngựa! Chuyển một cái kẹp bụng ngựa, con ngựa liền chạy chậm về phía trước. Thẩm Ngôn thấy thế đã sớm nhảy lên ngựa, cưỡi ngựa đuổi theo!

Lần này, Thẩm Quân cũng không vung roi ngựa lên đánh ngựa chạy như một làn khói về phía ngoài thành như trước, mà con ngựa vẫn luôn đi từ từ, Thẩm Ngôn thấy thế, biết nhất định là có chuyện gì đó, vì vậy nhanh chóng theo sau!

"Nhị gia, có gì phân phó?" Thẩm Ngôn tiến lên phía trước nói.

"Hôm nay ngươi không cần theo ta đến quân doanh nữa, ngươi đi điều tra một số chuyện trước kia của nhị nãi nãi khi chưa gả đến Thẩm gia chúng ta, bao gồm cả việc trong nhà nàng, càng cặn kẽ càng tốt!" Thẩm Quân thấp giọng ra lệnh.

Nghe nói như thế, Thẩm Ngôn sửng sốt! Nhưng không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng trả lời: "Vâng!"

Cuối cùng, Thẩm Quân còn dặn dò một câu: "Chuyện này đừng để người khác biết!"

"Nhị gia yên tâm, Thẩm Ngôn hiểu rõ!" Thẩm Ngôn vội gật đầu.

"Ừ." Nghe thấy lời nói của Thẩm Ngôn, Thẩm Quân hài lòng gật đầu. Sau đó, vung roi ngựa lên, quất mạnh lên đùi ngựa hai cái, con ngựa hét dài một tiếng, sau đó chạy thục mạng về phía trước.

Ngồi trên ngựa, cảnh hai bên đường lui về phía sau thật nhanh, trong đầu Thẩm Quân càng ngày càng tò mò về cô gái Vô Ưu này, bây giờ nàng giống như một quyển sách hắn cảm thấy rất hứng thú, hắn muốn mở nàng ra đọc từng trang từng trang ...

Hai ngày sau.

Sáng sớm ngày hôm đó, Vô Ưu đang ngồi chải đầu trước bàn trang điểm, chợt nghe bên ngoài gọi một tiếng: "Nhị nãi nãi, đại nãi nãi đến!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu ngẩn ra! Nghĩ thầm: Vì sao hôm nay Diêu thị lại đột nhiên đến ? Vì hai ngày này nàng cáo ốm với bên ngoài cũng không đi ra ngoài, hơn nữa ngay cả bên lão phu nhân cũng không đi thỉnh an. Chắc là đến thăm bệnh nàng đi?

Liên Kiều đứng đằng sau chải đầu cho Vô Ưu vội vàng thấp giọng nói: "Nhị tiểu thư, có phải lên giường giả vờ không?"

"Không cần!" Vô Ưu biết thật ra nàng cáo ốm không ra ngoài cũng chỉ là lý do mà thôi, chắc người trong phủ đều hiểu đi? Hơn nữa đã nhiều ngày nàng phái người tặng đồ ăn cho Thẩm lão phu nhân, vì vậy cũng không tính là bất kính với Thẩm lão phu nhân!

Sau đó, Diêu thị vẫn chưa vào cửa, tiếng nói cũng đã truyền vào trước: "Đệ muội, đại tẩu tới thăm muội!"

Vô Ưu nhanh chóng đứng dậy chào đón, cười nói: "Đại tẩu, ngài đã tới? Liên Kiều, mau châm trà cho đại nãi nãi!"

"Vâng. " Liên Kiều nhanh chóng lên tiếng trả lời.

"Nghe nói muội khó chịu, hai ngày này cũng chưa đến thăm muội, thật không dễ hôm nay mới rảnh một khoảng thời gian, liền tới đây!" Diêu thị vừa nói vừa quan sát Vô Ưu.

Ánh mắt Diêu thị rất sắc bén, Vô Ưu biết nàng đến xem có phải mình đang giả vờ bệnh hay không đi? Vô Ưu ngẩng lên, giọng chậm rãi nói: "Đại tẩu, ngồi xuống nói chuyện đi!"

"Được." Sau đó, Diêu thị và Vô Ưu đều ngồi vào bàn bát tiên.

"Hai ngày nay hơi uể oải, chắc là gặp lạnh rồi, không có chuyện lớn gì, còn làm phiền đại tẩu đến một chuyến!" Vô Ưu nói xong đưa tay sờ đầu một cái.

Nghe nói như thế, Diêu thị cười nói: "Không có chuyện gì là tốt rồi, đại tẩu sẽ không bận tâm nữa! Lại nói đệ muội cũng là một đại phu, chút bệnh nhỏ này không tính là gì, chính muội khai chút thuốc uống là tốt rồi!"

"Ừm." Vô Ưu khẽ mỉm cười một cái.

Lúc này, Liên Kiều rót một chén trà nóng qua, đặt vào trước mặt Diêu thị: "Đại nãi nãi, mời uống trà!"

Liếc mắt nhìn nước trà còn bốc hơi nóng trước mặt một cái, Diêu thị cười nói: "Ta ấy à còn có việc, không có thời gian rảnh rỗi uống trà!"

"Cho dù đại tẩu bận rộn đi nữa, uống chén trà cũng không sao mà?" Vô Ưu cười nói.

Nghe vậy, Diêu thị nói: "Không phải hôm nay là tiệc hỉ Tạ gia sinh con trai sao? Lát nữa ta và lão phu nhân cũng phải đi Tạ gia chúc mừng đó!"

Trans by LeeMon.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status