Thông tin truyện
100 cách cưng vợ
Đánh giá: 8.5/10 từ 13 lượt.
Đêm tân hôn, chồng cô lại nói với cô rằng anh không được...
Thẩm Dĩnh vẫn không hề nghi ngờ gì anh, thầm lặng chiếu cố tự tôn của anh. Dù cho mẹ chồng vô số lần công kích cô là đứa"không thể mang thai", cô đều yên lặng thừa nhận.
Ba năm sau, chồng cô và bạn thân lại ở trên giường với nhau.
"Dĩnh, tôi không làm được cái đó, có điều chỉ không được với...cô thôi."
Sau khi cầu hôn, Bùi Dục lại kêu đầu bếp chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, người trên du thuyền đều quen biết nhau. Tối nay Bùi Dục rất vui, uống thỏa thuê, qua ba vòng rượu, đàn ông thì ngồi nghỉ trên boong tàu, nhìn phụ nữ nói chuyện phiếm ở trong, cảm giác thanh thản và hạnh phúc phát ra từ sâu trong lòng.
Lục Hi gọi Thẩm Dĩnh lên tầng hai, hôm nay Thẩm Tiếu ở nhà, sợ cậu bé bị cảm nên không cho đến đây.
Lúc này vậy mà hiếm khi có được một thế giới riêng nho nhỏ của hai người.
Thẩm Dĩnh nhìn ánh đèn le lói ngoài bến tàu, đáy lòng cũng như được chiếu sáng, hơi than thở: “Thật hi vọng Mã Thiên Xích và Đường Uyển có thể thuận lợi bước đến hôn nhân.”
Lục Hi ôm cô từ phía sau: “Chắc chắn rồi.”
Giọng điệu anh vô cùng kiên định, Thẩm Dĩnh không khỏi bật cười: “Sao anh biết?”
Không ngờ, người này không cần nghĩ ngợi liền nói ra một câu vô cùng cảm động: “Bởi vì người có tình ý rồi sẽ về bên nhau thôi...”
Thẩm Dĩnh kéo dài giọng “ồ” một tiếng: “Lời này không giống như lời anh sẽ nói nha.”
“Em cứ xem như là anh vui mừng thay Bùi Dục đi, đêm nay đừng nghĩ nhiều như vậy.” Lục Hi có chút hơi rượu tròn người, cả người đều thả lỏng.
Lúc này, gió biển thổi, ôm lấy người phụ nữ mình yêu thương, anh thậm chí hi vọng thời gian trôi chậm hơn chút, chậm hơn chút nữa.
Thẩm Dĩnh cũng vậy, mấy năm nay từ gặp nhau, quen biết nhau, hiểu nhau, đến giờ con cũng đã lên tiểu học, tất cả giống như chỉ xảy ra trong chớp mắt, phảng phất như một giống mộng Hoàng Lương đẹp đẽ.
Người và chuyện xung quanh, theo thời gian trôi đi, tất cả mọi người đều đã tìm được hạnh phúc của riêng mình, hôm nay ngay cả Bùi Dục cũng có nửa còn lại, đời người bước vào giai đoạn mới, cảm giác này khá kỳ diệu.
Có hạnh phúc, cũng hơi mong đợi.
“Hi, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau chứ?” Tình cảnh này, cô thế mà cũng không nhịn được hỏi một câu như vậy.
Lục Hi ôm chặt cô vào lòng: “Đúng vậy.”
Một câu trả lời vô cùng kiên định, khiến suy nghĩ có chút trôi xa của Thẩm Dĩnh lập tức yên tĩnh lại.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng đứng ở tầng hai nhìn ngọn đèn xa xa, thỉnh thoảng có thể nghe được dưới lầu truyền đến tiếng nói cười.
Bỗng nhiên, giọng Bùi Dục bay vào lỗ tai: “Anh Lục Hi với chị dâu đâu rồi.”
“Không biết nữa, có phải đã vào trong rồi không?”
Thẩm Dĩnh cong môi, xoay người nhìn người đàn ông phía sau: “Đi thôi, tìm chúng ta kìa.”
Cô cất bước chuẩn bị rời khỏi, lại bị Lục Hi kéo lại, ngẩng đầu liền đụng phải một đôi mắt còn sáng hơn những vì sao trên trời.
Đôi tròng mắt đen láy như cất giấu một dải ngân hà, ánh lên chút yêu thương, đan xen vô số dịu dàng, anh đưa tay xoa mặt cô, cúi đầu hôn xuống: “Đời này có thể gặp em, thật tốt quá.”
Thẩm Dĩnh vẫn không hề nghi ngờ gì anh, thầm lặng chiếu cố tự tôn của anh. Dù cho mẹ chồng vô số lần công kích cô là đứa"không thể mang thai", cô đều yên lặng thừa nhận.
Ba năm sau, chồng cô và bạn thân lại ở trên giường với nhau.
"Dĩnh, tôi không làm được cái đó, có điều chỉ không được với...cô thôi."
Sau khi cầu hôn, Bùi Dục lại kêu đầu bếp chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, người trên du thuyền đều quen biết nhau. Tối nay Bùi Dục rất vui, uống thỏa thuê, qua ba vòng rượu, đàn ông thì ngồi nghỉ trên boong tàu, nhìn phụ nữ nói chuyện phiếm ở trong, cảm giác thanh thản và hạnh phúc phát ra từ sâu trong lòng.
Lục Hi gọi Thẩm Dĩnh lên tầng hai, hôm nay Thẩm Tiếu ở nhà, sợ cậu bé bị cảm nên không cho đến đây.
Lúc này vậy mà hiếm khi có được một thế giới riêng nho nhỏ của hai người.
Thẩm Dĩnh nhìn ánh đèn le lói ngoài bến tàu, đáy lòng cũng như được chiếu sáng, hơi than thở: “Thật hi vọng Mã Thiên Xích và Đường Uyển có thể thuận lợi bước đến hôn nhân.”
Lục Hi ôm cô từ phía sau: “Chắc chắn rồi.”
Giọng điệu anh vô cùng kiên định, Thẩm Dĩnh không khỏi bật cười: “Sao anh biết?”
Không ngờ, người này không cần nghĩ ngợi liền nói ra một câu vô cùng cảm động: “Bởi vì người có tình ý rồi sẽ về bên nhau thôi...”
Thẩm Dĩnh kéo dài giọng “ồ” một tiếng: “Lời này không giống như lời anh sẽ nói nha.”
“Em cứ xem như là anh vui mừng thay Bùi Dục đi, đêm nay đừng nghĩ nhiều như vậy.” Lục Hi có chút hơi rượu tròn người, cả người đều thả lỏng.
Lúc này, gió biển thổi, ôm lấy người phụ nữ mình yêu thương, anh thậm chí hi vọng thời gian trôi chậm hơn chút, chậm hơn chút nữa.
Thẩm Dĩnh cũng vậy, mấy năm nay từ gặp nhau, quen biết nhau, hiểu nhau, đến giờ con cũng đã lên tiểu học, tất cả giống như chỉ xảy ra trong chớp mắt, phảng phất như một giống mộng Hoàng Lương đẹp đẽ.
Người và chuyện xung quanh, theo thời gian trôi đi, tất cả mọi người đều đã tìm được hạnh phúc của riêng mình, hôm nay ngay cả Bùi Dục cũng có nửa còn lại, đời người bước vào giai đoạn mới, cảm giác này khá kỳ diệu.
Có hạnh phúc, cũng hơi mong đợi.
“Hi, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau chứ?” Tình cảnh này, cô thế mà cũng không nhịn được hỏi một câu như vậy.
Lục Hi ôm chặt cô vào lòng: “Đúng vậy.”
Một câu trả lời vô cùng kiên định, khiến suy nghĩ có chút trôi xa của Thẩm Dĩnh lập tức yên tĩnh lại.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng đứng ở tầng hai nhìn ngọn đèn xa xa, thỉnh thoảng có thể nghe được dưới lầu truyền đến tiếng nói cười.
Bỗng nhiên, giọng Bùi Dục bay vào lỗ tai: “Anh Lục Hi với chị dâu đâu rồi.”
“Không biết nữa, có phải đã vào trong rồi không?”
Thẩm Dĩnh cong môi, xoay người nhìn người đàn ông phía sau: “Đi thôi, tìm chúng ta kìa.”
Cô cất bước chuẩn bị rời khỏi, lại bị Lục Hi kéo lại, ngẩng đầu liền đụng phải một đôi mắt còn sáng hơn những vì sao trên trời.
Đôi tròng mắt đen láy như cất giấu một dải ngân hà, ánh lên chút yêu thương, đan xen vô số dịu dàng, anh đưa tay xoa mặt cô, cúi đầu hôn xuống: “Đời này có thể gặp em, thật tốt quá.”
Danh sách chương
- CHƯƠNG 350: XINH ĐẸP TUYỆT TRẦN
- CHƯƠNG 351: CHẲNG LẼ CÔ CÓ NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHÁC
- CHƯƠNG 352: NGƯỜI PHỤ NỮ BÊN CẠNH ANH
- CHƯƠNG 353: CẦN GÌ QUAN TÂM TÔI TÌM LOẠI PHỤ NỮ THẾ NÀO
- CHƯƠNG 354: DỰA VÀO TÔI LÀ BA CỦA CON
- CHƯƠNG 355: CON BỊ “TRỘM”
- CHƯƠNG 356: BA MỚI NHẬM CHỨC
- CHƯƠNG 357: NGƯỜI ĐÀN ÔNG VỜ THẢ ĐỂ BẮT
- CHƯƠNG 358: CHÚ KHÔNG THỂ LÀM THẾ VỚI MẸ con
- CHƯƠNG 359: LỜI NÓI TRONG LÚC VÔ TÌNH LẠI KHIẾN NGƯỜI TA XÓT XA
- CHƯƠNG 360: HEO PEPPA
- CHƯƠNG 361: SỰ THẤT VỌNG CỦA VÚ NUÔI
- CHƯƠNG 362: CHÚ, CHÚ THÍCH con SAO?
- CHƯƠNG 363: CƯỠNG HÔN Ở HÀNH LANG
- CHƯƠNG 364: ĐỘNG TÌNH TRONG PHÒNG BỆNH
- CHƯƠNG 365: TƯ VỊ TÊ DẠI ĐẾN TẬN XƯƠNG TỦY
- CHƯƠNG 366: MẶC QUẦN ÁO CỦA EM VÀO RỒI CÚT ĐI
- CHƯƠNG 367: KHÔNG THỂ CHỊU THUA
- CHƯƠNG 368: DẤU HÔN TRÊN CỔ CÔ
- CHƯƠNG 369: THƯ LUẬT SƯ DỌA NGƯỜI
- CHƯƠNG 370: EM VẪN CÒN YÊU CẬU ẤY
- CHƯƠNG 371: NHẬN LỖI THÌ SẼ KHÔNG SAO NỮA
- CHƯƠNG 372: LỤC TỔNG ĐẾN CHƠI SAO?
- CHƯƠNG 373: BỊ BỎ THUỐC TRONG QUÁN BAR
- CHƯƠNG 374: CƯỠNG BỨC TRONG NHÀ VỆ SINH
- CHƯƠNG 375: DÁM ĐỘNG VÀO NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI
- CHƯƠNG 376: HÔN MÊ NHẬP VIỆN
- CHƯƠNG 377: CÓ PHẢI ANH ỨC HIẾP CÔ ẤY KHÔNG?
- CHƯƠNG 378: TỈNH NGỘ MUỘN MÀNG
- CHƯƠNG 379: CHĂM SÓC ĐAU LÒNG
- CHƯƠNG 380: BÌNH DẤM ĐỔ RỒI
- CHƯƠNG 381: ĐÚT CHÁO CHO CÔ, HÔN CÔ
- CHƯƠNG 382: THÂM TÌNH BÀY TỎ
- CHƯƠNG 383: THEO ĐUỔI CÔ MỘT LẦN NỮA
- CHƯƠNG 384: Ở CÙNG MỘT ĐÊM
- CHƯƠNG 385: ĐI GIÀY GIÚP CÔ
- CHƯƠNG 386: TRỞ LẠI BIỆT THỰ NGỰ CẢNH VIÊN
- CHƯƠNG 378: UỐNG SAY ĐỀU GỌI TÊN CÔ
- CHƯƠNG 388: NĂM NĂM NHUNG NHỚ CHƯA TỪNG NGỪNG
- CHƯƠNG 389: SẮP XẾP NIỀM VUI BẤT NGỜ
- CHƯƠNG 390: BÂY GIỜ ĐÃ BIẾT ĐƯỢC CƯỚP NGƯỜI VỚI BA CON À
- CHƯƠNG 391: NỤ HÔN NÓNG BỎNG TRÊN ĐẦU GIƯỜNG
- CHƯƠNG 392: GIÚP CÔ MẶC ĐỒ LÓT
- CHƯƠNG 393: DÁNG VẺ CỦA NGƯỜI BA HIỀN
- CHƯƠNG 394: BỎ ẢNH CỦA CÔ TRONG VÍ TIỀN.
- CHƯƠNG 395: MÀN BIỂU DIỄN KINH HỈ
- CHƯƠNG 396: NGƯỜI GIỮA BIỂN HOA
- CHƯƠNG 397: EM NGUYỆN Ý CHO ANH THÊM MỘT CƠ HỘI
- CHƯƠNG 398: DĨNH DĨNH ANH YÊU EM
- CHƯƠNG 399: LƯƠNG THỰC TÍCH GÓP TRONG NĂM NĂM CÓ THỂ KHÔNG KÍCH ĐỘNG HẢ