Y quan cầm thú

Chương 69: Thực nhân tộc tập kích


Nhã Dịch An đứng phía trước đám thủy thủ, hăng hái tuyên bố: " Từ giờ trở đi, ta, Nhã Dịch An, là thuyền trưởng của các ngươi, chính thức tiếp nhận hết thảy tài sản của Mã Hành Không!"

Đường Liệp ở xa xa hướng Nhã Dịch An đưa lên ngón giữa, cười tủm tỉm nói với Huyên nhi: " Ta đột nhiên phát hiện Nhã Dịch An rất thích tỏ oai phong."

Huyên nhi cười nói: " Bất quá hắn thật là có vài phần uy phong của thuyền trưởng."

Nhã Dịch An đắc ý kết thúc đoạn phát biểu với đám thủy thủ, hớn hở đi đến bên người Đường Liệp và Huyên nhi, có chút đắc ý nói: " Thế nào? Ta biểu hiện cũng không tệ lắm chứ?"

Huyên nhi gật đầu, hướng hắn giơ lên ngón cái.

Lúc này một gã võ sĩ đi tới trước mặt Đường Liệp, đưa danh sách thuyền hàng cho hắn nói: " Tất cả khoản hàng hóa đều ghi rõ, mời thuyền trưởng xem qua."

Nhã Dịch An cầm danh sách nhìn lướt qua một chút, đột nhiên ngạc nhiên nói: " Có ba mươi sáu nô lệ, tại sao ta không nhìn thấy?"

Võ sĩ nọ thấp giọng nói: " Tất cả đều nhốt dưới khoang đáy!"

" Mang bọn ta đi xem!"

Mở cửa khoang đáy, một mùi tanh tưởi gay mũi xộc vào mặt, Đường Liệp nhịn không được nhíu mày, hắn từng có kinh nghiệm bị Mai Thiến bắt làm nô lệ, có thể tưởng tượng ra hoàn cảnh ác liệt bên dưới. Đối với hành vi hèn hạ của bọn buôn người như Mã Hành Không, càng vô cùng hận tuyệt, cảm giác vừa rồi dễ dàng buông tha cho hắn là một chuyện thật không nên.

Nhã Dịch An nhíu mũi phất tay nói: " Đóng cửa, đóng cửa!"

Đường Liệp tức giận trừng hắn: " Ngươi làm như vậy có gì khác với bọn buôn người như Mã Hành Không?" Hắn mệnh lệnh cho đám võ sĩ phụ trách canh gác: " Thả hết toàn bộ nô lệ ra ngoài, đưa đến đuôi thuyền cho bọn họ tẩy rửa một chút!" Đám võ sĩ nhìn Nhã Dịch An cầu cứu, ở trong lòng bọn họ Nhã Dịch An mới là thuyền trưởng, mọi việc đều phải nghe theo hắn phân phó.

Nhã Dịch An phất tay: " Còn không mau đi! Ta là thuyền trưởng của các ngươi, hắn là tổ tông của ta!" Trong lòng đối với hành vi nhân từ của Đường Liệp vô cùng bất mãn.

Đường Liệp cười cười, Huyên nhi nói nhỏ: " Chủ nhân, huynh làm rất đúng, Huyên nhi ủng hộ huynh."

Nhã Dịch An không khỏi thở dài: " Lòng dạ đàn bà!" Trong mắt hắn nô lệ và lợi nhuận chặt chẽ liên lạc cùng một chỗ, cũng không có được quan niệm hiện đại sinh mệnh là bình đẳng như Đường Liệp.

Sau khi kiểm kê qua số lượng của nô lệ, mới phát hiện bên trong khoang đáy đã có ba người chết, còn có một nô lệ cả người dơ bẩn đang sinh bệnh, Đường Liệp cho người bỏ xác chết xuống sông, đây cũng là biện pháp giải quyết tốt nhất trước mắt.

Võ sĩ dùng nước sông cho đám nô lệ tẩy rửa xong, để bọn họ xếp thành đoàn trên boong tàu. Đường Liệp cho Huyên nhi về phòng nghỉ ngơi trước, đi cùng Nhã Dịch An tới trước đám người, nhìn thấy những nô lệ này đều là thanh niên nam tử, cả đám thân hình cao lớn vạm vỡ, mái tóc màu bạc tối, mũi cao thẳng, hốc mắt sâu, đôi mắt màu lục đen, kỳ lạ nhất là lỗ tai bọn họ lại đều có hình như lá hạnh.

Nhã Dịch An kéo Đường Liệp sang một bên, hạ giọng nói: " Những người này đều là bán Tinh Linh nhân, là hỗn huyết của Tinh Linh nhân và Thú nhân, trên thị trường nô lệ là món hàng thập phần đáng giá."

Đường Liệp lạnh nhạt nói: " Vậy thì thế nào? Bọn họ cũng là loài người, chờ tới Sa Tử Thành thì thả họ ra."

Nhã Dịch An biết một khi Đường Liệp làm ra quyết định, người khác rất khó thay đổi, có chút tiếc hận thở dài nói: " Ngươi thả bọn họ ta cũng không có ý kiến, nhưng trước khi tới nơi không thể mở xích sắt trên tay bọn họ, đám bán Tinh Linh nhân này dũng mãnh thiện chiến, ta không muốn gặp phải phiền toái không cần thiết."

Đường Liệp gật đầu nói: " Phía sau cũng không thiếu chỗ trống, dời bọn họ khỏi khoang đáy, phát cho họ thực vật, vì phòng ngừa bọn họ làm loạn, có thể gia tăng số lượng thủ vệ."

Nhã Dịch An chỉ phải đáp ứng.

Lúc này đám bán Tinh Linh nhân kia đột nhiên náo động lên, một thanh niên gương mặt thanh tú ôm bán Tinh Linh nhân bị thương khóc rống lên.

Đường Liệp chậm rãi đi tới, người tuổi trẻ kia bỗng quay đầu, đôi mắt che kín tơ máu gắt gao nhìn thẳng Đường Liệp, tràn ngập vẻ cừu hận thấu xương, hắn đã đem tai ương đang gặp quy kết hết lên người Đường Liệp.

Đường Liệp cố gắng tỏ ra thân mật, mỉm cười nói: " Ta cũng không phải là chủ nô bắt cóc các ngươi, nếu không sẽ không thả các ngươi ra khỏi khoang đáy, có thể tạm thời bỏ lòng thù hận của ngươi xuống, để cho ta kiểm tra thương thế bằng hữu của ngươi không?"

Người tuổi trẻ kia tựa hồ nghe hiểu lời Đường Liệp nói, cừu hận trong mắt thoáng hạ thấp, hắn nói chuyện có vẻ cứng ngắc: " Hắn là đại ca của ta…"

Đường Liệp gật đầu, để cho võ sĩ cởi xích sắt trên người bán Tinh Linh nhân kia, cẩn thận kiểm tra một chút, mới phát hiện trên người hắn bị nhiều vết ngoại thương nghiêm trọng, bụng bên trái gãy xương, sườn trái cũng có một vết thương thật sâu, bởi vì không được xử lý nên đã mưng mủ thối rữa. Từ mạch đập yếu ớt và mí mắt trắng dã của hắn mà xem, hẳn là hắn từng bị mất rất nhiều máu. Đường Liệp xoay người nói với đám võ sĩ: " Dọn một khoang thuyền sạch sẽ, đem hắn đi vào, ta muốn giúp hắn trị thương một chút."

Tên tuổi trẻ kia tràn ngập nghi hoặc nhìn Đường Liệp, hắn cũng không tin chủ nô này đột nhiên lại phát ra thiện tâm.

Đường Liệp nhìn ra sự băn khoăn trong lòng hắn, mỉm cười nói: " Ngươi có thể không tín nhiệm ta, nhưng ngươi không còn đường lựa chọn, bình tĩnh mà chờ đợi đi, ta sẽ cho ngươi câu trả lời hài lòng."

Ngoại thương của bán Tinh Linh nhân đối với Đường Liệp mà nói chỉ là một bữa ăn sáng, nhưng bây giờ lại không có công cụ chữa thương và dược phẩm chữa bệnh, có thể làm thuốc sát trùng cũng chỉ có rượu mạnh. Dưới điều kiện cực kì nguyên thủy này mà trị thương cho bán Tinh Linh nhân, Đường Liệp cũng không có nắm chắc.

Có thể tìm được đao giải phẫu thì chỉ có chủy thủ Đường Liệp lấy được từ Hoàng Kim chiến thuyền, dùng chủy thủ cắt đi những vùng thịt mưng mủ của vết thương, nhưng lại còn không thể cam đoan chủy thủ có thể hoàn toàn tiêu độc vô khuẩn, huống chi chủy thủ lợi hại phi thường, lực khống chế hơi có sai lầm sẽ làm tăng thêm vết thương của hắn.

Đường Liệp đột nhiên nhớ tới lúc mình lẩn trốn ra khỏi Hổ Cứ Quan, trên đường gặp phải Mộc Phùng Xuân, lúc trước từng dùng năng lượng truyền vào ngón tay ngưng tụ thành đao vô hình, chặt đứt cây mây trói trên người, nếu đem phương pháp ngày đó dùng năng lượng hình thành tiểu đao, có phải là có thể thuận lợi cắt bỏ những vùng thịt thối rữa trên miệng vết thương của bán Tinh Linh nhân, với lại còn giải trừ được nguy hiểm bị lây nhiễm?

Đường Liệp nghĩ ra được ý tưởng này nên mừng rỡ không thôi, đầu tiên dùng rượu mạnh khử trùng vết thương sạch sẽ, để miệng vết thương hoàn toàn lộ ra, rồi sau đó ngưng tụ năng lượng trong cơ thể tụ tập vào ngón trỏ tay phải, một đạo đao khí màu lam xuyên ra ngón tay, Đường Liệp khống chế đao khí trong một phạm vi nhất định, năng lượng đao màu lam ở đầu ngón tay hắn toát ra, giống như là một ngọn lửa màu lam bị bó buộc, dùng năng lượng đao vô hình giải phẫu cho bán Tinh Linh nhân là lần đầu tiên từ khi Đường Liệp chào đời tới nay mới nếm thử.

Năng lượng cắt nhập vào bên bờ miệng vết thương, cảm giác xâm nhập vào huyết nhục vô cùng rõ ràng thông qua dây thần kinh truyền nhập vào trong óc hắn, hắn ngạc nhiên mừng rỡ phát hiện thao túng năng lượng đao vô hình vậy mà so với giải phẫu đao càng thêm thuận buồm xuôi gió, cây đao do năng lượng tụ tập dường như trở thành một bộ phận của thân thể hắn, mỗi khi tiến tới đều có thể phản ánh ngược lại trung khu thần kinh trong đầu óc hắn, thậm chí ngay cả chặt đứt mỗi mạch máu nhỏ hắn đều có thể cảm nhận được rõ ràng. Năng lượng đao vô hình này còn có một ưu điểm rất lớn, khi cầm máu cho huyết quản có thể dùng năng lượng đốt đi mạch máu, cũng giống như dùng điện đao trong giải phẫu, đối với miệng vết thương còn tồn tại sự thương tổn ít hơn điện đao nhiều.

Đường Liệp chỉ hai phút đã thuận lợi rửa sạch miệng vết thương, phương thức khai đao hoàn toàn mới mẻ này nếu đặt vào trong xã hội hiện đại, thì sẽ là quả bom siêu cấp chấn động ngành y học của toàn thế giới.

Đường Liệp rửa xong miệng vết thương, khâu lại, dưới điều kiện chữa bệnh trước mắt, chỉ có thể cố hết sức hoàn thiện theo khả năng lớn nhất, còn phần sau thì phải dựa vào thể chất bản thân của người bệnh.

Xử lý xong vết thương lây lan, Đường Liệp lại làm cho xương sườn bên trái của hắn trở về vị trí cũ, kẹp nẹp gỗ, dùng năng lượng trong cơ thể cảm giác được tình huống thương thế của hắn, trong đầu hắn đột nhiên sinh ra ý nghĩ, đã có thể dùng năng lượng hình thành đao giải phẫu, có phải là cũng có thể lợi dụng năng lượng làm cho vết thương của người bệnh khép lại? Nhưng với tiêu chuẩn trước mắt của hắn chỉ sợ còn xa xa chưa đạt được trình độ như trong tưởng tượng.

Đường Liệp rửa sạch hai tay, bưng chén trà do Huyên nhi bưng tới, uống cạn, ánh mắt lại dừng trên gương mặt của bán Tinh Linh nhân, bởi vì lí do mất máu quá nhiều, sắc mặt của hắn có vẻ trắng bệch, mái tóc ngắn màu bạc tối của hắn dựng đứng trên đỉnh đầu, khuôn mặt hình vuông, khí lực cường tráng, mặc dù đang nằm trên giường vẫn đang có thể nhìn thấy được vóc người của hắn ở trong đám bán Tinh Linh nhân là người cao lớn nhất. Trên cánh tay trái vạm vỡ có một đồ án quái dị, không biết có phải là tượng trưng cho một loại vũ lực?

Cổ họng bán Tinh Linh nhân giật giật, tựa hồ muốn tỉnh lại, Đường Liệp bước tới một bước, nghe được cổ họng hắn phát ra thanh âm yếu ớt: " Niết chiết…niết chiết…"

Huyên nhi nhẹ giọng nói: " Hắn muốn uống nước!" Nàng từng sinh sống trong Tinh Linh bộ lạc, nên thông hiểu ngôn ngữ của Tinh Linh nhân, cho nên biết người này đang nói gì.

Đường Liệp cầm bát nước Huyên nhi đưa đi tới trước giường, nâng dậy thân hình của bán Tinh Linh nhân, đưa bát nước đến bên môi hắn, người nọ mở miệng uống sùng sục, uống xong một bát vẫn đòi thêm, Đường Liệp lại để Huyên nhi rót thêm một chén, liên tiếp năm chén, người nọ mới chậm rãi mở đôi mắt, nhìn thấy Đường Liệp thì kinh hãi, huy cánh tay muốn đánh Đường Liệp, nhưng lại cảm thấy cánh tay trái một trận đau đớn, đành phải buông xuống.

Đường Liệp cười nói: " Ngươi này là tên vong ân phụ nghĩa, ta có lòng tốt cứu ngươi, bây giờ muốn lấy oán trả ơn sao?"

Bán Tinh Linh nhân lúc này mới ý thức được vết thương trên người mình đều đã được băng bó xong, trong ánh mắt toát ra một tia áy náy.

Đường Liệp đứng dậy nói: " Ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi đi, không có ta cho phép không ai dám khi dễ ngươi." Hắn mang theo Huyên nhi đi ra khỏi căn phòng nhỏ trên tàu.

Nghe được nơi đuôi thuyền truyền đến tiếng cười giỡn lả lơi của một đôi nam nữ, Đường Liệp nghiêng tai lắng nghe, nam nhân kia hiển nhiên là Nhã Dịch An, còn nữ nhân kia không biết là ai, bèn ra hiệu cho Huyên nhi trở về phòng trước, lặng yên theo phương hướng thanh âm đi tới. Vừa mới nhìn rõ, thì ra nữ lang đang đùa giỡn với Nhã Dịch An cũng là nữ nô lúc trước hầu hạ cho Mã Hành Không.

Nhã Dịch An thần tình dâm dãng, ánh mắt không rời khỏi gương mặt động lòng người của nữ nô, cánh tay đã ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng ta, nếu không phải còn đang ở bên ngoài, hắn đã sớm như con hổ đói vồ tới.

Đường Liệp cười khổ lắc đầu, ôm ý niệm giúp người thành toàn nên lặng yên lui trở về, một người chịu đánh một người chịu đòn, củi khô gặp lửa thì thôi cứ tùy tiện cho bọn họ.

Đường Liệp phân phó võ sĩ đưa huynh đệ của bán Tinh Linh nhân bị thương tiến đến, người tuổi trẻ kia bởi vì lo lắng cho thương thế của huynh trưởng, vừa nhìn thấy Đường Liệp liền khẩn cấp hỏi: " Đại ca của ta ra sao?"

Võ sĩ bên người giận quát: " Nô tài lớn mật, sao dám vô lễ?"

Đường Liệp ngăn chặn võ sĩ định làm khó người tuổi trẻ, mỉm cười nói: " Hắn hẳn là vượt qua nguy hiểm rồi, nhưng bên cạnh cần có chăm sóc, ngươi là huynh đệ của hắn nên là người lựa chọn tốt nhất, ngươi đi đi! Có gì cứ tới tìm ta."

Bán Tinh Linh nọ mừng rỡ như điên nhìn Đường Liệp, hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, quỳ trên mặt đất hôn lên giày Đường Liệp, nghẹn giọng nói: " Đại ân đại đức của ngài, Bồ Ni trọn đời không dám quên!"

Đường Liệp cũng không quen nhận sự cảm tạ như vậy của người khác, cười lui chân về: " Mau đi đi, bên cạnh đại ca ngươi phải có người chiếu cố."

Dọc theo Vô Chung Hà đi lên, càng đi tiếp thì con sông càng hẹp hòi, nước chảy càng nhanh, may là đám thủy thủ của Mã Hành Không cũng không phải lần đầu tiên đi qua con đường này, đi ngược dòng rất thành thạo, Đường Liệp đối đãi với đám thủy thủ so với Mã Hành Không tốt hơn nhiều lắm, vốn rất nhiều người là vì sợ hãi vũ lực của Đường Liệp mà thần phục, thông qua hai ngày tiếp xúc đã thật sự tâm phục sự thống lãnh của Đường Liệp.

Nhã Dịch An càng có nhiều thời gian ở chung với nữ nô kia, cơ hồ quên đi chức trách thuyền trưởng của chính mình.

Tên bán Tinh Linh nhân bị thương kia có tốc độ khôi phục làm Đường Liệp cảm thấy ngạc nhiên, chỉ trong hai ba ngày thời gian ngắn ngủi đã có thể tự nhiên đi xuống giường, phỏng chừng chỉ thêm hai ngày là có thể hoàn toàn khôi phục, trình độ chữa bệnh của thế giới này tuy rất thấp, nhưng các bộ tộc đều tự có năng lực hồi phục vượt siêu sự nhận thức của Đường Liệp.

Đường Liệp đã đem tên của Huyền Ba và Phỉ Na chôn thật sâu vào lòng, đã vô duyên thì chọn sự lãng quên, nhìn lên vầng trăng tròn sáng tỏ trong trời đêm, Đường Liệp chậm rãi nhắm hai mắt, nếu không phải đánh bậy đánh bạ chạy đến nơi đây, có lẽ hắn vẫn ở nơi đó chìm đắm trong men rượu sống mơ mơ màng màng, hết thảy những việc này là sự trùng hợp, hay là trong u minh đã sớm có vận mệnh? Trên mặt Đường Liệp hiện ra một tia cười khổ.

Thuyền lớn đã tiến vào trong phạm vi của Hùng Nhĩ sâm lâm, hai bên bờ sông đều là đại thụ che trời, những bụi cây thấp bé che phủ ra mặt sông, những thực vật này đúng là cảnh tượng của vùng nhiệt đới, nhưng lại không ngờ xuất hiện ở vùng phương bắc rét lạnh. Một gã võ chậm rãi đi vào bên người Đường Liệp, cung kính nói: " Đường lão bản, chúng ta đã tiến vào Hùng Nhĩ sâm lâm, vùng này là phạm vi Liêu Nha tộc khống chế."

Đường Liệp gật đầu: " Truyền lệnh đi xuống, ngoại trừ thủy thủ phụ trách điều khiển thuyền, tất cả mọi người chuẩn bị tốt vũ khí, cảnh giới quanh mép thuyền, đề phòng Liêu Nha tộc tấn công."

Võ sĩ nọ gật đầu xoay người rời đi.

Huyên nhi bị động tĩnh nơi đầu thuyền làm bừng tỉnh, đi tới bên người Đường Liệp, cầm chiếc áo điêu cừu màu đen đưa cho Đường Liệp, ôn nhu nói: " Đêm tối gió lạnh, không nên làm cho thân thể bị bệnh."

Đường Liệp cười nói: " Cơ thể của ta không có yếu đuối như vậy, chính muội mới nên mặc thêm áo." Lúc này trong rừng đột nhiên bay ra một đàn chim, xoay quanh dưới ánh trăng, bay đi phía trên cột buồm.

Trong đôi mắt đẹp màu lam của Huyên nhi toát ra quang mang kinh ngạc, nàng thông hiểu ngôn ngữ của loài chim, cổ họng bay ra một trận thanh âm mạn diệu uyển chuyển, đàn chim cùng kêu lên ứng thanh.

Đường Liệp đã đoán ra tình huống xảy ra bên trong khu rừng, ánh mắt sắc bén xuyên thấu vào trong khu rừng đàn chim vừa bay lên, nhưng không nhìn ra có gì khác thường. Huyên nhi và đàn chim nói chuyện với nhau xong, nhỏ giọng hướng Đường Liệp nói: " Có hơn hai trăm tên Liêu Nha tộc võ sĩ đang ở trong rừng hướng chúng ta mà đến."

Đường Liệp mỉm cười nói: " Chúng ta ở trong nước, bọn họ ở trên bờ, muốn xông lên không dễ dàng như vậy." Hắn lớn tiếng hạ lệnh: " Tất cả cung tiễn thủ chuẩn bị! Liêu Nha tộc nhân đã đến!" Ánh mắt của hắn rơi xuống mặt sông phía trước, nhìn thấy mặt sông đột nhiên biến đổi, cây cối cành lá hai bên bờ sông xum xuê đan chen lẫn nhau, cơ hồ bao trùm cả mặt sông.

Đường Liệp thấp giọng nói: " Chẳng lẽ bọn họ muốn nhờ vào cành cây rậm rạp bên trên mà nhảy xuống tiến công?"

Bồ Ni, nô lệ bán Tinh Linh nhân bị trói trên boong tàu đột nhiên mở miệng nói: " Liêu Nha tộc nhân dùng tàng cây để dời đi lực chú ý của các ngươi, uy hiếp chính thức đến từ dưới nước." Từ sau khi thương thế của đại ca hắn chuyển biến tốt đẹp, hắn liền chủ động được trở lại trên boong, có lẽ là vì muốn cảm tạ sự trợ giúp của Đường Liệp, trong khoảng thời gian này hắn gánh trách nhiệm rửa sạch boong tàu.

Đường Liệp nhìn Bồ Ni nói: " Nhưng ta không nhìn thấy bất luận động tĩnh gì!"

Bồ Ni cười nói: " Chờ ngươi cảm thấy được, bọn họ đã xuyên thủng đáy thuyền."

Trong lòng Đường Liệp trầm xuống, lúc này trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng la hét, nhìn thấy tàng cây phía trước có vô số gương mặt dữ tợn của Liêu Nha nhân xuất hiện, quơ hòn đá và những khúc xương làm thành đao lớn tiếng kêu la.

Đường Liệp ra lệnh một tiếng, mười hai tên cung tiễn thủ đã sớm chuẩn bị sẵn trên boong hướng rừng cây bắn tới, những Liêu Nha nhân này tựa hồ đã sớm dự đoán được bọn họ sẽ chọn cách đó tiến công, cả đám kêu lên quái dị nhảy xuống nước, còn những tên còn ở trên cây dùng thuẫn kết bằng dây mây ngăn cản thế công của mưa tên.

Thủy thủ đứng trên cột buồm phụ trách quan sát mặt sông bỗng nhiên kinh hô, nhìn thấy trên mặt sông phía thượng nguồn đột nhiên xuất hiện hai mươi cây gỗ thô to đang di động, vì đi ngược dòng nước chảy xiết, vị trí của chiến thuyền đã không còn cách nào né tránh.

Đường Liệp thầm nhủ với vũ lực của mình hiện tại, muốn xông lên tàng cây giải quyết đám Liêu Nha nhân này cũng không khó khăn, nhưng làm sao thanh trừ hai mươi cây gỗ di động kia đúng là một khó khăn, chẳng lẽ phải vứt bỏ chiến thuyền lớn này hay sao?

Lúc này Nhã Dịch An cũng y phục không chỉnh tề từ bên trong khoang thuyền chạy ra, nhìn thấy tình huống hiểm ác trước mắt, không khỏi bị dọa kinh hô lên: " Muốn chàng( đụng) tới rồi, muốn đụng tới rồi!"

Bồ Ni chủ động xung phong: " Nếu ngươi tin được chúng ta, ta nguyện ý dẫn dắt tộc nhân của ta trừ bỏ hai mươi cây gỗ di động này!"

Nhã Dịch An lôi kéo tay áo Đường Liệp nói: " Không thể tin tưởng bọn hắn, bán Tinh Linh nhân này là muốn nhân cơ hội bỏ trốn!"

Đường Liệp đột nhiên rút ra Đồ Long Đao không nói một lời hướng Bồ Ni đi đến, mọi người đều lấy làm kinh hãi, tưởng rằng Đường Liệp muốn ra tay đối phó Bồ Ni, một ánh đao lóe sáng, xích sắt khóa Bồ Ni liền bị Đường Liệp chặt đứt.

Đường Liệp lớn tiếng nói: " Thả bọn họ ra, cho dù bọn họ không thể thanh trừ gỗ di động, ít nhất còn có cơ hội giữ được tính mạng!"

Trong đôi mắt màu lục đen của Bồ Ni hiện lên quang mang kích động, trong trí nhớ của hắn còn chưa bao giờ có vị chủ nô nào lại tín nhiệm và lễ ngộ như vậy đối với nô lệ.

Kể cả Bồ Thị, đại ca của Bồ Ni, ba mươi bán Tinh Linh nhân đứng trên boong tàu, nhìn thấy Bồ Ni huynh đệ chính là kẻ cầm đầu của đám người này, Bồ Ni dùng ngôn ngữ bản tộc huyên thuyên nói gì đó, những bán Tinh Linh nhân có vẻ cực kì kích động, đồng thanh hét lớn.

Nhã Dịch An thấp thỏm nói: " Đám nô lệ này sẽ không đột nhiên phản bội chứ?"

Đường Liệp lạnh nhạt cười, ra hiệu cho thủ hạ mở khoang vũ khí, chia cho mỗi bán Tinh Linh nhân một món vũ khí, lúc này gỗ di động đã trôi tới cách thuyền lớn không đầy năm mươi thước, đám Liêu Nha nhân cũng không vội tiến công, bọn họ đang chờ đợi gỗ di động làm cho thuyền buồm bị đắm.

Bồ Ni và Bồ Thị dẫn đầu từ trên boong nhảy xuống, những bán Tinh Linh nhân còn lại đều nhảy xuống theo, sau khi bọn họ vào nước thì tốc độ tiến lên cực nhanh, trong nháy mắt đã đi đến phía trước hàng gỗ di động.

Nhã Dịch An ngạc nhiên há to miệng, lẩm bẩm nói: " Thật sự là kì quái, Tinh Linh nhân và Thú nhân không thiện kĩ năng bơi lội, vì sao hậu nhân tạp giao lại như người cá vậy."

Đường Liệp cười nói: " Cái này gọi là đột biến gien, ngươi hiểu không?"

Nhã Dịch An đương nhiên sẽ không hiểu được cái gì gọi là đột biến gien, mê võng lắc đầu.

Liêu Nha nhân ẩn thân trong rừng cây nhìn thấy đã có người tiến vào trong nước, cả đám phẫn nộ gào rít lên, Đường Liệp ra lệnh cho tất cả cung tiễn thủ chú ý yểm hộ, chỉ cần Liêu Nha nhân có gì dị động thì lập tức bắn chết.

Bán Tinh Linh nhân trong miệng ngậm loan đao, rất nhanh liền đi tới ngay trước hàng gỗ di động, bọn họ phân tán ra, đem những cây gỗ di động đẩy vào bên bờ, dọn sạch mặt sông.

Trên mặt sông đột nhiên hiện ra hơn sáu mươi tên Liêu Nha nhân, bọn họ nhanh chóng hướng đám bán Tinh Linh nhân bơi đi, cố gắng ngăn cản hành động của bọn họ.

Trong miệng Liêu Nha nhân ngậm ống trúc, chỉ cần thổi bắn ra độc châm sẽ là vũ khí trí mạng.

Bán Tinh Linh nhân đối với sự công kích của Liêu Nha nhân rõ như lòng bàn tay, hơn nữa trời sinh bọn họ có lực miễn dịch đối với độc tố trong độc châm của Liêu Nha tộc, loại đặc điểm này để cho bọn họ chiếm hết thượng phong trong tranh đấu với Liêu Nha tộc nhân.

Hai mươi bán Tinh Linh nhân đẩy ra gỗ di động, Bồ Ni, Bồ Thị huynh đệ suất lĩnh năm tên bán Tinh Linh tộc tựa như mãnh hổ nhảy vào trong trận hình của Liêu Nha nhân, không ngờ cho một gã Liêu Nha nhân kịp làm ra động tác phản kháng, một đao đã cắt đứt cổ họng của hắn, máu tươi từ miệng vết thương tuôn ra như suối, rất nhanh nhiễm hồng cả mặt sông.

Bồ Ni mặc dù lực lượng cường đại không bằng huynh trưởng, nhưng sự linh hoạt còn hơn một chút, bốn gã Liêu Nha nhân xúm lại vây hắn, Bồ Ni giống như người cá lặn vào trong nước, tránh thoát sự vây khốn của bốn người, loan đao trong tay ở dưới nước vẽ ra một hình vòng cung, chặt đứt toàn bộ mấy cái chân của bốn Liêu Nha nhân.

Những bán Tinh Linh tộc nhân đều là mãnh tướng lấy một chọi mười, bọn họ hiển nhiên từng trải qua hệ thống huấn luyện nghiêm khắc, đối phó Liêu Nha nhân dã man phối hợp ăn ý, tiến thối chừng mực.

Liêu Nha tộc nhân bị vây trong tình huống sử dụng vũ khí vô cùng nguyên thủy, vũ khí trong tay ngoại trừ búa đá, chỉ là đao xương, hay châm xương các loại, hơn nữa độ linh hoạt trong nước kém xa bán Tinh Linh nhân, mặc dù nhân số nhiều hơn, nhưng ở đây rõ ràng đã phơi bày ra cảnh tượng thất bại thảm hại, đối mặt bán Tinh Linh nhân dũng mãnh thiện chiến, bọn họ cơ hồ hoàn toàn đánh mất năng lực hoàn thủ.

Một gã Liêu Nha nhân lặng lẽ lẻn ra phía sau Bồ Thị, huy búa đá trong tay hung hăng ném tới Bồ Thị, lại bị một mũi tên từ trên thuyền bắn trúng cổ, búa đá ngược lại rơi xuống đỉnh đầu hắn, máu tươi và óc văng tung tóe, Bồ Thị lau đi vết máu trên mặt hướng Đường Liệp nở nụ cười cảm kích.

Liêu Nha nhân ẩn núp trong rừng cây ào ào hướng mặt nước bắn ra độc châm ào ạt, nhưng độc châm của bọn hắn chỉ làm cho đám Tinh Linh tộc bị thương tổn rất nhỏ, cho dù bắn trúng cũng chỉ làm tổn thương da thịt.

Huyên nhi phát ra một tiếng gọi to duyên dáng, từ trong rừng cây bay ra vô số chim muông, phô thiên cái địa hướng phía trên tàng cây rậm rạp phóng đi, Liêu Nha nhân còn chưa bao giờ thấy qua cách đánh như vậy, cả đám thất kinh từ trên cổ thụ nhảy xuống nước, không chờ bọn hắn tiến vào trước mặt, liền thành bia ngắm cho cung tiễn thủ của Đường Liệp.

Bán Tinh Linh nhân có phương thức chiến đấu cường hãn làm cho Liêu Nha nhân bắt đầu sợ hãi, một gã Liêu Nha nhân vừa định thổi độc châm, liền bị Bồ Ni giật lấy: " Phác!" Một tiếng đã hoàn toàn thổi ngược vào trong cổ họng của hắn, tên Liêu Nha nhân kia ôm lấy cổ họng của mình, phát ra tiếng kêu thảm thiết, gương mặt trong nháy mắt biến thành màu xanh biếc.

Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, Liêu Nha nhân đã tổn hại hơn bốn mươi chiến sĩ, sau khi thành công bài xuất sự uy hiếp của gỗ di động, càng nhiều bán Tinh Linh nhân tham dự vào trong cuộc chiến đấu, thế cục càng nghiêng về một phía. Sự chiến đấu giằng co với bán Tinh Linh nhân làm cho Liêu Nha nhân càng thêm khổ không thể tả, phía trên còn có Đường Liệp và cung tiễn thủ liên tục bắn tới, huống chi vô số chim chóc điên cuồng không ngừng tấn công vào trong mắt bọn họ, dưới sự đả kích ba phía trầm trọng, ý chí chiến đấu của Liêu Nha tộc rất nhanh hỏng mất, bọn họ bắt đầu chạy tán loạn.

Bán Tinh Linh nhân phát ra tiếng hô lớn kích động, chúc mừng cho sự thắng lợi của bọn họ.

Ra ngoài ý liệu của Nhã Dịch An, tất cả bán Tinh Linh nhân đều không có bỏ trốn, cả đám bọn họ leo thang dây lên boong tàu, ngoại trừ bảy tên bán Tinh Linh nhân bị thương nhẹ, không có tổn thất gì khác.

Đường Liệp trợ giúp bọn họ tẩy sạch độc châm trong cơ thể, Bồ Thị và Bồ Ni huynh đệ tỏ ý cho các tộc nhân lại đưa tay chân ra cho bọn võ sĩ xích họ lại.

Đường Liệp phất tay ngăn cản, hắn nhìn đám bán Tinh Linh dũng sĩ, lớn tiếng nói: " Tất cả các ngươi đều là chiến sĩ dũng cảm, vì tỏ vẻ cảm tạ với chiến thắng vừa rồi của các ngươi, từ giờ trở đi ta trả lại tự do cho các ngươi!"

Bán Tinh Linh nhân tức khắc sôi trào lên, bọn họ vốn không có nghĩ đến Đường Liệp sẽ trả tự do cho họ.

Bồ Thị lắp bắp nói: " Đường lão bản, sở dĩ chúng ta làm như vậy…là…là xuất phát từ sự cảm kích đối với ngươi…cũng không phải vì muốn đổi lấy thứ gì…"

Đường Liệp mỉm cười vỗ vỗ đầu vai hắn, lớn tiếng nói: " Ở trong mắt ta bất luận kẻ nào cũng đều ngang hàng, không có giá trị cao thấp hơn kém, không ai từ nhỏ đã đại phú đại quý, cũng không ai mới sinh ra đã là nô lệ, vốn ta nghĩ sau khi đến Sa Tử Thành sẽ mang tin tức tự do nói cho các ngươi, nhưng bây giờ ta nghĩ nên trả tự do cho các ngươi, người với người đối đãi với nhau phải chân thành, các ngươi cũng giống như ta không có gì khác biệt, chúng ta có thể làm bằng hữu, có thể làm huynh đệ, không có phân biệt tôn ti gì!" Cách nói mỗi người đều có địa vị ngang hàng của Đường Liệp tại xã hội hiện đại tự nhiên không có gì kinh thiên động địa, nhưng ở mảnh đất có chế độ nô lệ thâm căn cố đế này, không khác bom nguyên tử nổ mạnh chấn động.

Tất cả mọi người trên thuyền ngơ ngác nhìn chằm chằm Đường Liệp, trong đôi mắt đã tràn ngập kinh hãi quang mang khó hiểu, bọn họ thật không ngờ giữa nô lệ và người thường lại có sự đãi ngộ ngang hàng, càng không nghĩ qua tôn quý như Đường Liệp lại cùng nô lệ xưng huynh gọi đệ,, cảm xúc lớn nhất trong lòng đối với Đường Liệp là sự cảm kích và khâm phục, một người đã có dũng khí nói ra lời như vậy, nhất định không phải là nhân vật tầm thường.

Nhã Dịch An đứng ở phương xa yên lặng nhìn Đường Liệp, hắn đột nhiên hiểu được vì sao bản thân mình lại bị cá tính của Đường Liệp hấp dẫn, vì sao lại nguyện ý vì Đường Liệp đi vào trong biển lửa mà không chối từ, mị lực nhân cách của Đường Liệp đích xác siêu phàm xuất chúng, quan điểm của hắn cùng người thường hoàn toàn khác nhau, rất dễ dàng đánh động nội tâm của mọi người.

Quyết Di nữ nô đang ôm bên cạnh Nhã Dịch An si ngốc ngóng nhìn Đường Liệp, nhỏ giọng cảm thán: " Đây mới là nam tử hán chân chính!"

Nhã Dịch An có chút đố kị nhìn nữ nô này, hạ giọng nói: " Chỉ tiếc hắn chướng mắt ngươi!"

Quyết Di nữ nô dịu dàng nói: " Đó là bởi vì không có hưởng qua tư vị của ta…"

Nhã Dịch An bị bộ dáng lãng tao của nàng lay động sự tức giận trong lòng, bỗng nhiên thình lình ôm lấy nàng nói: " Tiểu tao đồ, hôm nay lão tử phải cho ngươi vĩnh viễn không thèm nghĩ tới nam nhân khác…"

Bán Tinh Linh tộc dũng sĩ dưới sự chỉ huy của Bồ Thị hai huynh đệ bắt đầu rửa sạch boong tàu sau trận chiến, ném thi thể hai Liêu Nha nhân xuống nước, nhưng trước khi ném xuống, Bồ Ni dùng loan đao lấy ra liêu nha( răng nanh) trong miệng bọn họ, đây là chiến lợi phẩm. Đường Liệp nhìn răng nanh trong tay Bồ Ni, có chút buồn nôn nói: " Bồ Ni, ngươi cần thứ này làm gì?"

Bồ Ni cười nói: " Hàm răng của Liêu Nha tộc thập phần cứng rắn, có thể dễ dàng cắn đứt xương cốt của động vật, ta định sưu tập làm một chuỗi xuyến đeo cổ."

Bồ Thị hiệp trợ một gã đồng bạn ném hai thi thể Liêu Nha nhân bỏ vào trong nước, xoay người nói: " Liêu Nha tộc nhân là chủng tộc tàn nhẫn nhất trong Hùng Nhĩ sâm lâm, bọn họ chẳng những săn giết động vật, với lại còn khát máu liều mạng, thường xuyên ăn tươi tù binh."

Trong lòng Đường Liệp mắng thầm: " ***, không ngờ là Thực Nhân tộc( tộc ăn thịt người), khó trách hàm răng dài như vậy."

Bồ Ni nói: " Tung tích của bọn họ trải rộng cả Hùng Nhĩ sâm lâm, hành trình của chúng ta ở phiến lưu vực này đại khái còn hai ngày nữa, không thể phớt lờ chút nào, Liêu Nha tộc nhân mặc dù tạm thời bị nhục, dựa theo bản tính, hẳn là còn công kích thêm lần thứ hai."

Đường Liệp gật gật đầu, đối với cách làm việc khôn khéo của Bồ Ni sinh ra lòng hâm mộ.

Bồ Thị tẩy sạch hai tay đi tới bên người Đường Liệp, hắn chỉ phía trước nói: " Với tốc độ đi thuyền hiện giờ của chúng ta, hoàng hôn ngày mai có thể đến Loạn Thạch sơn, nơi đó là đoạn đường cao nhất Vô Chung Hà, cũng là đoạn đường nguy hiểm nhất."

Bồ Ni bổ sung nói: " Nếu Liêu Nha tộc nhân bí mật tại Loạn Thạch sơn ngăn chặn chúng ta, từ trên cao lăn cây và cự thạch sẽ làm cho chiến thuyền của chúng ta gặp phải tai ương…"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status