Yêu giả vi vương

Chương 631: Phong tục kỳ lạ


Đầu hàng, chúng ta đầu hàng!

- Đại nhân tha mạng. Chúng ta nguyện ý làm nô lệ của đại nhân!

Cường giả trong quân đoàn hải đạo, các cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong đều run rẩy sợ ngây người. Tuy rằng Thảo Đằng không thể thuấn sát bọn họ, tuy rằng công kích của bọn họ dễ dàng đánh mấy trăm Thảo Đằng thành hư vô, nhưng Thảo Đằng quá nhiều, hơn nữa sau khi cắn nuốt võ giả lập tức sinh sôi ra. Tốc độ chiến xa Thiên Cơ nhanh như vậy, hôm nay bọn họ không đầu hàng, sẽ chỉ có một con đường chết!

- Lưu lại Tu Di Giới. Sau đó... Cút!

Thảo Đằng quả nhiên ngừng công kích, xoay tròn trên không trung giống như những độc xà màu xanh. Đám cường giả Nhân Hoàng còn lại không dám có bất kỳ cử động nhỏ nào, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ, nhìn Thảo Đằng ở xung quanh giống như nhìn thấy ma quỷ.

- Đại nhân! Ngươi cường đại như vậy, không thiếu chút ấy của chúng ta...

Đại thủ lĩnh lại đỏ mắt nhìn Tiêu Lãng. Một vài cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong cũng mang bộ mặt lợn chết. Bọn họ đến đánh cướp, không nghĩ tới cuối cùng bị đánh cướp ngược lại? Tiêu Lãng cường đại như vậy, dễ dàng quét ngang Nhân Hoàng cảnh, còn muốn bọn họ giao Tu Di Giới ra...

Vèo!

Mắt Tiêu Lãng lạnh lẽo, Thảo Đằng lại lao xuống, một câu không nói đã tiếp tục giết.

- Giao. Chúng ta giao. Đại nhân tha mạng!

Trong khoảnh khắc mấy chục người lại hóa thành xương trắng. Mọi người đều liên mồm kêu to lên, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng khẩn cầu.

Tiêu Lãng lạnh lùng hừ một tiếng nói:

- Đã muộn!

Hắn đã cho cơ hội, là những hải tặc này không quý trọng. Bọn họ giết người cướp của, trên tay nhuộm không biết bao nhiêu máu tươi. Giết bọn họ trong lòng Tiêu Lãng hoàn toàn không dao động. Dưới ảnh hưởng của Vô Tình Kiếm, khiến tâm hắn từ từ trở nên cứng rắn. Giờ phút này hắn giết chóc quả quyết như vậy, có thể thấy được một phần.

Tiếng kêu thảm thiết, tiếng cầu xin tha thứ, tiếng tức giận mắng chửi, tiếng công kích hồn lực từ phía đối phương vang lên. Tiêu Lãng khống chế chiến xa di chuyển khắp nơi tránh né công kích của những cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong khi sắp chết.

Thảo Đằng không chút kiêng kỵ cắn nuốt. Cho dù trăm vạn Thảo Đằng bất động cho bọn họ công kích, chắc hẳn cũng không thể tiêu diệt được trong thời gian ngắn. Cường giả Nhân Hoàng ngũ trọng có nguyên lực sinh mệnh vô cùng cường đại. Thông thường cắn nuốt một người, có thể diễn sinh ra mấy ngàn phân thân Thảo Đằng. Cho nên bọn họ giết chết chậm, diễn sinh còn nhanh hơn. Thảo Đằng căn bản giết chết không hết...

Sau thời gian nửa nén hương!

Mọi người đã bị giết chết sạch. Năm người bên trong chiến xa vẫn duy trì bộ dạng trợn mắt há hốc mồm. Mặc dù bọn họ đã hiểu đại khái đối với thực lực Tiêu Lãng, nhưng vẫn kinh hãi trước thủ pháp giết người hung tàn của hắn.

Tiêu Lãng không biết, nhưng bọn họ lại biết rất rõ ràng. Quân đoàn Hỏa Xà có danh tiếng rất hiển hách tại biển Băng Tuyết. Trong số những quân đoàn hải tặc biển Băng Tuyết, bọn họ tuyệt đối đứng trong năm vị trí đầu. Hơn nữa, bọn họ đã ra tay không bao giò có người sống sót. Đám hải tặc này có rất nhiều cứ điểm tại địa đạo dưới biển. Có mấy lần Thiên Đế Thiên Châu và Bắc Minh muốn vây quét bọn họ, bọn họ đều sớm chạy trốn. Không nghĩ tới hôm nay gặp phải Tiêu Lãng, bị một mình hắn tiêu diệt toàn đoàn, còn tiêu diệt sạch sẽ như vậy, nhanh chóng như vậy!

- Mấy người các ngươi xuống giúp ta thu thập Tu Di Giới!

Vẻ mặt Tiêu Lãng lạnh nhạt nói với bốn hộ vệ bên trong chiến xa một tiếng. Phía dưới nhiều Tu Di Giới như vậy, còn là của quân đoàn hải tặc trong biển Băng Tuyết, khẳng định có không ít của cải. Hắn không thiếu huyền thạch. Chỉ có điều Mộc Sơn Quỷ đưa ngàn vạn huyền thạch sau này vẫn phải trả lại. Sau này hắn tu luyện chiến kỹ Thiên Ma cũng cần lượng lớn huyền thạch.

- Vâng!

Bốn hộ vệ Nhân Hoàng lập tức cung kính chắp tay, bay ra khỏi chiến xa Thiên Cơ, xuống đống hài cốt phía dưới. Bọn họ không lo lắng Tiêu Lãng sẽ động tới tiểu thư của bọn họ. Bởi vì nếu như Tiêu Lãng muốn động, chỉ bằng mấy người bọn họ hoàn toàn không thể ngăn cản được.

- Đại nhân, đại nhân từ Thiên Châu đến sao?

Một giọng nói rụt rè vang lên. Tiêu Lãng bất ngờ quay đầu lại, nhìn tiểu thư Hòa Nhi một chút, sau đó thản nhiên gật đầu. Hắn còn có chút bất ngờ nói:

- Người Bắc Minh các người dường như không biết nhiều đối với chuyện ở Thiên Châu sao?

Hắn ở Thiên Châu tốt xấu gì cũng được xem là người có tiếng tăm. Đám người kia lại không có một người nào nhận ra hắn. Điều này khiến bọn họ rất hoang mang. Chiến xa chí tôn và Thảo Đằng của hắn rất đặc biệt. Nếu như là người đã từng nghe nói qua về chuyện của hắn, tuyệt đối có thể dễ dàng nhận ra.

- Người Bắc Minh chúng ta rất ít đi Thiên Châu!

Tiểu thư Hòa Nhi lắc đầu, giải thích:

- Bắc Minh có rất nhiều linh mạch lớn. Thời kì viễn cổ cũng từng xuất hiện mấy Thiên Đế Chí Tôn. Quan hệ Bắc Minh và Thiên Châu vẫn không tốt. Đại gia tộc Thiên Châu rất nhiều lần muốn nhất thống Bắc Minh. Nếu như không phải có Thần Cung ở đây, rất nhiều con dân Bắc Minh đã bị biến thành nô dịch. Cho nên người Bắc Minh không có thiện cảm đối với Thiên Châu. Đương nhiên... ngoại trừ đại nhân. Đại nhân là người tốt!

Tiêu Lãng ngẩn ra, lập tức trở lại bình thường. Bắc Minh hoàn toàn có thể tự cấp tự túc. Thứ Thiên Châu có Bắc Minh cũng có. Cho nên võ giả Bắc Minh không cần mạo hiểm đi Thiên Châu thu hoạch huyền thạch. Đại gia tộc Thiên Châu vẫn muốn chinh phục lãnh địa này, hiển nhiên trở thành mối thù chung cho tất cả vực diện Bắc Minh. Nói cách khác... Bắc Minh là một Thiên Châu nhỏ đóng kín, bế quan toả cảng, không hỏi chuyện Thiên Châu.

Nghĩ đến Thần Cung trong lời Hòa Nhi nói, tinh thần Tiêu Lãng chấn động hỏi:

- Thần Cung? Là Mê Thần Cung sao?

- Đúng!

Tiểu thư Hòa Nhi nói đến Mê Thần Cung, nhất thời trong mắt long lanh. Hiển nhiên nàng rất vui mừng hưng phấn. Nàng mở miệng nói:

- Thần Cung là thần bảo hộ cho con dân Bắc Minh. Năm đó vô số Thiên Đế Thiên Châu tiến công Bắc Minh, cuối cùng bị sứ giả Thần Cung một mình đẩy lùi. Bởi vì Thần Cung tồn tại, con dân Bắc Minh mới có thể sống cuộc sống hạnh phúc vui sướng, không bị cường giả nô dịch. Cung chủ Thần Cung là vị thần trong lòng tất cả con dân Bắc Minh!

Tiêu Lãng cũng có hứng thú nói chuyện, bắt đầu hỏi dò tiểu thư Hòa Nhi về tình hình của Mê Thần Cung. Chỉ có điều khiến hắn rất thất vọng chính là, tiểu thư Hòa Nhi này cũng không biết nhiều. Thậm chí ngay cả dáng vẻ và thực lực của sứ giả Thần Cung ra sao, nàng cũng không rõ. Lời nàng nói chỉ một vài lời đồn đại, không có chút tư liệu hữu dụng nào.

Sau khi hàn huyên vài câu, Tiêu Lãng dần dần không mở miệng nữa. Tiểu thư Hòa Nhi thấy Tiêu Lãng trầm mặc, dừng một chút, trong mắt loé lên một chút ngượng ngùng, mở miệng nói:

- Đại nhân, có phải đại nhân rất muốn xem dung nhan của Hòa Nhi hay không?

Tiêu Lãng ngẩn người ra, sau đó lại trở nên lúng túng. Hắn đáp đúng hay không đúng cũng đều không tốt. Nếu như nói đúng không phải là hắn rất háo sắc sao? Nếu như nói không đúng, không phải đả kích lòng tự ái của tiểu cô nương này sao? Cho nên hắn không biết trả lời thế nào, chỉ có thể hàm hồ đáp một tiếng.

Tiểu thư Hòa Nhi cúi đầu, cực kỳ ngượng ngùng, cái cổ trắng ngần cũng ửng đỏ. Nàng dùng âm thanh chỉ có muỗi mới có thể nghe thấy nói:

- Không phải Hòa Nhi không hiểu lễ, cũng không phải Hòa Nhi keo kiệt. Thật sự vực diện chúng ta có phong tục như vậy, ngoại trừ người thân ra, không được để bất kỳ nam tử nào nhìn thấy dung nhan. Bằng không cả đời này ngoài người đó ra sẽ không lấy được chồng...

Tuy rằng giọng nói nhỏ, nhưng lấy thính lực của Tiêu Lãng thật ra có thể nghe không sót một chữ. Sắc mặt hắn càng trở nên lúng túng.

Xem ra là do mình hiểu lầm nàng. Trong lòng hắn thật ra lại cảm thấy xem thường đối với phong tục quái lạ của vực diện Hòa Đường này. Nếu như... bây giờ mình cưỡng ép vị tiểu thư Hòa Nhi này lấy tấm lụa mỏng ra, vậy không phải cả đời nàng không thể gả cho người khác sao? Nếu như là nữ tử xấu xí, nhìn mặt lại không cưới thì làm sao bây giờ? Lẽ nào một đời cô độc?

Ngay thời điểm Tiêu Lãng đang trầm ngâm, tiểu thư Hòa Nhi lại mở miệng nói:

- Đại nhân, tấm lệnh bài này giao cho đại nhân. Đại nhân có việc gấp, Hòa Đường không giữ đại nhân lại. Nếu như sau này có thời gian đến vực diện Hòa Đường làm khách, có thể dựa vào tấm lệnh bài này để gặp Hòa Nhi. Hòa Nhi nhất định sẽ thịnh tình khoản đãi đại nhân, báo ơn đại nhân cứu mạng!

- Ồ, tiểu thư Hòa Nhi khách khí!

Tiêu Lãng tiếp nhận lệnh bài. Hắn cũng không để ý lắm, tiện tay thu vào trong Tu Di Giới. Chỉ có điều lúc nhận lệnh bài, bàn tay hắn lướt qua ngón tay của tiểu thư Hòa Nhi, khiến thân thể nàng khẽ run lên, cái cổ lại ửng đỏ.

Điều này khiến Tiêu Lãng có cảm giác khác thường. Vị nữ tử vực diện Hòa Đường này cũng quá bảo thủ đi. May là chỉ chạm một chút vào ngón tay, không ép mình cưới nàng...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status