Y phẩm phong hoa

Chương 137: Điện linh tiêu


Có điều nhắc tới thì Hột Khê cũng cảm thấy đói, may mà trước lúc bị truy sát cô có làm không ít đồ ăn ngon, bảo quản ở trong điện Tu Di. Cô còn đặc biệt tìm thấy một cái tủ để cất giữ và phân loại các loại thực phẩm khác nhau. Hiện tại nhớ đến, miệng bỗng chảy nước miếng.

Thời gian bên trong căn phòng của điện Tu Di gần như đã dừng lại, thực vật dự trữ bên trong cho dù để lâu thế nào thì khi lấy ra vẫn y hệt như lúc bỏ vào ban đầu, ngay cả hơi ấm cũng không bị bay mất.

Đến trước điện Tu Di, Hột Khê mới kinh ngạc phát hiện ngay cả điện Tu Di cũng có sự thay đổi kỳ lạ.

Điện Tu Di vốn có tám mươi mốt cửa. Cứ mỗi chín cửa thuộc về một cung điện, tổng cộng có chín cung điện. Bởi vì đa số cửa cung điện đều khóa chặt nên không thể nhìn thấy quang cảnh bên trong. Vì thế đến hiện tại Hột Khê chỉ biết là cung điện thứ nhất tên điện Linh Tiêu. Còn không gian duy nhất mở cửa đang chứa Đản Đản chính là thuộc về cửa chính thứ nhất của điện Linh Tiêu.

Nhưng một khi không gian nâng cấp xong thì tám cánh cửa vốn ở trạng thái đóng chặt đã biến mất không thấy đâu nữa. Trên cánh cửa duy nhất còn lại viết ba chữ "Điện Linh Tiêu", lúc này đang trong trạng thái hé mở.

Hột Khê thong thả mở cánh cửa, ngay lập tức trong đầu nhập vào một dòng tin mơ hồ: "Cửu Trọng Thiên cung, đây là Linh Tiêu, vạn vật sinh linh, ngươi đều dùng được."

Cánh cửa bị mở ra hoàn toàn. Thứ đập vào mắt Hột Khê đầu tiên là tám hộp ngọc lấp lánh ánh sáng trắng óng ánh, lơ lửng trong không trung.

Hình dáng mấy hộp ngọc này rất bình thường nhưng trên hộp ngọc được khắc một biểu tượng vô cùng cổ xưa. Hột Khê luôn cảm thấy đã nhìn thấy kiểu biểu tượng này ở đâu đó rồi.

Xung quanh mỗi một hộp ngọc đều được bao quanh bởi một khối không khí gần như trong suốt màu ngà. Hộp ngọc bị khối không khí này kéo đi, bay qua bay lại trong không trung hệt như một đứa trẻ nghịch nghợm. Hột Khê vươn tay bắt lấy nhưng không thể bắt được.

Ánh mắt của Hột Khê chuyển động theo hộp ngọc, ngay lúc ánh nhìn rơi ở góc trái cung điện thì bất ngờ giật mình.

Cô nhìn thấy nơi đó còn đặt rất nhiều giá để đồ, dụng cụ nấu nướng,… mà cô cực kì quen thuộc. Hiển nhiên đó chính là cửa chính thứ nhất của điện Linh Tiêu - nơi mà Đản Đản ở ban đầu.

Nhưng hiện tại góc đó lại là một đống bừa bộn, cửa nhỏ của giá để đồ đều bị mở toang, bát đĩa ăn xong bị quăng lăn lốc, thậm chí còn có mấy mẩu xương bị vứt trên mặt đất.

Trán Hột Khê nổi đầy gân xanh, cô quay đầu thì nhìn thấy cái đầu nhỏ đang rụt lại của Đản Đản, bộ dạng chột dạ định lén lút chuồn đi. Cô ngay lập tức biết được kẻ đầu têu là ai.

Cô vươn tay túm lấy cổ nó xách đến trước mặt, cất giọng âm u nói: "Đản Đản, những thứ này đều do con làm sao?"

Đản Đản rụt rụt cổ, đáng thương nhìn bàn tay nhỏ xíu: "Mẹ ơi, con đói… chui ra khỏi trứng… đói… nên con mới ăn."

Khóe miệng Hột Khê giật giật: "Nhưng đây là cả một tủ đầy ắp thức ăn đó, con ăn nhiều như thế để mẹ chết đói à!"

Trĩ vàng non om cay, thỏ nướng than hoa, chân nhím sấy… Thức ăn trên cả hai giá để đồ này tốn của cô không ít nguyên tinh để mua nguyên liệu, cô mới cất giữ một ít, thế mà qua một đêm đã bị ăn hết sạch.

Hơn nữa, trông Đản Đản là một đứa trẻ nhỏ nhắn như thế, rốt cuộc làm sao ăn sạch lượng thức ăn to gấp mấy lần nó chứ!

Đản Đản trề môi, nước mắt rơi lã chã, dùng chất giọng trẻ con bi thương nói: "Đản Đản đang tuổi ăn tuổi lớn mà, đương nhiên sẽ đói, mẹ đừng giận mà!"

Hột Khê đành chịu, bế tắc nắm lấy tên háu ăn khủng khiếp này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 47 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status