Thông tin truyện
100 cách cưng vợ
Đánh giá: 8.5/10 từ 13 lượt.
Đêm tân hôn, chồng cô lại nói với cô rằng anh không được...
Thẩm Dĩnh vẫn không hề nghi ngờ gì anh, thầm lặng chiếu cố tự tôn của anh. Dù cho mẹ chồng vô số lần công kích cô là đứa"không thể mang thai", cô đều yên lặng thừa nhận.
Ba năm sau, chồng cô và bạn thân lại ở trên giường với nhau.
"Dĩnh, tôi không làm được cái đó, có điều chỉ không được với...cô thôi."
Sau khi cầu hôn, Bùi Dục lại kêu đầu bếp chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, người trên du thuyền đều quen biết nhau. Tối nay Bùi Dục rất vui, uống thỏa thuê, qua ba vòng rượu, đàn ông thì ngồi nghỉ trên boong tàu, nhìn phụ nữ nói chuyện phiếm ở trong, cảm giác thanh thản và hạnh phúc phát ra từ sâu trong lòng.
Lục Hi gọi Thẩm Dĩnh lên tầng hai, hôm nay Thẩm Tiếu ở nhà, sợ cậu bé bị cảm nên không cho đến đây.
Lúc này vậy mà hiếm khi có được một thế giới riêng nho nhỏ của hai người.
Thẩm Dĩnh nhìn ánh đèn le lói ngoài bến tàu, đáy lòng cũng như được chiếu sáng, hơi than thở: “Thật hi vọng Mã Thiên Xích và Đường Uyển có thể thuận lợi bước đến hôn nhân.”
Lục Hi ôm cô từ phía sau: “Chắc chắn rồi.”
Giọng điệu anh vô cùng kiên định, Thẩm Dĩnh không khỏi bật cười: “Sao anh biết?”
Không ngờ, người này không cần nghĩ ngợi liền nói ra một câu vô cùng cảm động: “Bởi vì người có tình ý rồi sẽ về bên nhau thôi...”
Thẩm Dĩnh kéo dài giọng “ồ” một tiếng: “Lời này không giống như lời anh sẽ nói nha.”
“Em cứ xem như là anh vui mừng thay Bùi Dục đi, đêm nay đừng nghĩ nhiều như vậy.” Lục Hi có chút hơi rượu tròn người, cả người đều thả lỏng.
Lúc này, gió biển thổi, ôm lấy người phụ nữ mình yêu thương, anh thậm chí hi vọng thời gian trôi chậm hơn chút, chậm hơn chút nữa.
Thẩm Dĩnh cũng vậy, mấy năm nay từ gặp nhau, quen biết nhau, hiểu nhau, đến giờ con cũng đã lên tiểu học, tất cả giống như chỉ xảy ra trong chớp mắt, phảng phất như một giống mộng Hoàng Lương đẹp đẽ.
Người và chuyện xung quanh, theo thời gian trôi đi, tất cả mọi người đều đã tìm được hạnh phúc của riêng mình, hôm nay ngay cả Bùi Dục cũng có nửa còn lại, đời người bước vào giai đoạn mới, cảm giác này khá kỳ diệu.
Có hạnh phúc, cũng hơi mong đợi.
“Hi, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau chứ?” Tình cảnh này, cô thế mà cũng không nhịn được hỏi một câu như vậy.
Lục Hi ôm chặt cô vào lòng: “Đúng vậy.”
Một câu trả lời vô cùng kiên định, khiến suy nghĩ có chút trôi xa của Thẩm Dĩnh lập tức yên tĩnh lại.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng đứng ở tầng hai nhìn ngọn đèn xa xa, thỉnh thoảng có thể nghe được dưới lầu truyền đến tiếng nói cười.
Bỗng nhiên, giọng Bùi Dục bay vào lỗ tai: “Anh Lục Hi với chị dâu đâu rồi.”
“Không biết nữa, có phải đã vào trong rồi không?”
Thẩm Dĩnh cong môi, xoay người nhìn người đàn ông phía sau: “Đi thôi, tìm chúng ta kìa.”
Cô cất bước chuẩn bị rời khỏi, lại bị Lục Hi kéo lại, ngẩng đầu liền đụng phải một đôi mắt còn sáng hơn những vì sao trên trời.
Đôi tròng mắt đen láy như cất giấu một dải ngân hà, ánh lên chút yêu thương, đan xen vô số dịu dàng, anh đưa tay xoa mặt cô, cúi đầu hôn xuống: “Đời này có thể gặp em, thật tốt quá.”
Thẩm Dĩnh vẫn không hề nghi ngờ gì anh, thầm lặng chiếu cố tự tôn của anh. Dù cho mẹ chồng vô số lần công kích cô là đứa"không thể mang thai", cô đều yên lặng thừa nhận.
Ba năm sau, chồng cô và bạn thân lại ở trên giường với nhau.
"Dĩnh, tôi không làm được cái đó, có điều chỉ không được với...cô thôi."
Sau khi cầu hôn, Bùi Dục lại kêu đầu bếp chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, người trên du thuyền đều quen biết nhau. Tối nay Bùi Dục rất vui, uống thỏa thuê, qua ba vòng rượu, đàn ông thì ngồi nghỉ trên boong tàu, nhìn phụ nữ nói chuyện phiếm ở trong, cảm giác thanh thản và hạnh phúc phát ra từ sâu trong lòng.
Lục Hi gọi Thẩm Dĩnh lên tầng hai, hôm nay Thẩm Tiếu ở nhà, sợ cậu bé bị cảm nên không cho đến đây.
Lúc này vậy mà hiếm khi có được một thế giới riêng nho nhỏ của hai người.
Thẩm Dĩnh nhìn ánh đèn le lói ngoài bến tàu, đáy lòng cũng như được chiếu sáng, hơi than thở: “Thật hi vọng Mã Thiên Xích và Đường Uyển có thể thuận lợi bước đến hôn nhân.”
Lục Hi ôm cô từ phía sau: “Chắc chắn rồi.”
Giọng điệu anh vô cùng kiên định, Thẩm Dĩnh không khỏi bật cười: “Sao anh biết?”
Không ngờ, người này không cần nghĩ ngợi liền nói ra một câu vô cùng cảm động: “Bởi vì người có tình ý rồi sẽ về bên nhau thôi...”
Thẩm Dĩnh kéo dài giọng “ồ” một tiếng: “Lời này không giống như lời anh sẽ nói nha.”
“Em cứ xem như là anh vui mừng thay Bùi Dục đi, đêm nay đừng nghĩ nhiều như vậy.” Lục Hi có chút hơi rượu tròn người, cả người đều thả lỏng.
Lúc này, gió biển thổi, ôm lấy người phụ nữ mình yêu thương, anh thậm chí hi vọng thời gian trôi chậm hơn chút, chậm hơn chút nữa.
Thẩm Dĩnh cũng vậy, mấy năm nay từ gặp nhau, quen biết nhau, hiểu nhau, đến giờ con cũng đã lên tiểu học, tất cả giống như chỉ xảy ra trong chớp mắt, phảng phất như một giống mộng Hoàng Lương đẹp đẽ.
Người và chuyện xung quanh, theo thời gian trôi đi, tất cả mọi người đều đã tìm được hạnh phúc của riêng mình, hôm nay ngay cả Bùi Dục cũng có nửa còn lại, đời người bước vào giai đoạn mới, cảm giác này khá kỳ diệu.
Có hạnh phúc, cũng hơi mong đợi.
“Hi, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau chứ?” Tình cảnh này, cô thế mà cũng không nhịn được hỏi một câu như vậy.
Lục Hi ôm chặt cô vào lòng: “Đúng vậy.”
Một câu trả lời vô cùng kiên định, khiến suy nghĩ có chút trôi xa của Thẩm Dĩnh lập tức yên tĩnh lại.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng đứng ở tầng hai nhìn ngọn đèn xa xa, thỉnh thoảng có thể nghe được dưới lầu truyền đến tiếng nói cười.
Bỗng nhiên, giọng Bùi Dục bay vào lỗ tai: “Anh Lục Hi với chị dâu đâu rồi.”
“Không biết nữa, có phải đã vào trong rồi không?”
Thẩm Dĩnh cong môi, xoay người nhìn người đàn ông phía sau: “Đi thôi, tìm chúng ta kìa.”
Cô cất bước chuẩn bị rời khỏi, lại bị Lục Hi kéo lại, ngẩng đầu liền đụng phải một đôi mắt còn sáng hơn những vì sao trên trời.
Đôi tròng mắt đen láy như cất giấu một dải ngân hà, ánh lên chút yêu thương, đan xen vô số dịu dàng, anh đưa tay xoa mặt cô, cúi đầu hôn xuống: “Đời này có thể gặp em, thật tốt quá.”
Danh sách chương
- CHƯƠNG 300: LÀ DO ANH NHỚ THƯƠNG THÀNH BỆNH.
- CHƯƠNG 301: GẶP LẠI NHAU SAU NĂM NĂM
- CHƯƠNG 302: CÔ ẤY CÀNG HẤP DẪN HƠN NĂM NĂM TRƯỚC
- CHƯƠNG 303: CÔ ẤY CHƯA CHẾT, TÔI ĐÃ TÌM ĐƯỢC CÔ ẤY RỒI
- CHƯƠNG 304: ĐỪNG CHẠM VÀO TÔI, TÔI KHÔNG MUỐN
- CHƯƠNG 305: SAO EM LẠI NHẪN TÂM NHƯ VẬY
- CHƯƠNG 306: DĨNH DĨNH, CHO ANH
- CHƯƠNG 307: MỐI QUAN HỆ GIỮA CÔ VÀ MÃ THIÊN XÍCH
- CHƯƠNG 308: NÓI CHO TÔI BIẾT, EM ĐÃ GẶP AI.
- CHƯƠNG 309: MÃ THIÊN XÍCH TỨC GIẬN.
- CHƯƠNG 310 : YÊU KHÔNG THỂ NÓI.
- CHƯƠNG 311 : ĐIỀU TRA CẢ NĂM NĂM.
- CHƯƠNG 312: DỊU DÀNG CỦA ANH KHÔNG CÓ CHỖ DÙNG.
- CHƯƠNG 313: ÉP CÔ ĐẾN TÌM MÌNH
- CHƯƠNG 314: HỎI ANH BA VẤN ĐỀ
- CHƯƠNG 315: SỰ CỐ NĂM NĂM TRƯỚC LÀ DO NGƯỜI TẠO NÊN
- CHƯƠNG 316: BỊ CÔ ĐÙA GIỠN NĂM NĂM
- CHƯƠNG 317: TAI NẠN XE BẤT NGỜ
- CHƯƠNG 318: CÒN MAY, EM BIẾT ĐỨNG VỀ PHÍA TÔI
- CHƯƠNG 319: NỬA ĐÊM TRÈO CỬA SỔ HÔN CÔ TỈNH
- CHƯƠNG 320: Ở ĐÂY VỚI CÔ CẢ ĐÊM
- CHƯƠNG 321: CÓ PHẢI LÀ CON CỦA ANH KHÔNG?
- CHƯƠNG 322: ĐỨA TRẺ KHÔNG CÓ QUAN HỆ GÌ VỚI ANH HẾT.
- CHƯƠNG 323: KẾT HÔN VỚI TÔI.
- CHƯƠNG 324: ÂM THẦM BẢO VỆ.
- CHƯƠNG 325: CHA CON GẶP NHAU.
- CHƯƠNG 326: CẢM XÚC KỲ LẠ.
- CHƯƠNG 327: SỰ DỊU DÀNG CHƯA TỪNG CÓ
- CHƯƠNG 328: ĐỘNG TÌNH TRONG XE
- CHƯƠNG 329: EM CÓ CẢM GIÁC VỚI TÔI
- CHƯƠNG 330: CÓ MUỐN GẶP ÔNG BÀ NGOẠI KHÔNG?
- CHƯƠNG 331: CON CÓ THỂ GẶP BA KHÔNG.
- CHƯƠNG 332: MỘT NHÀ BA NGƯỜI.
- CHƯƠNG 333: ĐOÀN TỤ SAU NĂM NĂM.
- CHƯƠNG 334: SAO CẬU CÓ THỂ CHỊU ĐƯỢC CHỨ?
- CHƯƠNG 335: LỤC HI ANH CÓ Ý GÌ.
- CHƯƠNG 336: ANH NGHE EM MỘT LẦN
- CHƯƠNG 337: ĐỨA BÉ NÀY GỌI MẸ LÀ CÁI GÌ
- CHƯƠNG 338: CON VẪN CÒN TÌNH CẢM VỚI ANH TA SAO
- CHƯƠNG 339: THẨM DĨNH QUAY VỀ RỒI
- CHƯƠNG 340: CÔ ẤY SINH CON CHO CON
- CHƯƠNG 341: XEM CON CÓ THỂ GIẢI QUYẾT VỚI HAI MẸ CON BỌN HỌ KHÔNG
- CHƯƠNG 342: ANH QUÝ TRỌNG THẰNG BÉ HƠN BẤT KỲ AI KHÁC
- CHƯƠNG 343: KHÔNG THẤY THẰNG BÉ
- CHƯƠNG 344: TUNG TÍCH CỦA ĐỨA TRẺ
- CHƯƠNG 345: GIÁM ĐỊNH NGƯỜI THÂN
- CHƯƠNG 346: CƯỚP ĐOẠT QUYỀN LÀM BA
- CHƯƠNG 347: TẤT CẢ ĐỀU CÓ ANH Ở ĐÂY
- CHƯƠNG 348: ANH TA TỚI RỒI
- CHƯƠNG 349: HỐI HẬN VÌ ĐỂ EM TRỞ VỀ