Ấn Công Đức

Chương 101 : Chương 101THIẾT ĐẦU CÔNG



Trước kia, mặt của nàng chỉ có cảm giác đau, đau đớn đến tê dại.

Nàng mở to mắt, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào gò má theo bản năng. Thế nhưng giờ nàng không sờ thấy những chỗ lồi lõm gớm ghiếc quen thuộc, đầu ngón tay chỉ cảm thấy mịn màng vô cùng. Đầu ngón tay của nàng dịch chuyển sờ khắp cả mặt, rồi cả lòng bàn tay chậm rãi dán lên gò má. Mới đầu chỉ có một tay, sau đó, nàng dùng hai tay ôm lấy mặt mình, không kìm được nước mắt.

“Thật sự khỏi rồi?” Nàng nhìn về phía củ cải, lại hỏi thêm lần nữa.

Nàng hỏi lại hết lần này đến lần khác, không dám khẳng định.

Độc Hồng Nhan Khô được giải nhanh tới vậy sao?

Nam Ly Nguyệt khiếp sợ hỏi: “Độc Hồng Nhan Khô mà cũng giải được? Loại đan có thể giải được Hồng Nhan Khô là loại đan gì?”

Lý Chiêu Chiêu hoàn hồn lại, đáp: “Không phải đan dược đâu sư phụ, là rễ. Không phải vừa rồi chính người đào lấy nó sao?”

Làm sao đây, bệnh của sư phụ nó lại tái phát rồi!

“Rễ?”

Lý Chiêu Chiêu gật đầu. Cô bé bỗng chú ý đến đám rễ dưới chân củ cải kia, mắt tức thì sáng rực, “Hình như chính là rễ của củ cải này.”

Nam Ly Nguyệt chớp mắt, lau sạch nước mắt, nghiêm mặt nói: “Từ trước đến nay ta chưa từng thấy củ cải nào như này bao giờ. Đây, chẳng lẽ là tiên thảo?”

Chỉ có tiên thảo mới có thể khiến nàng hồi phục nhanh tới vậy.

Chịu đủ sự giày vò suốt hai mươi năm ròng rã, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày, vết thương này sẽ khỏi.

Ngay cả độc Hồng Nhan Khô cũng giải được, còn gặp được cả tiên thảo, vậy có phải con trai Khang Khang của nàng cũng vẫn còn sống hay không?

Bất kể kỳ tích lớn cỡ nào, có hi vọng là tốt rồi.

Tô Lâm An liếc nhìn ấn Công Đức. Nàng chữa khỏi mặt cho Nam Ly Nguyệt, thế nhưng lại chỉ có được một chút xíu công đức. Xem ra, đối với gương mặt này, người này đúng là không để ý cho lắm.

Ôi, sao người phụ nữ này lại sống khô khan tùy tiện tới vậy chứ.

Tô Lâm An đưa tay ôm lấy hai má của mình. Chậc, đầu củ cải tròn quá!

Điều nàng để ý nhất trong cuộc đời này, chính là gương mặt của mình.

Chắc có lẽ vậy?

“Khỏi là tốt rồi.” Tô Lâm An vuốt ve gương mặt mật mạp của củ cải, cảm thán một câu. Sau đó nhìn Nam Ly Nguyệt nói, “Đưa viên đá Thiên Vẫn chúng ta mua được lúc trước cho ta.”

Chính là viên đá to bằng trứng chim bồ câu mua được ở chỗ cược đá. Thần thức của nàng không thể nhìn rõ nó. Nhìn nó nhiều cũng giống y như nhìn thẳng vào mặt trời quá lâu, trước mắt toàn những ánh sáng sặc sỡ chói lóa, mắt vừa xót lại vừa đau.

Nàng vẫn không có cách nào để mở viên đá này ra, sớm đã muốn lấy củ cải ra đập nó cho rồi.

Viên đá trước giờ vẫn luôn do Nam Ly Nguyệt giữ, nghe củ cải nói liền lập tức lấy viên đá đó ra. Sau khi Tô Lâm An nhận lấy viên đá, đang định ra tay thì bỗng cảm thấy có gì đó quái lạ.

Nàng cảm thấy sau lưng có âm khí tràn ra. Nàng quay đầu lại nhìn thì thấy vô số tia khí đen đang bốc ra từ trong giếng cây, nháy mắt dọa nàng hết hồn!

Trước kia, trận pháp của nàng có thể chống đỡ được hơn nửa canh giờ, sau khi củ cải ra khỏi hố còn có thể kéo dài thêm một hồi. Sao giờ mới được một lúc mà trận pháp đã chịu không nổi rồi?

Lẽ nào hai năm nay, tử khí bên dưới lại có biến hóa, lưu lượng đột ngột tăng lên? Chuyện này rốt cuộc là sao?

Tô Lâm An vội nói: “Ta đi một lát rồi về, các ngươi hãy canh chừng ở đây. Đừng để người khác lại gần.” Dứt lời, củ cải bèn bay vụt đi, chỉ chốc lát đã nhảy ra cực xa. Đám rễ dưới chân đong đưa đều đặn giống như con tôm đang bơi trong nước.

Lý Chiêu Chiêu không cảm nhận được mối nguy hiểm tiềm tàng đang ập đến. Cô bé chỉ cảm thấy cây củ cải lớn này rất đáng yêu, lại còn quay đầu hỏi ý kiến sư phụ: “Sư phụ, những bộ quần áo này, củ cải không mặc vừa. Khi nào trở về, chúng ta làm cho nó mấy bộ nhé?”

“Tiên linh toàn mặc váy. Nó là tỷ muội của tiên linh, cũng mặc váy sao?”

Nam Ly Nguyệt thì cảnh giác dùng thần thức quan sát tứ phía, nói: “Tiên linh đi vội như vậy, không biết đã gặp phải chuyện gì. Chúng ta phải đề phòng một chút.”

“Vâng!”

***

Tô Lâm An quay lại trận pháp ở dưới đáy giếng.

Nàng phát hiện toàn thân con tằm Phù Dung đen kịt, cơ thể vốn mềm nhũn giờ lại cứng đờ, giống như bị chết cứng. Nàng cảm nhận được tằm Phù Dung vẫn còn thở. Có vẻ như lúc nhận ra tình hình không ổn, nó đã ngừng ăn, ngủ đông ngay lập tức. Như vậy, có thể đảm bảo được khả năng sống sót tới tối đa. Nhưng đây cũng chỉ là biện pháp tạm thời, nếu như tử khí hoàn toàn chọc thủng trận pháp xông ra ngoài, thì cho dù nó đã ngủ đông, cũng không thể giữ được mạng sống.

Tô Lâm An nhảy lên, nhét củ cải vào miệng hố một cách chắc chắn. Sau khi một lần nữa chặn lại tử khí ở bên dưới, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chỉ ngay giây sau, Tô Lâm An lại khóc không ra nước mắt. Vừa rồi nàng đã mang cả viên đá kia theo, nhưng nơi này, những người khác căn bản là không tới được. Đợi nàng bị bắn ra khỏi củ cải thì nàng chỉ là nguyên thần, vốn chẳng thể chạm được vào bất cứ thứ gì. Điều đó cũng có nghĩa, tạm thời không cầm viên đá này ra ngoài được, chỉ có thể đợi ngày mai khi nàng nhập vào củ cải lần nữa thì mới có thể lấy nó ra.

Giờ vẫn chưa tới lúc nàng bị đẩy ra ngoài, ngồi không ở đây cũng thật nhàm chán.

Tô Lâm An không thể di chuyển, nhưng cánh tay thì có thể cử động. Nàng bóp chặt viên đá trong tay mấy cái, nghĩ ngợi một hồi, lại cầm viên đá đập vào đầu củ cải.

Dù sao quanh đây cũng chẳng có người, nàng tự tìm cách mua vui cho chính mình, còn vừa đập vừa gào một tiếng!

“Thiết Đầu Công!”

Đập bộp bộp một hồi, bề mặt viên đá bắt đầu rơi vụn lả tả. Nàng thấy có tác dụng, lại đập thêm vài cái nữa. Đập tới đập lui, rồi lại đưa ra trước mặt nhìn.

Nàng phát hiện viên đá hiện giờ giống như bắp cải, bị lột ra từng lớp một...

Lột một lúc lâu mà vẫn chưa nhìn thấy thứ bên trong.

Cuối cùng, từ một viên đá lớn chừng quả trứng bồ câu chỉ còn nhỏ chừng hạt gạo. Dù sao ngón tay củ cải của nàng cũng không đều nhau lắm, không thể nắm chắc, chỉ sợ không cẩn thận sẽ làm rơi “hạt gạo” xuống đất.

Nhỏ như vậy thì bên trong có thể có thứ gì tốt chứ?

Chẳng lẽ nàng thực sự nhìn lầm?

Tô Lâm An cẩn thận niết hạt gạo. Nàng hơi do dự, không biết có nên tiếp tục tìm tòi nữa hay không.

Tìm tòi thì cũng tìm đến cuối cùng rồi.

Nàng cầm hạt gạo nhỏ, dùng sức!

Chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng, sau đó cảm thấy bàn tay của củ cải hơi nóng rát, giống như bị thứ gì đó thiêu đốt, ngay cả nguyên thần nàng cũng hơi đau đớn.

Nàng cẩn thận mở lòng bàn tay ra, không ngờ thứ tí xíu trong tay lại lăn lộc cộc một vòng rồi rơi xuống từ kẽ ngón tay. Nàng không thể di chuyển, hai tay vội vàng bắt lấy nhưng vẫn chỉ tóm vào khoảng không. Nàng cứ thế trơ mắt nhìn thứ tí xíu đó rơi xuống cái bụng củ cải bự tổ chảng của nàng, rồi lăn tiếp lọt xuống hố qua kẽ hở giữa hai chân nàng!

Suýt chút nữa Tô Lâm An đã nhảy vọt ra khỏi hố.

Không phải vừa rồi củ cải đã bít chặt miệng hố rồi sao? Một tia khí đen cũng không thể lọt ra ngoài. Sao cái thứ trong đá Thiên Vẫn lại vẫn rơi xuống được?

Nó rơi đâu rồi?

Nàng cúi đầu những vẫn không nhìn thấy hố, chỉ có thể nhìn thấy cái bụng củ cải trắng tròn của mình. Nàng cũng không thể dùng thần thức kiểm tra được, dù sao ở trong củ cải, thần thức của nàng vẫn luôn bị hạn chế, giống như bị nhốt trong một cái quan tài. Trong lúc cấp bách, Tô Lâm An bỗng phát hiện, nàng lại cảm nhận được thứ đó!

Ở trong biển ý thức của nàng.

Vừa rồi lúc nó thiêu đốt, không ngờ đã để lại dấu ấn liên hệ với nguyên thần của nàng!

Trong nguyên thần của nàng vốn chỉ có ấn Công Đức, nhưng hiện giờ, bên cạnh ấn Công Đức lại có thêm một đốm đỏ nhỏ. Nói chính xác hơn là một điểm sáng nhỏ. So sánh với ấn Công Đức thì thứ đó chỉ trông giống như đom đóm.

Nhìn kỹ lại, Tô Lâm An mới thấy đó là một đốm lửa.

Tâm của ngọn lửa là màu đen, phần giữa là màu đỏ, ở ngoài cùng là màu lam nhạt. Mà ba tầng màu sắc của ngọn lửa này lại còn hòa vào nhau, rực cháy thành một quầng sáng biến ảo khôn lường giống như cầu vồng.

Đây là lửa gì?

Cho dù Tô Lâm An luôn tự nhận mình học rộng biết nhiều, nhưng nàng cũng không rõ lai lịch của ngọn lửa này.

Lúc này, ngọn lửa nhanh chóng mở rộng, nó rơi vào nơi đầy tử khí nhưng không hề sợ hãi, còn đốt cháy số tử khí bên dưới.

Ngọn lửa vốn chỉ to bằng hạt vừng nhanh chóng lớn hơn, tức thì nguyên thần của Tô Lâm An cũng không tiếp tục bình tĩnh được nữa. Ngọn lửa ba màu đã biến thành màu đen. Giống như khí cầu được bơm căng, trong chớp mắt đã to bằng nắm đấm, sau đó lại tiếp tục lớn thêm.

Nó đang cắn nuốt tử khí để làm lớn mạnh chính mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status