Yêu sâu nặng: Đế thiếu âm thầm cưng chiều vợ

Chương 1234: Không nên để cho anh ấy khổ cực như vậy (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hai người đi tới chậu cây nhỏ đó liền nhìn thấy cái chén nhỏ Ninh Hạ đặt ở đó, sợi mì trong chén cũng đã mất, hẳn là.... đã bị con chuột ăn sạch?

Ninh Hạ bĩu môi: “Lại là cho chuột.”

Giang Quân lại nói: “Cho chuột hay cho mèo an8cung4 như nhau thôi, đều không có lãng phí nha.”

Ninh Hạ nhíu mày nói: “Sao giống nhau được? Con chuột rất xấu nha! Nếu như trên thế giới này không có con chuột thật làm tốt biết mấy!”

Giang Quân nhìn cô, giọng ôn hòa nói: “Trên cái thế giới này, bất cứ con vật nào cũng có giá trị tồn tại của chính nó. Sinh vật đều là bình đẳng, chúng ta không thể tùy tiện phán định sinh tử của bất cứ loài vật nào. Mỗi một con vật tồn tại, đều có ý nghĩa của nó.”

Ninh Hạ ngẩng đầu nhìn ánh mắt anh chăm chú, chỉ thấy torng mắt anh lóe lên tia sáng thông thấu, anh nói: “Giống như anh bắt kẻ ác vậy, mặc dù trong tay anh có súng, nhưng anh không có quyền lực bắn chết phạm nhân, cho dù là anh phạm tội giết người.”

Ninh Hạ suy nghĩ sâu xa: “Anh chỉ có thể bắt người xấu, sau đó giao cho quan tòa, để cho quan tòa định tội của anh.”

“Không sai...”

Ninh Hạ vẫn nhìn anh chằm chằm, thật giống như trên đỉnh đầu anh có một vòng ánh sáng vậy.

Giang Quân thả hai viên thức ăn cho mèo vào chén, chỉ chốc lát sau con mèo nhỏ liền “meo meo” khập khễnh chạy tới.

Ninh Hạ bĩu môi nói: “Chân của con mèo nhỏ bị chảy máu....”

Giang Quân đạ nhìn thấy từ sớm, nhất định là bị va quẹt ở đâu đó. Phải mang con mèo nhỏ nảy tới bệnh viện thú y chữa trị mới được.

Con mèo nhỏ chạy đến bên cạnh chén, ngửi thức ăn cho mèo, nó đưa đầu lưỡi cuốn thức ăn vào torng miệng mình.

Ăn hai viên thức ăn cho mèo, rõ ràng là chưa no.

Con mèo nhỏ ngước đôi mắt xanh biếc lên, nhìn túi thức ăn cho mèo trong tay cô chằm chằm, không ngừng kêu to “meo meo”, nó thèm ăn đến vừa cào đất vừa liếm môi...

Giang Quân cố ý chưa cho nó ăn no. Nếu con mèo nhỏ ăn no, chắc chắn sẽ không để cho bọn họ bắt nó.

Giang quân đưa thức ăn cho Ninh Hạ, anh mang cái bao tay lần trước, động tác bắt mèo vô cùng nhanh chóng.

“Meo ----”

Ninh Hạ sợ hết hồn, hoàn toàn không nghĩ tới động tác của Giang Quân lại nhanh như vậy! đột nhiên chụp lấy, cô còn chưa phản ứng kịp, chỉ thấy anh đã nắm con mèo nhỏ trong tay.

“Mang nó đi bệnh viện chích ngừa trước.”

Ninh Hạ liền vội vàng gật đầu: “Dạ.” Cô cầm túi thức ăn cho mèo trên tay, cũng mang bao tay nhân lấy con mèo nhỏ. Mèo hoang nhỏ rất dơ, bọn họ phải mang nó đi bệnh viện thú cưng tắm rửa trước, chích thuốc xong mới mang nó về nhà dưỡng bệnh,

Vẫn bận rộn đến chín giờ tối hai người mới mang con mèo nhỏ về nhà. Sau khi con mèo nhỏ tắm rửa sạch sẽ, vô cùng đẹp mắt, bộ lông toàn thân trắng muốt, ánh mắt màu xanh, ăn no xong nó liền buồn ngủ. con mèo nhỏ này cũng không nhỏ lắm, dài chừng 20cm.

Bởi vì Ninh Hạ luôn đi cho nó ăn, cho nên nó cũng không xa lạ với Ninh Hạ.

Ninh Hạ lấy một cái gối của mình cho con mèo nhỏ làm ổ. Hai người lại đi siêu thị mua dụng cụ “xúc cứt”...

Lại sắp xếp cho con mèo nhỏ một “khu vui chơi”

Trong phòng nhỏ phía tây nhà Giang Quân, nháy mắt đã biến thành thế giới vui vẻ, Giang Quân và Ninh Hạ bận trước bận sau, làm một cái ổ ấm áp cho nó.

Ninh Hạ ôm nó vào trong ngực, xoa xoa cái đầu nhỏ mềm mại: “Gọi em là gì bây giờ?”

Cô ngước mặt, đột nhiên nhìn Giang Quân cười xấ xa, cô mở lỗ tai con mèo nhỏ lên nói nhỏ: “Chủ nhân của em là Giang Quân, vậy gọi em là Thái Tử. Sau này em sẽ quản lý anh ấy, bảo anh ấy dùng cơm đúng hạn, ngủ đúng hạn, đừng để cho anh ấy khổ cực như vậy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 39 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status