100 cách cưng vợ

CHƯƠNG 281: BÂY GIỜ HỐI HẬN VẪN CÒN KỊP



CHƯƠNG 281: BÂY GIỜ HỐI HẬN VẪN CÒN KỊP

Nghe được câu trả lời này, Thẩm Dĩnh sửng sốt một chút, gương mặt tái nhợt ban đầu bây giờ gần như trong suốt, cân nhắc lại một lần trong lòng, Iceland ở Anh Quốc đối với cô mà nói là một thành phố xa xôi.

Cách nơi của cô có lẽ mấy chục kilômét.

Mã Thiên Xích cẩn thận quan sát từng nét mặt trên gương mặt của cô, ngay cả biểu cảm nhỏ nhất cũng không bỏ qua: “Sao vậy, không nỡ à? Nếu như bây giờ muốn quay về thì vẫn còn kịp, máy bay còn đang ở nước Z.”

Thẩm Dĩnh không nói truyện mà là kinh ngạc nhìn về phía trước, ánh mắt không biết rơi vào một chỗ nào, nghĩ đến có chút thất thần.

Nói muốn đi, nói phải rời khỏi, nói muốn quên hết, tất cả đều là lừa mình dối người. Tình cảm trải qua trong một năm nay, chỉ có một mình cô biết tình cảm của cô và Lục Hi khắc cốt ghi tâm đến cỡ nào, toàn bộ đều in trong đầu.

Cô để hai tay lên bụng mình, trong đó vừa hình thành được một sinh mạng mới, là đứa bé thuộc về cô và anh.

Trong cabin nhất thời im ắng, bầu không khí cũng không tính là nhẹ nhõm, thật vất vả mới trốn thoát được tình huống cửu tử nhất sinh, đối mặt với không ít sợ hãi.

Nhưng vào lúc này, cửa cabin đột nhiên mở ra, một thân ảnh màu đen đi tới, Thẩm Dĩnh đề phòng nhìn về phía người kia, cũng không phải là gương mặt lạ lẫm nào, là người đàn ông giúp cô thoát khỏi xe áp giải.

Nhìn thấy gương mặt này một lần nữa, Thẩm Dĩnh không khỏi cảm thấy hơi ngạc nhiên: “Sao anh lại ở chỗ này?”

Nói xong, cô lại nhìn về phía Mã Thiên Xích, ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa hai người, rất nhanh liền có thể hiểu được, có lẽ người đàn ông này có quan hệ tương đối chặt chẽ với Mã Thiên Xích.

Quả nhiên, người đàn ông này đã thay đổi sự nghiêm túc trước đó, nhẹ nhàng gật đầu với cô: “Xin chào cô Thẩm, lại gặp nhau rồi.”

Nhớ đến những gì đã trải qua trước đó với người này, lại nhìn thấy người đàn ông này một lần nữa, tâm tình của Thẩm Dĩnh cũng không hề nhẹ nhõm, trong lòng bàn tay đã chảy đầy mồ hôi lạnh. Nhưng có điều nhớ đến lúc rơi xuống nước, anh ta luôn bảo vệ cho mình, vẫn mở miệng hỏi một câu: “Anh…không sao chứ?”

“Cô Thẩm quá lo lắng rồi, tôi vẫn rất tốt.”

Thẩm Dĩnh gật gật đầu, không biết nên nói cái gì: “Vậy là tốt rồi, cảm ơn anh”.

Nghe được câu nói này của cô, Mã Thiên Xích ngược lại cười một tiếng: “Tôi giúp cô nhiều lần như vậy cũng không nghe cô nói cảm ơn tôi.”

Thẩm Dĩnh yên lặng dời mắt về nơi khác, xem như không nghe thấy.

Mã Thiên Xích cũng không tiếp tục đùa cợt cô nữa, đi đến bên cạnh vỗ vỗ vai của người đàn ông xem như là giới thiệu chính thức: “Lai, Hoa kiều Malaysia, là vệ sĩ của tôi.”

Cô không khỏi nhớ đến bên trong xe áp giải, bộ dáng Lai nói mấy câu cho Mã Thiên Xích, cảm thán một câu: “Anh là một người vệ sĩ rất tốt.”

Mã Thiên Xích là kiểu việc nhân đức không nhường ai: “Còn phải nói.”

“Cậu Mã, máy bay bay thẳng đến Iceland sao?” Lai đến đây là có truyện muốn hỏi.

Mã Thiên Xích nhìn về phía Thẩm Dĩnh, anh ta tiện tay cầm tấm chăn bằng nhung cao cấp phủ lên thân thể gầy yếu của người phụ nữ: “Có muốn đi hay không, đã nghĩ được chưa?”

Thẩm Dĩnh cúi đầu vừa nghĩ đến phải rời khỏi nơi này, trong mũi liền dâng lên sự chua xót mãnh liệt, cô cố nén nước mắt trong mắt: “Tôi không hối hận.”

Chính xác mà nói là cô không còn chỗ để hối hận, cô đã lựa chọn nhảy ra khỏi chiếc xe kia, tất cả những thứ này cũng không cho phép cô tiếp tục quay đầu lại nữa.

“Bay bay thẳng đến Iceland.”

“Vâng.” Lai cung kính khẽ vuốt cằm, sau đó liền lui ra khỏi cabin.

Mã Thiên Xích nhìn cô cuộn tròn thân thể của mình lại, gương mặt nhỏ nhắn kia như trút hết máu, từng đường nét trên gương mặt đều đang lộ ra sự đau khổ tột cùng, giống như trời sinh cô đã yếu đuối như vậy. Nhưng anh ta biết, người phụ nữ này còn mạnh mẽ hơn trong tưởng tượng của anh ta, dưới thân thể nhỏ bé này luôn chứa đựng sức mạnh mà người khác không thể tưởng tượng được.

Thật ra ngay cả Mã Thiên Xích cũng không hiểu rõ mình, tại sao lúc nào cũng phí hết sức lực để làm hết mọi truyện cho cô, đi giúp một người cũng chỉ đã từng cứu mạng một lần.

Quá khứ của bọn họ cũng không có truyện gì sâu sắc với nhau, nhưng mỗi khi đụng phải truyện liên quan đến cô, anh ta không có cách nào mà khoanh tay đứng nhìn.

Chắc có lẽ là sự mạnh mẽ bên trong của cô, bộ dáng khóc của cô làm người khác đau lòng cực kỳ giống với bản thân mình trong những năm trước kia, bất lực, đau thương và hèn mọn.

Bọn họ đều như vậy, nhìn như không có lực công kích, thật ra trong người đều có một sự kiên cường không thể bẻ gãy được, gặp mạnh thì mạnh.

“Tôi cứ đi như vậy sẽ không gây phiền phức gì cho anh chứ?” Thẩm Dĩnh đột nhiên lên tiếng hỏi.

Mã Thiên Xích lại không ngờ rằng cô lại hỏi như vậy, có chút ngơ ngẩn: “Sao vậy, còn có sức để lo lắng cho tôi hả?

Nhưng lại trong chốc lát, anh ta lại nói: “Lục Hi không phải là hạng người bình thường, nhưng tôi đã dám làm như vậy, ngay cả sự chuẩn bị cũng đã làm xong hết rồi, tuyệt đối sẽ không để anh ta tra được gì từ cho tôi, cho nên cô không cần phải lo lắng đâu.”

Huống hồ gì hiện trường lại khốc liệt như vậy, căn bản cũng không thể tìm thấy một chút vết tích gì, xe hư người chết, là một truyện vô cùng tự nhiên.

“Tôi mang thai.” Cô đã nói ra câu nói này, có ý gì thì cả hai người cũng biết rõ.

“Chờ sau khi đến nước Anh, tôi sẽ làm cho cô một thân phận mới, cô không cần phải lo lắng cuộc sống ở đó, tôi có thể làm chỗ dựa cho cô.” Mã Thiên Xích rất ít khi lộ ra dáng vẻ bình tĩnh ổn trọng, anh ta biết Thẩm Dĩnh đang lo lắng cái gì, cũng hiểu rõ sự bất lực và bối rối nơi đáy lòng của cô: “Yên tâm đi, tôi sẽ để cho cô thuận lợi mà Sinh đứa bé này ra.”

Thẩm Dĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt của người đàn ông, ánh mắt lấp lánh: “Thật ư?”

“Ừm, trừ phi cô không muốn đứa bé này nữa.” Mã Thiên Xích ý vì thâm trường nhìn vào bụng của cô.

Thẩm Dĩnh lập tức nâng lên cảnh giác, hai tay bảo vệ bụng của mình: “Sao có thể được, tôi rời đi khỏi đây chính là vì đứa bé này.”

Mã Thiên Xích nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của cô, đùa cợt giật giật môi, ngón tay thon dài đẹp mắt lấy một cái khăn lụa trong túi ra: “Tôi đã đồng ý với cô thì nhất định sẽ làm được, tôi là một người nói lời giữ lấy lời, nếu không thì bây giờ cô cũng không ngồi ở nơi này.”

Nói đến đây, lời nói của anh ta cũng xoay chuyển: “Nhưng cô cũng phải đồng ý với tôi một điều kiện.”

Thẩm Dĩnh sửng sốt một chút, trước đó đã vô ý hay cố ý tiếp xúc với Mã Thiên Xích lâu như vậy, đây là lần đầu tiên mà anh ta nói có truyện yêu cầu cô làm.

Thẩm Dĩnh không khỏi có chút kinh ngạc: “Cái gì?”

Trên lông mi của cô vẫn còn mang theo giọt nước mắt óng ánh chưa rơi xuống, anh ta đưa khăn tay nhưng cô cũng không nhận lấy, Mã Thiên Xích cưỡng ép nhét vào tay của cô: “Từ hôm nay trở đi, quên hết tất cả những truyện ở nơi này, cô phải quên đi hết tất cả, cô và Lục Hi không còn một chút quan hệ nào.”

Trái tim của Thẩm Dĩnh giống như bị người khác đấm một đấm, tình yêu làm cho cô đau khổ, cô quay đầu kéo tấm màn che nắng lên rồi nhìn ra bên ngoài, vì là đêm khuya nên cũng không nhìn thấy tia sáng rõ ràng, dường như có ánh đèn dưới đất phản chiếu vào mắt cô.

Cô cứ “chết” đi như vậy, cũng không biết Lục Hi sẽ có phản ứng gì, có lẽ là anh cũng rất đau khổ đi?

Thẩm Dĩnh không dám nghĩ đến, tưởng tượng là nước mắt liền muốn rơi xuống.

Mã Thiên Xích nhìn thoáng qua khóe mắt phiếm hồng của cô, thật sự không nhìn nổi bộ dáng khóc thút thít của cô, anh ta đưa tay kéo tấm màn che nắng xuống: “Có thể làm được không?”

Thẩm Dĩnh hít sâu một hơi, nặng nề thở ra, con đường về sau còn rất dài, còn có rất nhiều khó khăn và nguy hiểm cần cô phải vượt qua, cho dù không thể thì cũng phải làm sao cho có thể.

Cô phải tỉnh táo lại, không phải là ôm cảm xúc đau khổ vào lòng mà sa sút.

“Được”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status