Yêu giả cưới thật

Chương 6

Bàn ăn lớn nhưng chỉ có một người, Đồng Niệm cúi đầu ăn cơm, tâm tư có chút lung tung, cho nên không để ý có người đi tới cạnh bàn kéo ghế ra ngồi.

“Ăn ngon không?” Lăng Cận Dương nhíu mày nhìn cô một cái, con ngươi đen hiện lên ý cười.

Nhìn thấy sâu trong đáy mắt anh có ý cười nhạo, Đồng Niệm tức giận trong lòng, âm thanh lạnh lùng nói: “Không ngon.”

“Không ngon?” Người đàn ông đưa tay nắm lấy cằm cô, ngón tay lạnh véo một cái, lời nói thốt ra rất lợi hại: “Nhưng em không có lựa chọn, không ăn cơm nhà họ Lăng, em chỉ có thể đói chết!”

Tay buông đũa, trong ánh mắt trong trẻo của Đồng Niệm lại chùng xuống, cô cười châm chọc, thanh âm kiêu ngạo không siểm nịnh: “Anh có tư cách gì nói tôi như vậy?”

Nhìn ý tứ khinh thường trong mắt cô, mắt Lăng Cận Dương dần dần trầm xuống, giọng điệu có vẻ lo lắng: “Anh đương nhiên có tư cách!”

Tựa hồ như nghe được chuyện nực cười, Đồng Niệm cười đứng lên, hai mắt sáng quắc cô nhìn anh, giọng đầy căm hận: “Lăng Cận Dương, anh nhớ kĩ cho tôi, là anh nợ tôi, hơn nữa cả đời này anh không trả hết!”

Cô nói một hơi, hai tay bên người vẫn còn nắm chặt, móng tay như khảm vào trong thịt.

Bởi vì lời của cô, đáy mắt Lăng Cận Dương giật giật, anh nhướng mày, hờ hững nói: “Đồng Niệm, em còn muốn hận bao lâu?”

Hận?!

Đồng Niệm nhẹ nhàng lắc đầu, cô ngửa đầu theo dõi ánh mắt của anh, khẩu khí quyết tuyệt: “Trừ phi anh chết…”

Không đợi anh mở miệng, cô lạnh lùng xoay người rời đi, đi được vài bước cô dừng lại nói: “Hoặc là tôi chết.”

Nhìn cô biến mất ở lầu trên, sắc mặt lo lắng của Lăng Cận Dương dãn ra, đáy mắt anh bao phủ tầng sương mù, làm cho người ta không rõ, nhưng chỉ là quang cảnh chốc lát, sự sắc bén kia sẽ được tái hiện không thể che giấu.


Lam Điệu là hội sở cao cấp nhất thành phố, kiến trúc ngạo nghễ, sừng sững bên bờ biển.

Ngửa đầu lên nhìn thấy tòa nhà cao tầng trước mặt, đáy lòng Đồng Niệm dâng lên một cỗ chán ghét, cô bị động đi theo người đàn ông bước vào, mặt sàn bằng đá cẩm thạch tản ra ánh sáng chói mắt, làm cho cô không thích ứng được phải nheo mắt lại.

Trải qua cánh cửa thủy tinh xoay tròn, Đồng Niệm nhìn thẳng về phía bóng dáng lạnh lùng đang đi trước, khóe miệng cười lạnh,anh luôn duy trì khoảng cách không xa không gần với cô, mọi sự đều rất cẩn thận, thủy chung là hình tượng anh trai động lòng người?

Nhưng phía sau Lăng Cận Dương, anh là loại mặt người dạ thú.

Mắt thấy anh đi vào thang máy, dưới bước chân Đồng Niệm thoáng chần chừ, cô ngẩng đầu nhìn thấy tay anh dừng lại ở cánh cửa, cặp mắt sâu thẳm kia đang bắn thẳng đến đây.

Ngón tay thon dài của Lăng Cận Dương khẽ chọc, khuôn mặt tuấn mỹ cười tươi, anh nhìn Đồng Niệm đang do dự, cũng không mở miệng chỉ là mỉm cười chờ ở đó, trong mắt anh phát ra ý tứ cường thế bá đạo.

Miệng anh vẫn cười ôn nhu không nhìn ra điều gì khác thường, nhưng Đồng Niệm hiểu được cô không có lựa chọn, cho tới bây giờ ở trước mặt Lăng Cận Dương cô không hề có quyền lựa chọn!

Anh bảo cô sống thì cô sống. Anh bắt cô chết thì cô sẽ sống không bằng chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status