100 cách cưng vợ

CHƯƠNG 280: CÔ ẤY MANG THAI CON CỦA TÔI



CHƯƠNG 280: CÔ ẤY MANG THAI CON CỦA TÔI

Môi khô nứt không chịu nổi, anh há to miệng, nửa ngày mới tìm được âm thanh của mình: “Cô nói cái gì?”

Phùng Tuyết Du Nhìn vẻ mặt của người đàn ông bởi vì kinh sợ mà trở nên có chút trì trệ, cũng không nói được cảm giác trong lòng là gì, nghĩ đến Thẩm Dĩnh, nghĩ đến đứa nhóc còn không có cơ hội xuất hiện trên thế giới này, cô không hề có một chút tha thứ và thông cảm nào, cô giống như là một người độc ác đang tuyên án, câu nói kia vẫn tàn nhẫn vô cùng: “Thẩm Dĩnh đang mang thai, là đứa con của anh và cô ấy.”

Phùng Tuyết Du nhìn vẻ mặt kia của Lục Hi, trong lòng cô cảm thấy không đáng thay cho Thẩm Dĩnh: “Lúc cô ấy ở cục cảnh sát đã biết mình mang thai, khi tôi đến cục cảnh sát thăm cô ấy thì cô ấy đã kêu tôi mang theo que thử thai đến, sau đó lại kêu tôi phải giữ bí mật, không được nhắc đến với bất kỳ ai. Lúc ấy tôi cũng không hiểu rõ cho lắm, bây giờ tôi mới hiểu được, là do cô ấy sợ anh không thực hiện được lời hứa của mình, sợ anh sẽ không cần đứa bé này.”

“Sao có thể được!” Con ngươi của Lục Hi đảo liên tục như động đất, tất cả mọi thứ đều biến mất trong đầu, trong đầu chỉ còn lại cuộc nói truyện trước đó của bọn họ.

Khi đó anh vẫn thấy nghi ngờ, nhưng cũng không xác định, lúc anh nói mình sẽ dẫn cô đến bệnh viện kiểm tra, Thẩm Dĩnh có phản ứng kỳ lạ. Nhớ đến ngày trước anh hút thuốc trước mặt cô, Thẩm Dĩnh luôn muốn ngăn lại, lúc ấy cô nôn ói kịch liệt như vậy, hóa ra căn bản cũng không phải là do dạ dày không thoải mái, mà là bởi vì đang mang thai.

Khi đó cô đã biết trong bụng mình có cục cưng.

Lục Hi mỉm cười vô cùng thê lương: “Hóa ra, hóa ra cô ấy đã biết từ sớm.”

Nắm tay của người đàn ông hung hăng nện xuống đất, khớp ngón tay chảy ra rất nhiều máu: “Thẩm Dĩnh mang thai, cô ấy mang thai con của tôi hahaha…”

Lục Hi giống như là người điên cứ ngồi đó cười ngốc, nhưng nước mắt ở khóe mắt lại không ngừng rơi xuống.

Bùi Dục và La Quyết Trình giật nảy cả mình, từ trước đến giờ chưa từng thấy vẻ mặt này xuất hiện trên mặt của người đàn ông, giống như ôm hết tất cả sự tuyệt vọng và bất hạnh trên đời này.

Trước đó Thẩm Dĩnh còn hỏi anh có muốn một đứa bé hay không, khi đó anh không hề nhận ra cái gì cả, anh thậm chí còn ngu ngốc nói với cô rằng tất cả trải qua rồi thì kết hôn với anh, nhưng lại không biết đáp án mà cô muốn không phải là câu nói này.

“Tại sao, tại sao không nói cho anh cái gì hết, tại sao không nói cái gì…”

Anh không biết cô mang thai, nếu như biết sự tồn tại của đứa nhỏ này, có lẽ bây giờ cũng không phải là như thế này!

Anh nhất định sẽ nghe theo cô, chứng minh cô vô tội, anh cũng có thể làm được. Chỉ tiếc là tất cả cũng không còn kịp nữa…

“Là tôi đã hại chết cô ấy, tất cả đều là do tôi…” Người đàn ông tự lẩm bẩm, giống như là đang nói cho mình nghe, hoặc là giống như đang nói cho người khác nghe.

Bỗng nhiên lồng ngực gấp rút thở dốc, sắc mặt của người đàn ông thay đổi, sau đó lại phun ra một ngụm máu, chất lỏng màu đỏ thẫm lập tức chảy dài xuống cằm của anh, rơi vào trên áo sơ mi, người khác nhìn thấy cũng kinh hồn.

Giống như tất cả sức lực đều bị kéo khỏi người, mềm nhũn mà ngã xuống đất.

La Quyết Trình đứng ở một bên nhìn thấy cảnh này mà giật mình, nhanh chóng tiến về phía trước hai bước, nâng cả người của anh dậy, hoảng hốt la một tiếng: “Lục Hi!”

Thân thể to lớn cao gần một mét chín ngã xuống, cho dù là La Quyết Trình cường tráng như thế nào thì một người dìu cũng mất sức.

Tình hình trước mắt thay đổi khiến Bùi Dục kinh ngạc đến ngây người, cũng không để ý được cái khác, anh ta buông tay của Phùng Tuyết Du ra, nhanh chóng đi về phía trước ổn định phía bên kia của Lục Hi: “Lục Hi!”

Anh ta kêu liên tục hai tiếng, nhưng tiếc là người đàn ông đó đã nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch không có chút máu, căn bản cũng không có cách nào trả lời anh ta.

Tình huống khẩn cấp, La Quyết Trình hoảng hốt vội vàng nói: “Trước cứ đem người dìu lên xe đi.”

Bùi Dục gật gật đầu, hai người hai bên nâng Lục Hi vào trong xe cứu thương, La Quyết Trình bắt đầu kiểm tra sức khỏe cho anh, Bùi Dục không giúp đỡ được cái gì, liền đi ra khỏi xe, bước hai ba bước liền đi đến bên người của Phùng Tuyết Du.

Đáy mắt của anh ta phun ra lửa, chất vấn cô: “Bây giờ thành ra như vậy rồi, cô đã hài lòng chưa?”

Nếu như cô gái này không phải là bạn tốt của Thẩm Dĩnh, bây giờ anh ta nhất định sẽ làm cho cô ấy đẹp mắt! Cho dù có phải là phụ nữ hay không, làm cho người anh em của anh ta biến thành dạng này, anh ta không trả thù thì không phải là đàn ông.

Hiển nhiên ngay cả Phùng Tuyết Du cũng không hề nghĩ tới Lục Hi lại có phản ứng lớn như vậy, ánh mắt cô ấy nhìn xuống, trên mặt đất còn lưu lại ngụm máu tươi mà người kia mới vừa phun ra, nhìn chất lỏng màu đỏ thẫm này, cô kinh ngạc đến nỗi xuất thần.

Đúng vậy, truyện đến ngày hôm nay đã để lại tổn thương cho người khác, cô buồn bã, người đàn ông kia chắc chắn cũng đau lòng không kém gì cô, cô đều biết hết chứ…nhưng Thẩm Dĩnh thì sao? Thẩm Dĩnh của cô phải làm sao bây giờ?

Vào giờ phút này, cả người Phùng Tuyết Du đều lâm vào trạng thái không biết suy nghĩ cái gì, cô mặc cho gió đêm thổi rát hai mắt, quay người nhìn mặt sông. Chiếc xe kia đã được vớt lên, nhưng người vẫn không có tung tích như cũ.

“Dĩnh Dĩnh, cầu xin cậu trở lại, trở lại đi có được hay không? Không phải là cậu đã kêu tớ giúp cậu chăm sóc cho cô chú sao, sao bây giờ cậu có thể buông tay bỏ mặc như vậy được…” Trong những lời nói oán trách này không phải không có hối hận. Lúc trước Thẩm Dĩnh nói mấy câu kia với cô , cô nên phải nhận ra hết tất cả.

Phùng Tuyết Du trách bản thân mình, trách tất cả những người và những truyện đã tạo ra kết cục này, nếu như bọn họ có thể đủ để ý, có lẽ sự việc cũng không biến thành như vậy.

Bùi Dục thấy bộ dạng này của cô ấy cũng không tiếp tục truy cứu gì nữa, cũng chỉ làm người khác tổn thương mà thôi.

Nhìn chiếc xe cứu thương ở phía sau, còn có bóng đêm đen kịt, dù người đàn ông này từ trước đến giờ không dính khói lửa trần gian cũng không nhịn được mà buông tiếng thở dài, tất cả những truyện này khi nào mới xong đây.



Lúc Thẩm Dĩnh tỉnh lại lần nữa là đang nằm trên một chiếc giường lớn rộng rãi mềm mại, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, trên đỉnh đầu là đèn chụp được điêu khắc, mặt bàn thủy tinh trước ghế sofa màu trắng được ánh sáng rọi vào mà cực kỳ chói mắt, trên mặt đất được phủ một tấm thảm màu xám tro nhạt.

Cô thử lắc lắc cổ, đầu lại lập tức có cảm giác choáng váng, đau đớn trên thân thể nhắc nhở cô những truyện xảy ra trước đó không phải là nằm mơ.

“Cô đã tỉnh rồi à.” Đột nhiên một giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông truyền đến ở xa xa.

Thẩm Dĩnh nhìn sang theo tiếng động, người đàn ông mặc một bộ âu phục màu xám đậm, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng sạch sẽ, dưới chân là đôi giày da được làm thủ công, mái tóc chỉnh tề được chảy ra sau ót, cầm trong tay một tờ báo tin tức tài chính toàn tiếng Anh.

Mà gương mặt kia cô không thể không quen thuộc hơn được.

“Anh Mã?” Lúc đầu Thẩm Dĩnh còn cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng mà suy nghĩ lại thì những truyện trước đó đều là do Mã Thiên Xích sắp xếp, anh ta ở đây cũng không phải là truyện gì kỳ lạ.

“Bây giờ trời vừa tờ mờ sáng, cô ngủ mê man cả một buổi chiều đến đêm, vượt qua sức tưởng tượng của tôi.” Câu nói này của anh ta mang theo mấy phần trêu ghẹo.

Ánh mắt lờ mờ rơi vào góc cạnh rõ ràng trên gương mặt của người đàn ông, đôi môi có vẻ bạc tình, sống mũi cao, còn có hốc mắt thâm thúy như được điêu khắc tỉ mỉ, những thứ này để người đàn ông tản ra sự quyến rũ không ngăn cản được.

Chỉ tiếc là bây giờ Thẩm Dĩnh không có tâm trạng thưởng thức, cô nhìn xung quanh bốn phía một lượt, hoàn cảnh lạ lẫm khiến cô cực kỳ bất an: “Tôi…bây giờ tôi đang ở đâu?”

“Trên máy bay.” Người đàn ông lời ít mà ý nhiều.

“Cái gì? Trên máy bay?” Vừa dứt lời, Thẩm Dĩnh liền cảm giác được chiếc giường lắc lư một cái, không phải là động đất mà là sự xóc nảy khi trải qua khí lưu, đến lúc này cô mới thật sự tin tưởng mình đang trong một khoang máy bay mà không phải là trong một căn phòng: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

Nghe vậy, người đàn ông ngồi trên ghế sofa cách đó không xa đã đứng dậy, đôi chân dài đi mấy bước đã đến bên cạnh giường. Anh ta đưa tay sờ lên trán cô, sau đó liền thu tay lại, mắt nhìn thẳng vào cô, lộ ra sự mạnh mẽ và tự tin: “Nước Anh, Iceland.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status