Y lộ phong hoa

Chương 117: Lấy lui làm tiến


Nghe xong lời này, Vô Ưu gật đầu một cái, nói: "Ta biết rồi! Ta đến chỗ lão phu nhân trước, Xuân Lan ngươi đi với ta một chuyến!"

"Vâng." Xuân Lan nhanh chóng gật đầu, sau đó, Vô Ưu dẫn Xuân Lan ra khỏi phòng.

Dọc theo đường đi, Vô Ưu không dám thờ ơ, bước chân đi tương đối nhanh, Xuân Lan đi đằng sau, cười nói: "Phải nói Song Hỉ này cũng thật tình, còn biết lặng lẽ báo tin đấy! Xem ra lần trước nãi nãi để nô tỳ nể mặt nàng quả không sai, ngài không biết lúc đưa tiền công Vượng Nhi còn cho các bà tử và nha hoàn trong viện lão phu nhân nhiều hơn một ít đâu, chỉ nói các nàng dán hộp tốt, ngài cũng biết các nàng cũng nhờ Song Hỉ, như vậy Song Hỉ cũng rất có mặt mũi!"

Nghe thấy lời này, Vô Ưu vừa đi về phía trước vừa gật đầu nói: "Đã như vậy, sau này ngươi qua lại với nàng nhiều chút, cần cái gì thì nói với Liên Kiều một tiếng lấy bạc từ chỗ các em ấy là được, nhớ đừng hẹp hòi!"

"Vâng, nãi nãi." Xuân Lan nhanh chóng gật đầu nói.

Đi tới viện Thẩm lão phu nhân, Song Hỉ vừa nhìn thấy Vô Ưu đến, nhanh chóng ra đón, đi tới bên cạnh Vô Ưu, mỉm cười phúc thân nói: "Thỉnh an nhị nãi nãi!"

"Song Hỉ cô nương mau miễn lễ!" Vô Ưu cười nhẹ đỡ nàng, sau đó ngẩng đầu nhìn vào bên trong rèm trúc, lại hỏi: "Hôm nay lão phu nhân không nghỉ ngơi sao?"

"Đang chờ nhị nãi nãi ngài đó! Mau theo vào đi thôi?" Song Hỉ cười nói.

"Ừ." Vô Ưu gật đầu, Song Hỉ vén màn trúc lên đi vào phòng.

Vào phòng, Vô Ưu ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy người Thẩm lão phu nhân mặc quần áo ngày thường một màu đang ngồi trên ghế uống trà, không ngồi lệch trên kháng như bình thường. Thừa lúc đang bước đi đến, quan sát Thẩm lão phu nhân, chỉ thấy mặc dù trên mặt bà không có ý cười, nhưng cũng không có cái gì không vui, mắt rũ thấp xuống, hoàn toàn không nhìn ra là vui vẻ hay tức giận. Nhìn đến đây, Vô Ưu hơi nhíu mày, bước đến phúc thân nói: "Thỉnh an lão phu nhân!"

"Ừ." Nghe thấy tiếng nói, Thẩm lão phu nhân ngẩng đầu nhìn Vô Ưu, liền nói: "Ngồi xuống nói chuyện đi! Song Hỉ, dâng trà cho nhị nãi nãi."

"Vâng." Song Hỉ nhanh chóng đi châm trà.

Vô Ưu ngồi xuống một cái ghế thêu cách Thẩm lão phu nhân không xa, cười theo nói: "Hôm nay lão phu nhân không nghỉ trưa sao?"

"Hôm nay nghe nói một việc, liền không ngủ được, nên gọi ngươi đến đây nói chuyện!" Thẩm lão phu nhân rất thẳng thắn, cũng không coi là hàn huyên.

Lúc này, Song Hỉ bưng một chén trà đến đặt lên bàn nhỏ trước mặt Vô Ưu, nói: "Mời nhị nãi nãi dùng trà!"

"Ừ." Vô Ưu gật đầu. Muốn nghe xem lão phu nhân nói cái gì nữa, nhưng lão phu nhân lại im lặng một lát, lúc này, chỉ thấy Song Hỉ đã lặng yên không tiếng động lui ra ngoài. Vô Ưu nghĩ thầm: Xem ra lão phu nhân không muốn nói trước mặt hạ nhân, chắc hẳn là vì chuyện đó nên muốn dạy dỗ mình rồi? Chẳng qua nếu dạy dỗ mình mà để bọn hạ nhân lui ra vậy cũng muốn để lại cho mình mấy phần mặt mũi.

Sau đó, Thẩm lão phu nhân lên tiếng: "Biết hôm nay ta gọi ngươi tới là có chuyện gì không?"

Nghe vậy, Vô Ưu mỉm cười trả lời: "Vô Ưu ngu dốt, xin lão phu nhân nói rõ!"

Nghe nói như thế, khóe miệng Thẩm lão phu nhân nâng lên, sau đó đặt tách trà lên trên bàn bên cạnh nói: "Ta cũng không vòng vo với ngươi, hôm nay gọi ngươi tới là muốn hỏi ngươi một chút, hiện tại ngươi thật sự làm ăn đến tận trong nhà chúng ta?"

Nghe nói như thế, Vô Ưu nghĩ thầm: Xem ra lão phu nhân muốn nói đến chuyện Song Hỉ nói, nếu đã biết, nàng hào phóng thừa nhận là được rồi, vốn chuyện này cũng không phải chuyện bí mật gì. Vì vậy cười nói: "Lão phu nhân nói chuyện con mang việc dán hộp thuốc ở xưởng chế dược đến cho hạ nhân trong nhà làm sao?"

Nghe nói như thế, Thẩm lão phu nhân liếc mắt nhìn Vô Ưu. Không ngờ nàng cũng không vòng vèo, mà thừa nhận rất hào phóng, cảm giác đứa con dâu này cũng là một người thẳng thắn, vì vậy sau đó nói: "Sáng sớm hôm nay đột nhiên ta nghĩ đến năm ngoái lúc chúc thọ ta đại tẩu ngươi làm cho ta một cái áo sa tanh Tô Châu, ngày nóng mặc vào rất thoải mái, nên bảo Song Hỉ đi tìm, nhưng Song Hỉ tìm hồi lâu cũng không thấy nói mấy ngày trước thời tiết ấm áp, biết ta muốn mặc, đã giao cho hạ nhân giặt, vì vậy Song Hỉ bảo một tiểu nha đầu đi lấy, kết quả hồi lâu sau tiểu nha đầu kia trở về nói có một bà tử giặt cái áo đó xong làm hỏng rồi, ban đầu bà ta không dám nói, mãi đến khi tiểu nha đầu kia đi hỏi, buổi sáng hôm nay bà tử đó quỳ rất lâu. Ta thấy tuổi bà ấy cũng không còn nhỏ nữa, vốn muốn bỏ qua, phạt bà ấy qua làm hạ nhân ngoài cổng trong cũng khấu trừ hai tháng tiền tiêu vặt!"

Nghe hồi lâu, Vô Ưu nhíu mày. Nghĩ thầm: Lão phu nhân này nói hồi lâu cũng không nói đến trọng điểm? Hình như cũng không có gì liên quan đến nàng mà? Nhưng Thẩm lão phu nhân cũng không phải một người nói nhảm, nhất định có ẩn ý bên trong, vì vậy tiếp tục nghe.

Sau đó, quả nhiên Thẩm lão phu nhân nói: "Thật ra bình thường bà tử này làm việc cũng rất để ý, nếu không cũng sẽ không để bà ấy làm ở phòng giặt của ta, mấy ngày nay làm việc đều không yên lòng, hỏi hồi lâu mới biết được thì ra là người hầu này làm việc ban ngày, ban đêm lại làm việc của ngươi, nên buổi tối ngủ không ngon, hiển nhiên là ban ngày không có tinh thần hầu hạ, nên mới sơ ý làm hỏng áo!"

Nghe đến đó, rốt cục Vô Ưu đã hiểu, thì ra là như vậy! Nhưng có phải việc này cũng quá trùng hợp rồi không? Vì sao mấy ngày hôm nay mới xảy ra chuyện? Mà còn xảy ra ở chỗ Thẩm lão phu nhân? Dù sao Vô Ưu cũng không kịp nghĩ nhiều, chỉ cười nói: "Thì ra là như vậy, việc này đều do Vô Ưu không hiểu chuyện, thực sự không nghĩ được nhiều như vậy. Lúc đầu xưởng chế dược của con không dán hộp thuốc kịp, chưởng quỹ rất lo lắng, con thấy các nha hoàn bên cạnh cũng không bận nhiều việc, nên để các nàng lúc không có việc thì làm chút chút, ngài nói người nhà chúng ta như vậy cũng không thể trắng trợn sai sử hạ nhân trong nhà, lão phu nhân luôn giáo dục chúng ta phải rộng lượng thương cảm hạ nhân, vì vậy con nghĩ các nàng dán được bao nhiêu sẽ cho các nàng từng ấy tiền công. Qua mấy ngày, không ngờ có rất nhiều hạ nhân đến chỗ con muốn lấy chút việc về làm, nói để có thể để trong nhà thêm một phần tiền. Con nghe được, cũng cảm thấy đó là một chuyện tốt, hơn nữa giữa các hạ nhân cũng cần phải đối xử bình đẳng, vì vậy liền đồng ý. Rốt cuộc là con tuổi còn trẻ, thiếu kinh nghiệm, không nghĩ đến được những chuyện này!"

Nghe thấy Vô Ưu còn chưa đợi mình nói gì, đã kéo trách nhiệm về phần mình, hơn nữa thái độ hết sức thành khẩn, sắc mặt Thẩm lão phu nhân cũng dần dần hòa hoãn, gật đầu một cái nói: "Suy cho cùng ngươi tuổi còn trẻ, lúc làm việc vẫn suy tính không chu toàn, đại tẩu ngươi là người cẩn thận, mặc dù có lúc hơi hà khắc với kẻ dưới, nhưng dù sao cũng đã quản lý cái nhà này mấy năm, sau này có chuyện gì ngươi hỏi nàng nhiều một chút là được, người như nhà chúng ta đừng làm ra truyện cười gì mới phải!"

"Vâng, lão phu nhân nói phải. Lát nữa con sẽ giao cho các nàng thu các hộp giấy về, sau này không mang ra nữa. Còn chuyện bà tử đó lão phu nhân đừng nóng giận, ngày mai Vô Ưu sẽ mời người may một xiêm y sa tanh Tô Châu cho ngài!" Vô Ưu cười nói.

"Ừ. Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt nhất! Được rồi, ta cũng không sao, ngươi đi xuống đi, ta cũng hơi mệt!" Rốt cuộc trên mặt của Thẩm lão phu nhân cũng lộ ra nụ cười.

"Vâng." Nghe vậy, Vô Ưu nhanh chóng đứng dậy phúc thân, sau đó lui ra ngoài.

Vô Ưu vừa ra khỏi cửa, Xuân Lan nhanh chóng bước lên đón, không đợi Xuân Lan nói gì, Vô Ưu đã nói: "Về đi!"

"Vâng." Xuân Lan đi theo Vô Ưu ra khỏi viện của Thẩm lão phu nhân.

Ra khỏi viện, Xuân Lan đi đằng sau Vô Ưu, vội vàng hỏi: "Nhị nãi nãi, lão phu nhân tìm ngài có phải vì việc dán hộp thuốc không?"

"Song Hỉ nói không sai, là vì chuyện này!" Vô Ưu gật đầu.

Nghe nói như thế, Xuân Lan lại nói: "Xem ra Song Hỉ thật sự không hổ là con sâu trong bụng lão phu nhân! Vậy lão phu nhân có khiển trách ngài không?"

"Không có. Lời của lão phu nhân coi như là còn chừa lại đường sống, nên ta nhanh chóng nhận sai, có lẽ lão nhân gia bà thấy thái độ của ta tốt, nên cũng không nói gì thêm, chỉ bảo ta sau này chú ý hơn mà thôi!" Vô Ưu trả lời.

Nghe vậy, Xuân Lan thở dài một hơi, cười nói: "Vẫn là nhị nãi nãi ngài thông minh! Đúng rồi, ngài có điều không biết, tính tình của lão phu nhân nhà chúng ta là ăn mềm không ăn cứng, ngài chỉ cần nghe lời ngài ấy, cho dù ngài phạm vào lỗi sai lớn, ngài ấy cũng sẽ không để ý!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu nghĩ trong lòng: Xem ra nàng đã đánh cuộc một lượt, mình nhanh chóng nhận sai! Nếu không thừa nhận hoặc là thái độ không tốt, vậy coi như là không có quả ngon để ăn rồi!

Trên đường, Vô Ưu ra lệnh cho Xuân Lan: "Đúng rồi, ngươi đợi buổi tối qua chỗ Song Hỉ hỏi thăm một chút, rốt cuộc ai là bà tử giặt đồ làm hỏng xiêm y của lão phu nhân, giúp ta đưa tiền tiêu vặt trong hai tháng cho bà ấy, nói ta khiến bà ấy ăn quả đắng này. Nhưng phải nhớ, nhất định phải lặng lẽ, đừng để người khác biết!"

Nghe thấy lời này, Xuân Lan nhanh chóng đáp lời, lại nói: "Nhị nãi nãi, nô tỳ đã nhớ, chỉ là vì sao bà tử làm hỏng xiêm y của lão phu nhân, lại cần ngài cho bà ấy tiền tiêu vặt hàng tháng chứ?"

Nhìn Xuân Lan đang thắc mắc một cái, Vô Ưu trả lời đơn giản: "Bà tử đó là vì buổi tối dán hộp, nên ban ngày mới lười biếng, làm hỏng xiêm y sa tanh Tô Châu năm ngoái đại nãi nãi làm cho lão phu nhân, lão phu nhân phạt bà ấy hai tháng tiền tiêu vặt hàng tháng cũng điều bà ấy đến làm người hầu bên ngoài cổng trong!"

Nghe nói như thế, Xuân Lan cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó hơi kỳ lạ nói: "Xiêm y sa tanh Tô Châu? Nhị nãi nãi, xiêm y đó có phải là năm ngoái đại nãi nãi làm lúc mừng thọ lão phu nhân không?"

"Đúng vậy!" Nghe nói như thế, Vô Ưu gật đầu, sau đó quay đầu nghi ngờ nhìn Xuân Lan, vì sao việc này Xuân Lan cũng biết? Nàng cũng chỉ là một đại nha hoàn bên cạnh Thẩm Quân mà thôi!

Trans by LeeMon
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status