Yêu giả cưới thật

Chương 99: Chuyển nhượng cổ phần


Editor: Nguyen Hien.

Đại hội cổ đông của tập đoàn Lăng thị không diễn ra như dự định, chuyện này từ trước đến nay chưa hề xảy ra. Không chỉ có như thế, nhóm người cổ đông liên kết thành một giuột, dồn dập yêu cầu rút cổ phần, trong một đêm Lăng thị xảy ra sóng to gió lớn.

Nhóm người cổ đông nháo thành như vậy, nguyên nhân chủ yếu bởi vì chuyện nhà họ An. Lăng Cận Dương trước tiên giải trừ hôn ước với An Hân, sau đó lại chèn ép nhà họ An. Phần lớn cổ đông cùng An thị cũng có giao tình, hơn nữa cũng có người bên trong kích động. Mọi người dồn dập chất vấn người nắm quyền tập đoàn Lăng thị dùng thủ đoạn xử lý mọi chuyện. Hơn nữa, Lăng Cận Dương còn cố ý muốn kết hôn với Đồng Niệm, chuyện này cũng gây ra sóng gió không nhỏ.

Những nhà giàu có, xảy ra những chuyện gièm pha loại này, dĩ nhiên là tiêu điểm của thành phố Duật Phong. Những người trong cổ đông đều nhất trí cho rằng, xuất thân của Đồng Niệm không thích hợp trở thành phu nhân của tổng giám đốc, hoàn toàn không thể khiến cho mọi người tâm phục khẩu phục. Hơn nữa, Lăng Cận Dương còn nắm giữ chức vụ tổng giám đốc quá lâu, khiến mọi người không an tâm. Cho nên bọn họ liên kết với nhau, yêu cầu Lăng Trọng tiến hành bầu tổng giám đốc lại.

Phía trước bàn làm việc rộng rãi, Lăng Cận Dương ngồi ở bên trong ghế xoay, anh cúi đầu nhìn chằm chằm tất cả cổ đông ký tên lơn đơn kiến nghị, sắc mặt âm trầm đến cực điểm, trong đôi mắt thâm thúy bốc lên một nỗi lo lắng, trong lòng cực kỳ tức giận.

Chuyện đột nhiên xảy ra lớn như vậy, nhất định là có người giở trò. Dám ở phía sau cha con bọn họ giở thủ đoạn, trừ nhị thúc ra, chỉ sợ không có ai dám lộ liễu làm như thế.

Ý đồ của Lăng Thuấn rất rõ ràng, muốn Lăng thị đổi chủ, ông đã trù tính rất nhiều năm. Ban đầu ba anh bệnh nặng, ông không có được như ý, lần này mượn chuyện nhà họ An, mua chuộc lòng người. Muốn dùng chuyện này để xoay chuyển, có thể đạt được mục đích của ông.

Nghĩ đến chỗ này, đáy mắt Lăng Cận Dương xẹt qua một tia giá lạnh. Thật may là thời điểm kiểm tra sổ sách, đã tìm được chứng cứ phạm tội của Lăng Thừa Nghiệp. Nếu không lần này anh đã lâm vào thế bị động.

Chỉ là, Mặc dù trong tay có chứng cứ của Lăng Thừa Nghiệp, nhưng những người cổ đông kia đồng loạt liên kết lại với nhau Trong lúc này chỉ sợ còn có người khác đứng phía sau điều khiển. Thời điểm này, có thể nắm giữ nhược điểm của nhiều người để giữ chặt bọn họ, đó là chuyện không có khả năng. Nếu lúc này trừng phạt nghiêm khắc, thì cũng không thể thực hiện được. Dù có chất vấn mọi người thì dù bên ngoài hay bên trong cũng liên lụy đến quá nhiều người.

Bây giờ, muốn nhanh nhất, nhất định phải giải quyết nguy cơ trước mắt, vậy chỉ có thể chuyển nhượng cổ phần mới có thể bảo toàn Lăng thị.

Lăng Cận Dương đứng lên, đi đến trước cửa sổ sát đất, hai mắt anh nhìn chằm chằm bầu trời xanh thẳm ở phía xa, môi nhếch lên tạo thành một đường cong sắc bén.

Của phòng làm việc có người đẩy ra, Đồng Niệm bưng trà sâm đi vào, nhìn người đàn ông đứng mất hồn bên cửa sổ. Cô đặt ly trà lên bàn, nhìn trên bàn anh bày đầy đơn của cổ đông, ánh mắt cô ảm đạm xuống, cất bước đi tới phía sau anh.

Từ phía sau ôm chặt eo của anh, Đồng Niệm dán mặt cô lên lưng anh, ánh mắt buồn bã, giọng nói lộ ra tự trách: “Là em làm liên lụy đến anh, làm anh phải khó xử?”

Nghe thấy giọng nói nặng nề của Đồng Niệm, Lăng Cận Dương nhướng mày, anh lấy tay kéo người phía sau đứng trước mặt mình, ôm cô vào trong ngực, ánh mắt nụ cười dịu dàng: “Thật là ngốc, chuyện tình không liên quan đến em.”

Dán sắt mặt lên ngực anh, nghe tiếng tim đập vững vàng của anh, ánh mắt Đồng Niệm yên tĩnh lại. Cô dùng sức ôm chặt eo anh, trên mặt lộ ra vẻ kiên quyết: “Dù chẳng liên quan đến em đi nữa, nhưng em đều muốn cùng anh đối mặt mọi chuyện. Dù là ai cũng không thể tách rời chúng ta ra.”

Ngẩng mặt lên, Đồng Niệm nhìn vào ánh mắt của anh, trong đôi mắt nhu tình của cô tràn đầy nụ cười: “Nếu bọn họ cho rằng chuyện này có thể đã kích anh, vậy thì đặc biệt sai lầm lớn. Trong lòng em, anh là người em yêu, là người đàn ông mạnh nhất, mãi mãi là niềm kiêu ngạo của em.”

Giờ khắc này, trong ánh mắt cô tản mát ra ánh sáng sáng ngời, có thể lung lay ánh mắt của Lăng Cận Dương, ngực anh nóng lên, thoáng chốc dâng lên vô vàng cảm xúc nói không nên lời.

Nhiều năm như vậy, cho tới hôm nay đều là anh bảo vệ cô, cho cô an ủi, cho cô dựa vào. Nhưng vào giờ phút này, Lăng Cận Dương bỗng nhiên có cảm giác, cô gái yếu đuối trước mắt anh, ngoài tình yêu say đắm, còn tạo ra động lực giúp anh có thêm sức mạnh.

Sâu trong đáy mắt cô có một loại tín niệm kiên định, cỗ vũ anh, khích lệ anh. Có cô hiểu anh, luôn đứng bên cạnh anh, động viên anh, từ nay về sau, cho dù có đối mặt với nhiều sóng to gió lớn anh cũng không có lo lắng. Bởi vì người con gái anh yêu sâu đặm, hiểu anh, tin tưởng anh, hơn nữa còn nguyện ý cùng anh đồng cam cộng khổ, muốn cùng anh đối mặt với tất cả khó khăn khốn khổ.

Loại tin tưởng cùng ăn ý thế này, dđl/q"d đối với hai người yêu nhau mà nói, trân quý biết dường nào.

Ban đêm, Lăng Cận Dương lái xe trở lại Lan Uyển, cùng anh trở về còn có Đồng Niệm. Hai người bọn họ về đến nhà, chỉ thấy Lăng Trọng nghe Mục Duy Hàm báo cáo, bởi vì nhóm người cổ đông gần đây rất khác lạ, sắc mặt rất khó đoán.

Kể từ khi cổ đông muốn thay thế tổng giám đốc, mấy ngày này Lăng Trọng muốn cùng bọn họ gặp mặt, ngầm muốn mượn sức bọn họ. Nhưng lúc này đây, mọi người giống như kết hợp rất ăn ý, trốn tránh không chịu gặp.

Chuyện này khiến cho Lăng Trọng cực kỳ tức giận, ông vỗ mạnh tay lên trên bàn, giận tím mặt: “Bọn họ cũng quá đáng lắm rồi!”

"Chủ tịch!"

"Ba!"

Mục Duy Hàm cùng Lăng Cận Dương cùng lúc nói ra, chỉ sợ Lăng Trọng tức giận sẽ không tốt đến cơ thể, vội vàng khuyên nhủ ông: “Trước hết chủ tịch đừng tức giận.”

Đồng Niệm đi tới bên cạnh ông, dìu ông ngồi xuống ghế sofa, vẻ mặt u ám không nói gì.

“Cận Dương.” Lăng Trọng cau mày thở dài, “Chuyện này xảy ra thành như vầy, có phải là do chú hai con giở trò hai không?”

Lăng Cận Dương gật đầu một cái, nói chi tiết cho ông biết: “Dạ, hơn nữa chú hai đã lên kế hoạch rất lâu, lần này chuyện của các cổ đông cũng do chú nhúng tay vào.”

"Khốn kiếp ——"

Sắc mặt Lăng Trọng tái xanh, trong lòng cực kỳ tức giận. Những năm qua, ông nhẫn nhịn đối với người em trai này, đã lặp đi lặp lại nhiều lần, hôm nay còn dám làm chuyện tệ hại hơn, thật là đáng hận.

“Ba.” Lăng Cận Dương đi tới ngồi bên cạnh ông, trầm giọng nói: “Ba đừng có nóng giận, sự tình còn có thể thương lượng.”

“Thương lượng thế nào?”

Từ trong bao công văn móc ra đơn chuyển nhượng một phần cổ phần. Lăng Cận Dương đẩy tới trước mặt ba mình, đôi mắt dao động, môi không khỏi mím chặt.

Cầm lấy tờ giấy anh đưa tới, Lăng Trọng liếc nhìn, sắc mặt liền biến đổi, lập tức từ chối: “Không được.”

Lăng Cận Dương mím môi, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng dâng lên vẻ tàn khốc: “Ba, cổ đông không chịu nhượng bộ, nếu như lúc này chúng ta thêm dầu vào lửa, vậy kết quả chỉ có thể hoàn toàn ngược lại. Không bằng nhường trước một bước, chúng ta giao cổ phần ra, như vậy bọn họ sẽ không còn gì để nói được rồi.”

“Cận Dương.” Lăng Trọng quay đầu theo dõi sắc mặt của anh, ánh mắt chìm xuống, “Những thứ cổ phần này là do mẹ con để lại cho con thừa kế. Tương lai, một phần cổ phần của ba cũng sẽ do con thừa kế.”

“Con hiểu.” Lăng Cận Dương cười một tiếng, ánh mắt nụ cười ôn hòa: “Nhưng hôm nay tình thế bắt buộc, chúng ta phải nhường trước một bước, dđl/q"d để cho bọn họ không tìm được lý do gây sự nữa. Cổ phần này chuyển sang tên người khác, từ đầu tới cuối cũng là họ Lăng, cũng không có khác gì.”

Lăng Trọng chán nản thở dài, sắc mặt âm u, giữa hai chân mày nhuộm tức giận: “Vậy chú hai con phải xử lý thế nào?”

Mặt khác, chúng ta sẽ đưa sổ sách đã điều tra được ra, Lăng Cận Dương đã tính toán trước, cười nói: “Chỉ cần nhìn thấy cái này, bảo đảm chú không dám gây sự nữa.”

Thấy những sổ sách kia, sắc mặt lo lắng của Lăng Trọng dần dần giảm xuống, ông mím môi, khóe mắt thoáng qua vẻ tàn khốc: “Lăng Thừa Nghiệp, một thằng vô dụng, lại dám ăn cây táo rào cây sung?”

Đặt mạnh sổ sách trên bàn, Lăng Trọng trầm mặt, tức giận nói: “Nếu không phải vì đứa con ở trong bụng An Nhã, ba liền muốn đưa nó đi ngồi tù, tên phá của này.”

Giơ tay lên vỗ đầu vai của ông, Lăng Cận Dương nhếch môi cười, vẻ mặt ôn hòa: “Ba, nói cho cùng bọn họ cũng là người họ Lăng, con muốn cho bọn họ một cơ hội, con không muốn đuổi tận giết tuyệt.”

Nghe vậy, Lăng Trọng hài lòng gật đầu một cái, nhìn vào ánh mắt của con trai, buồn bã nói: “Chẳng qua là làm như thế này khiến con uất ức rồi.”

Đưa tay kéo Đồng Niệm, Lăng Cận Dương cầm tay của cô, mười ngón tay đan chặt cùng với nhau, dịu dàng nói: “Không uất ức.”

Mở bàn tay bao lấy đôi bàn tay to lớn của anh. Đồng Niệm nhìn vào ánh mắt anh, đáy mắt trong suốt một mảnh sáng lấp lánh. Cô cũng không có lên tiếng, chỉ là im lặng dùng môi nói cho anh biết, cô cũng không có uất ức.

Nhìn ánh mắt lưu chuyển thâm tình của bọn họ, Lăng Trọng chớp mắt một cái, ông mím môi, cười nhẹ.

“Đơn chuyển nhượng con đã ký rồi, chủ tịch bảo Mục Duy Hàm đi làm thôi.” Lăng Cận Dương sau khi ký, đẩy cổ phần chuyển nhượng tới, thong thả nói.

Lăng Trọng khẽ gật đầu, tận sâu trong đôi mắt hiện lên một tia sáng, trầm giọng nói: “Tốt.”

Mục Duy Hàm cầm cổ phần chuyển nhượng trong tay, khóe mắt nhìn đến chữ ký còn chưa khô kia, hai con mắt đột nhiên đen tối xuống, nhuộm đầy vẻ buồn bã.

Sau đó, Lăng Cận Dương nắm lấy tay Đồng Niệm, khuôn mặt tuấn duật chứa đựng nụ cười, nói: “Tối nay mọi người cùng nếm thử một chút tay nghề của Niệm Niệm.” Trong lúc nói chuyện, anh nắm tay người bên cạnh, hai người vừa nói vừa cười đi tới phòng bếp.

Nhìn thấy bọn họ đã biến mất không còn thấy gì nữa, ý cười trên khóe môi Lăng Trọng từ từ thu lại, ông quét mắt nhìn sắc mặt ảm đạm của Mục Duy Hàm, giọng nói lạnh lùng: “Cậu mềm lòng sao?”

Ngón tay khẽ nắm chặt lại, Mục Duy Hàm cằm cổ phần chuyển nhượng trên tay, mím môi không trả lời ông.

Đứng lên, Lăng Trọng cất bước đi ra ngoài hành lanh, ông ngửa đầu nhìn ánh nắng chiều rơi xuống, vẻ mặt yên tĩnh. Quay đầu nhìn vào phòng bếp, ông có thể nghe được bên trong phòng bếp tiếng cười nói vui vẻ, hai mắt tĩnh mịch như biển, không người nào có thể theo dõi được.

Sau khi dùng cơm tối ở Lan Uyển không lâu, Lăng Cận Dương lái xe chở Đồng Niệm trở lại ngôi nhà bên cạnh bờ sông Thuyên Loan. Kể từ khi nhà họ An xảy ra chuyện, anh vẫn luôn lo lắng cho Đồng Niệm, sợ cô ở một mình không an toàn, nên trên căn bản mỗi ngày đều ở cùng cô.

Sau khi về đến nhà, Lăng Cận Dương ngồi ở phòng khách chơi đùa cùng Rella, Đồng Niệm đi phòng bếp cắt trái cây. Cô còn lấy sữa chua do chính cô làm, rót vào ly bưng ra cho anh.

“Anh nếm thử một chút đi?” Múc một muỗng sữa chua, Đồng Niệm giơ lên trước mặt anh, cười tủm tỉm.

Nghe mùi sữa chua, Lăng Cận Dương có phần không thích, anh cau mày đẩy về phía sau, tỏ ý không muốn nếm thử: “Anh ăn cơm no rồi.”

Thấy anh từ chối, Đồng Niệm mất hứng dẫu môi, tự ăn một mình.

Mặc dù nghe mùi không thấy thích lắm, chỉ là thấy Đồng Niệm say sưa ăn ngon lành, Lăng Cận Dương có chút xao lòng, không nhịn được lại gần hỏi cô: “Ăn ngon lắm sao?”

Đồng Niệm liếc nhìn anh một cái, dđl/q"d không để ý tới, khẽ nghiêng người, tự mình dùng muỗng múc ăn vui vẻ.

Thấy Đồng Niệm ăn sắp hết, Lăng Cận Dương lấy tay xoay mặt cô lại. Trong lúc Đồng Niệm còn chưa phản ứng kịp, anh há miệng ngậm lấy môi của cô, liếm chút sữa chua trong miệng mà cô còn chưa kịp nuốt xuống, nhâm nhi thưởng thức.

"Mùi vị không tệ."

Người đàn ông thực hiện được ý đồ xấu, chép chép miệng, khuôn mặt tuấn tú nhuộm đầy nụ cười, anh định ăn chút sữa chua còn dư lại, nhưng không nghĩ Đồng Niệm đã sớm biết được, một hớp đều ăn hết, không chừa lại cho anh chút nào.

Lăng Cận Dương híp mắt, lấy tay giữ chặt hông của cô, ấn cô nằm xuống ghế sofa, anh cúi người áp tới, ánh mắt ngoan độc nhìn chằm chằm cô, “Em ăn hết vậy thì anh ăn cái gì?”

Đồng Niệm thích ý cười, vễnh môi nói: “Đáng đời, ai biểu vừa rồi không chịu ăn.”

“Em thiếu dạy dỗ, đúng không?”

Sắc mặt Lăng Cận Dương nhiễm giận, cúi đầu dùng râu cạ trên mặt Đồng Niệm, giữ chặt lấy mặt cô, không cho cô Động đậy, hung hăng hôn xuống.

Hồi lâu, gương mặt ửng đỏ của Đồng Niệm bình thản lại, nằm dưới người anh thở hổn hển, bộ dáng của cô làm cho người khác phải đau lòng.

“Cận Dương.” Bưng lấy mặt của anh, tiễn đồng đen nhánh của Đồng Niệm giật giật, giọng nói hạ thấp xuống: “Chuyện cổ phần, không còn biện pháp nào khác sao?”

Đưa tay vén tóc rơi trên trán cô, Lăng Cận Dương thấp giọng cười một tiếng, nói: “Đây là biện pháp hiệu quả và nhanh nhất, ba đã lớn tuổi, anh không muốn làm cho ông lo lắng.”

Đồng Niệm vòng chắc cổ anh, cánh môi đỏ thắm khẽ nhếch lên: “Vì em, anh bỏ đi thứ quan trọng như vậy, em thật sự xin lỗi…”

Giơ tay lên che lên cánh môi của cô, Lăng Cận Dương mím môi cười, đôi mắt dịu dàng khiến người ta say mê: “Vì em, anh làm gì cũng thấy đáng giá.”

Đồng Niệm thấy trong lòng cô nhói đau, hốc mắt ê ẩm khó chịu, cô ngửa đầu hôn lên môi Lăng Cận Dương, ý loạn tình mê.

Điện thoại trên bàn uống trà chợt vang lên. Đồng Niệm vội vàng đẩy người đàn ông trên người ra, đưa tay cầm lấy điện thoại di động. Sau khi thấy số điện thoại hiện trên màn hình, trong lòng Đồng Niệm tràn đầy nghi hoặc, sau đó dâng lên cảm giác xấu.

Chuyện tốt bị người khác phá hoại, sắc mặt Lăng Cận Dương tái xanh. Anh nhìn chằm chằm điện thoại di động của Đồng Niệm, đôi mắt hoa đào hẹp dài khẽ nheo lại. Nhìn thấy tên người gọi đến, anh thầm nghĩ, con mẹ nó cậu tốt nhất là có chuyện quan trọng, bằng không cậu không xong với tôi đâu.

Hồi lâu, Đồng Niệm cúp điện thoại, lập tức kéo Lăng Cận Dương, hai người vội vã chạy tới quán rượu.

Thời điểm chạy tới quán rượu, khoảng gần 11 giờ tối, chỉ là ở nơi này âm thanh ồn ào huyên náo không thôi.

Trong lòng Đồng Niệm có chút bực bội, bước nhanh đi vào bên trong, không ngừng tìm xung quanh. Lăng Cận Dương một tấc cũng không rời khỏi cô, mắt cũng nhìn xung quanh tìm kiếm, anh nhìn thấy người ngồi ở quầy ba chính là người cần tìm, lập tức nheo mắt lại.

“Niệm Niệm!” Lăng Cận Dương kéo người bên cạnh đi về phía quầy ba.

Mấy bước đi tới bên cạnh Ôn Đình Hiên, Đồng Niệm lấy ly rượu trên tay Ôn Đình Hiên lại, nói: “Đình Hiên, đừng uống nữa.”

Ôn Đình Hiên cau mày nhìn người bên cạnh, mặt liền biến sắc, lặp tức nắm lấy tay cô, vội vàng nói: “Niệm Niệm, tôi không tìm được Đồng Tâm, em ấy cũng không gặp tôi, tôi cũng không gọi được cho em ấy.”

Thấy tay Đồng Niệm bị Đình Hiên nắm, Lăng Cận Dương lập tức giận tái mặt, một bước đi tới kéo cô vào trong ngực, lạnh lùng nói: “Có lời gì thì nói, con mẹ nó ít động tay chân đi.”

Giơ tay lên đánh anh, sắc mặt Đồng Niệm không vui, lúc này là lúc nào mà anh còn so đo những chuyện này. Cô mím môi, đoạt chai rượu trong tay Ôn Đình Hiên lại, để sang một bên: “Em ấy như vậy đã bao lâu rồi?”

"Hơn một tuần lễ."

Ôn Đình Hiên ngồi trên ghế cao, dđl/q"d cằm mọc đầy râu, khuôn mặt tuấn duật đã sớm không còn hăm hở như trước, quần áo trên người nhăn nheo, cả người không còn phong thái nhanh nhẹn như thường ngày.

“Em ấy nói muốn chia tay với tôi.” Ôn Đình Hiên cúi đầu, giọng nói khàn khàn, anh lắc đầu, vẻ mặt khổ sở, lại nói: “Đồng Tâm muốn chia tay với tôi.”

Trong lòng Đồng Niệm hung hăng nhéo một cái, cuối cùng cô dự cảm được chuyện gì có thể xảy ra. Đồng Niệm mím môi định mở miệng, lại thấy Ôn Đình Hiên chợt ngẩng đầu lên.

“Tôi không thể mất em ấy.” Ôn Đình Hiên giơ tay lên kéo cánh tay Đồng Niệm, khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại. Anh bình tĩnh nhìn ánh mắt của Đồng Niệm, đôi mắt trơn bóng như ngọc ngấn lệ: “Niệm Niệm, chị bảo em ấy đến gặp mặt tôi được không? Tôi muốn cùng em ấy nói chuyện một chút, tôi thật sự không thể sống thiếu em ấy.”

Kể từ khi quen biết Ôn Đình Hiên, Đồng Niệm chưa bao giờ thấy anh có bộ dáng như vậy. Khi còn nhỏ, cô và Đồng Tâm bị người khác ăn hiếp, đều là Ôn Đình Hiên ra mặt bảo vệ bọn họ. Không biết bao nhiêu lần anh vì Đồng Tâm mà đánh nhau đến bị thương, nghiệm trọng nhất có lần bị thương ở mắt, thiếu chút nữa là bị mù.

Nhìn ánh mắt đầy tuyệt vọng của Đình Hiên, Đồng Niệm không khỏi đau lòng, cô nhẹ nhàng nói: “Cậu đừng sốt ruột, tôi nhất định sẽ nghĩ cách tìm được em ấy, nhất định cho các người gặp mặt nhau.”

Lúc này điện thoại di động trong túi quần Lăng Cận Dương reo lên, anh móc điện thoại ra nghe, sau đó không lâu ngắt máy, hướng về phía Đồng Niệm nháy mắt.

Nhìn đến ánh mắt của anh, trong lòng Đồng Niệm ngầm hiểu, cô đưa người bán rượu một ít tiền, nhờ anh ta chăm sóc Ôn Đình Hiên một chút, hơn nữa dặn dò anh ta không được rời đi, đợi đến khi cô quay trở lại.

Đi ra khỏi quán rượu, Lăng Cận Dương đợi cô lên xe, lái xe rời đi.

“Nó đang ở đâu?” Đồng Niệm sắc mặt u ám, giọng nói đầy căng thẳng.

Đôi tay Lăng Cận Dương vỗ tay lái, vẻ mặt nghiêm túc, không hề giấu giếm cô: “Mấy ngày nay Đồng Tâm ở khách sạn, chỉ là người đăng ký phòng không phải là em ấy, mà là người đàn ông họ Thôi.”

Đồng Niệm nhìn ra phía ngoài cửa, nụ cười lạnh thấu xương. Lăng Cận Dương không nói thêm gì nữa, anh nhấn ga lái xe đến khách sạn cao cấp kia.

Không lâu lắm, Lăng Cận Dương dừng xe ở bãi đậu xe bên ngoài khách sạn, dẫn người bên cạnh đi vào khách sạn.

Đi tới tầng cao nhất của khách sạn, Đồng Niệm đứng bên ngoài cửa phòng, sắc mặt một mảnh thê lương. Sững sờ nhìn cánh cửa phòng, đáy lòng ngũ vị tạp trần, thế nhưng cả người khẽ phát run.

Nhìn thấy ánh mắt của Đồng Niệm, Lăng Cận Dương giơ tay lên ôm cô vào trong ngực, cảm thấy rất đau lòng. Anh trầm mặt nhấn chuông cửa, ánh mắt sắc bén.

Giây lát, cửa phòng được mở ra, người đứng bên trong cửa đầu tóc ướt nhẹp, trên người mặc chiếc áo ngủ màu trắng.

Đồng Tâm khoanh tay trước ngực, tựa ở cửa ra vào, nhìn hai người đứng ngoài cửa, môi nở một nụ cười châm chọc, “Tôi biết anh chị sẽ đến, chỉ là đến nhanh hơn tôi tưởng.”

"Đồng Tâm ——"

Không kiềm chế được tức giận trong lòng, Đồng Niệm chớp mắt, cô cắn răng nhìn chằm chằm người đối diện, lửa giận trong lòng bốc lên cuồn cuộn.

Đồng Tâm nhún vai cười, thấy bộ dáng cực kỳ tức giận của chị mình, lại nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Lăng Cận Dương, mở rộng cửa phòng ra, cười nói: “Vào đi, không phải các người tới bắt gian sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status