Thông tin truyện
100 cách cưng vợ
Đánh giá: 8.5/10 từ 13 lượt.
Đêm tân hôn, chồng cô lại nói với cô rằng anh không được...
Thẩm Dĩnh vẫn không hề nghi ngờ gì anh, thầm lặng chiếu cố tự tôn của anh. Dù cho mẹ chồng vô số lần công kích cô là đứa"không thể mang thai", cô đều yên lặng thừa nhận.
Ba năm sau, chồng cô và bạn thân lại ở trên giường với nhau.
"Dĩnh, tôi không làm được cái đó, có điều chỉ không được với...cô thôi."
Sau khi cầu hôn, Bùi Dục lại kêu đầu bếp chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, người trên du thuyền đều quen biết nhau. Tối nay Bùi Dục rất vui, uống thỏa thuê, qua ba vòng rượu, đàn ông thì ngồi nghỉ trên boong tàu, nhìn phụ nữ nói chuyện phiếm ở trong, cảm giác thanh thản và hạnh phúc phát ra từ sâu trong lòng.
Lục Hi gọi Thẩm Dĩnh lên tầng hai, hôm nay Thẩm Tiếu ở nhà, sợ cậu bé bị cảm nên không cho đến đây.
Lúc này vậy mà hiếm khi có được một thế giới riêng nho nhỏ của hai người.
Thẩm Dĩnh nhìn ánh đèn le lói ngoài bến tàu, đáy lòng cũng như được chiếu sáng, hơi than thở: “Thật hi vọng Mã Thiên Xích và Đường Uyển có thể thuận lợi bước đến hôn nhân.”
Lục Hi ôm cô từ phía sau: “Chắc chắn rồi.”
Giọng điệu anh vô cùng kiên định, Thẩm Dĩnh không khỏi bật cười: “Sao anh biết?”
Không ngờ, người này không cần nghĩ ngợi liền nói ra một câu vô cùng cảm động: “Bởi vì người có tình ý rồi sẽ về bên nhau thôi...”
Thẩm Dĩnh kéo dài giọng “ồ” một tiếng: “Lời này không giống như lời anh sẽ nói nha.”
“Em cứ xem như là anh vui mừng thay Bùi Dục đi, đêm nay đừng nghĩ nhiều như vậy.” Lục Hi có chút hơi rượu tròn người, cả người đều thả lỏng.
Lúc này, gió biển thổi, ôm lấy người phụ nữ mình yêu thương, anh thậm chí hi vọng thời gian trôi chậm hơn chút, chậm hơn chút nữa.
Thẩm Dĩnh cũng vậy, mấy năm nay từ gặp nhau, quen biết nhau, hiểu nhau, đến giờ con cũng đã lên tiểu học, tất cả giống như chỉ xảy ra trong chớp mắt, phảng phất như một giống mộng Hoàng Lương đẹp đẽ.
Người và chuyện xung quanh, theo thời gian trôi đi, tất cả mọi người đều đã tìm được hạnh phúc của riêng mình, hôm nay ngay cả Bùi Dục cũng có nửa còn lại, đời người bước vào giai đoạn mới, cảm giác này khá kỳ diệu.
Có hạnh phúc, cũng hơi mong đợi.
“Hi, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau chứ?” Tình cảnh này, cô thế mà cũng không nhịn được hỏi một câu như vậy.
Lục Hi ôm chặt cô vào lòng: “Đúng vậy.”
Một câu trả lời vô cùng kiên định, khiến suy nghĩ có chút trôi xa của Thẩm Dĩnh lập tức yên tĩnh lại.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng đứng ở tầng hai nhìn ngọn đèn xa xa, thỉnh thoảng có thể nghe được dưới lầu truyền đến tiếng nói cười.
Bỗng nhiên, giọng Bùi Dục bay vào lỗ tai: “Anh Lục Hi với chị dâu đâu rồi.”
“Không biết nữa, có phải đã vào trong rồi không?”
Thẩm Dĩnh cong môi, xoay người nhìn người đàn ông phía sau: “Đi thôi, tìm chúng ta kìa.”
Cô cất bước chuẩn bị rời khỏi, lại bị Lục Hi kéo lại, ngẩng đầu liền đụng phải một đôi mắt còn sáng hơn những vì sao trên trời.
Đôi tròng mắt đen láy như cất giấu một dải ngân hà, ánh lên chút yêu thương, đan xen vô số dịu dàng, anh đưa tay xoa mặt cô, cúi đầu hôn xuống: “Đời này có thể gặp em, thật tốt quá.”
Thẩm Dĩnh vẫn không hề nghi ngờ gì anh, thầm lặng chiếu cố tự tôn của anh. Dù cho mẹ chồng vô số lần công kích cô là đứa"không thể mang thai", cô đều yên lặng thừa nhận.
Ba năm sau, chồng cô và bạn thân lại ở trên giường với nhau.
"Dĩnh, tôi không làm được cái đó, có điều chỉ không được với...cô thôi."
Sau khi cầu hôn, Bùi Dục lại kêu đầu bếp chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, người trên du thuyền đều quen biết nhau. Tối nay Bùi Dục rất vui, uống thỏa thuê, qua ba vòng rượu, đàn ông thì ngồi nghỉ trên boong tàu, nhìn phụ nữ nói chuyện phiếm ở trong, cảm giác thanh thản và hạnh phúc phát ra từ sâu trong lòng.
Lục Hi gọi Thẩm Dĩnh lên tầng hai, hôm nay Thẩm Tiếu ở nhà, sợ cậu bé bị cảm nên không cho đến đây.
Lúc này vậy mà hiếm khi có được một thế giới riêng nho nhỏ của hai người.
Thẩm Dĩnh nhìn ánh đèn le lói ngoài bến tàu, đáy lòng cũng như được chiếu sáng, hơi than thở: “Thật hi vọng Mã Thiên Xích và Đường Uyển có thể thuận lợi bước đến hôn nhân.”
Lục Hi ôm cô từ phía sau: “Chắc chắn rồi.”
Giọng điệu anh vô cùng kiên định, Thẩm Dĩnh không khỏi bật cười: “Sao anh biết?”
Không ngờ, người này không cần nghĩ ngợi liền nói ra một câu vô cùng cảm động: “Bởi vì người có tình ý rồi sẽ về bên nhau thôi...”
Thẩm Dĩnh kéo dài giọng “ồ” một tiếng: “Lời này không giống như lời anh sẽ nói nha.”
“Em cứ xem như là anh vui mừng thay Bùi Dục đi, đêm nay đừng nghĩ nhiều như vậy.” Lục Hi có chút hơi rượu tròn người, cả người đều thả lỏng.
Lúc này, gió biển thổi, ôm lấy người phụ nữ mình yêu thương, anh thậm chí hi vọng thời gian trôi chậm hơn chút, chậm hơn chút nữa.
Thẩm Dĩnh cũng vậy, mấy năm nay từ gặp nhau, quen biết nhau, hiểu nhau, đến giờ con cũng đã lên tiểu học, tất cả giống như chỉ xảy ra trong chớp mắt, phảng phất như một giống mộng Hoàng Lương đẹp đẽ.
Người và chuyện xung quanh, theo thời gian trôi đi, tất cả mọi người đều đã tìm được hạnh phúc của riêng mình, hôm nay ngay cả Bùi Dục cũng có nửa còn lại, đời người bước vào giai đoạn mới, cảm giác này khá kỳ diệu.
Có hạnh phúc, cũng hơi mong đợi.
“Hi, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau chứ?” Tình cảnh này, cô thế mà cũng không nhịn được hỏi một câu như vậy.
Lục Hi ôm chặt cô vào lòng: “Đúng vậy.”
Một câu trả lời vô cùng kiên định, khiến suy nghĩ có chút trôi xa của Thẩm Dĩnh lập tức yên tĩnh lại.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng đứng ở tầng hai nhìn ngọn đèn xa xa, thỉnh thoảng có thể nghe được dưới lầu truyền đến tiếng nói cười.
Bỗng nhiên, giọng Bùi Dục bay vào lỗ tai: “Anh Lục Hi với chị dâu đâu rồi.”
“Không biết nữa, có phải đã vào trong rồi không?”
Thẩm Dĩnh cong môi, xoay người nhìn người đàn ông phía sau: “Đi thôi, tìm chúng ta kìa.”
Cô cất bước chuẩn bị rời khỏi, lại bị Lục Hi kéo lại, ngẩng đầu liền đụng phải một đôi mắt còn sáng hơn những vì sao trên trời.
Đôi tròng mắt đen láy như cất giấu một dải ngân hà, ánh lên chút yêu thương, đan xen vô số dịu dàng, anh đưa tay xoa mặt cô, cúi đầu hôn xuống: “Đời này có thể gặp em, thật tốt quá.”
Danh sách chương
- CHƯƠNG 250: MẬP MỜ CẮN MỘT CHÚT
- CHƯƠNG 251: CHO CÔ MỘT CƠ HỘI ĐI THEO TÔI
- CHƯƠNG 252: MỘT NỤ HÔN HƠN VẠN LỜI NÓI
- CHƯƠNG 253 : BIỆN HỘ VÔ TỘI
- CHƯƠNG 254: VÌ THẨM DĨNH LÀM CHỨNG
- CHƯƠNG 255: CÔ ĐỒNG Ý LÀM CHỨNG THÌ TÔI SẼ CƯỚI CÔ
- CHƯƠNG 256: ĐOÀN TRÍ THIÊN ĐẾN THĂM
- CHƯƠNG 257: CHỦ ĐỘNG NHẬN TỘI
- CHƯƠNG 258: BẤT CHẤP HẬU QUẢ ĐƯUA EM ĐI
- CHƯƠNG 259: LÚC HÔN TÔI NGHĨ TỚI GÌ
- CHƯƠNG 260: ĐỐI VỚI ANH HOÀN TOÀN THẤT VỌNG
- CHƯƠNG 261: TÔI CHỜ CÔ HẾT HY VỌNG
- CHƯƠNG 262: QUE THỬ THAI
- CHƯƠNG 263: CÔ MANG THAI
- CHƯƠNG 264: ANH MUỐN CÓ CON KHÔNG
- CHƯƠNG 265: ĐỪNG KHIẾN CÔ HOÀN TOÀN THẤT VỌNG
- CHƯƠNG 266: BẮT ĐẦU PHIÊN TÒA
- CHƯƠNG 267: TÔI KHÔNG GIẾT NGƯỜI
- CHƯƠNG 268: NHỚ LỜI HÔM NAY ANH NÓI
- CHƯƠNG 269: ANH CÓ PHẢI THÍCH TÔI KHÔNG
- CHƯƠNG 270: CƯỠNG CHẾ ĐƯA RA NƯỚC NGOÀI
- CHƯƠNG 271: ĐỪNG MONG RỜI KHỎI ANH
- CHƯƠNG 272 : TÙ CÓ THỜI HẠN
- CHƯƠNG 273: LẦN TRƯỚC KINH NGUYỆT LÚC NÀO
- CHƯƠNG 274: ĐI HAY KHÔNG ĐI
- CHƯƠNG 275: SỢI DÂY SINH TỬ
- CHƯƠNG 276: THẨM DĨNH CHẾT RỒI
- CHƯƠNG 277: THẾ GIỚI CỦA ANH VỠ VỤN
- CHƯƠNG 278: RANH GIỚI SỐNG CHẾT
- CHƯƠNG 279: CÔ ẤY MANG THAI RỒI, ANH CÓ BIẾT KHÔNG
- CHƯƠNG 280: CÔ ẤY MANG THAI CON CỦA TÔI
- CHƯƠNG 281: BÂY GIỜ HỐI HẬN VẪN CÒN KỊP
- CHƯƠNG 282: MÃI MÃI CŨNG KHÔNG THA THỨ CHO CẬU
- CHƯƠNG 283: CHẾT THAY CÔ ẤY
- CHƯƠNG 284: QUÊN ĐI TẤT CẢ CHUYỆN QUÁ KHỨ
- CHƯƠNG 285: SỰ THẬT RÕ RÀNG
- CHƯƠNG 286: NỖI HỐI HẬN VÀ CƠN TỨC GIẬN CỦA ANH
- CHƯƠNG 287: KHÔNG NHÌN THẤY TÔI, CÔ ẤY SẼ BUỒN BÃ LẮM
- CHƯƠNG 288: GIANG SỞ TINH BỊ PHÁN TỬ HÌNH
- CHƯƠNG 289: CON YÊU CHÀO ĐỜI
- CHƯƠNG 290: ĐỨA BÉ TÊN LÀ THẨM TIẾU
- CHƯƠNG 291: ĐẾN NGỒI BÊN CẠNH TÔI
- CHƯƠNG 292: DỤC VỌNG NHỊN NĂM NĂM
- CHƯƠNG 293: NỤ HÔN CỦA TÔI EM CƯỠNG LẠI ĐƯỢC SAO?
- CHƯƠNG 294: CẢM GIÁC CẤM DỤC TRÍ MẠNG
- CHƯƠNG 295: TÂM TƯ HOÀNG TỬ NHU
- CHƯƠNG 296: HI VỌNG CHÚ VÀ MẸ Ở BÊN NHAU
- CHƯƠNG 297: NGƯỜI ĐÀN ÔNG TRONG KÝ ỨC
- CHƯƠNG 298: CHO DÙ CẬU CÓ CHẾT CÔ ẤY CŨNG KHÔNG SỐNG LẠI ĐÂU.
- CHƯƠNG 299: KHOẢNH KHẮC LƯỚT QUA VAI NHAU.