Ấn Công Đức

Chương 102 : Chương 102KHOA ĐẨU HỎA



Ngọn lửa vẫn tiếp tục phình to.

Nguyên thần của Tô Lâm An lập tức nóng hầm hập, cứ như thể rơi vào trong lò luyện. Ngọn lửa màu đen càng lúc càng lớn và lan dần đến tán cây của ấn Công Đức.

Nhưng vào giây phút ngọn lửa đó tiếp xúc với ấn Công Đức, thì chiếc ấn hình vuông khẽ xoay tròn. Sau khi nó lóe lên ánh sáng xanh lá thì trực tiếp đè ép lên đầu ngọn lửa kia.

Đại thụ sừng sững trong ấn Công Đức hoàn toàn che phủ ngọn lửa đang bành trướng tới mức cực hạn. Cuối cùng, ngọn lửa đen chỉ còn lại một chút xíu, le lói lọt ra vài tia lửa từ dưới đáy ấn, nhìn rất tủi thân.

Mà ở dưới hố, bản thể bên ngoài của ngọn lửa cũng nhỏ đi rất nhiều, chập chờn leo lắt giống như chỉ một giây nữa thôi nó sẽ bị dập tắt. Có điều cho dù là vậy, chút khí đen còn sót lại cũng không thể tạo nên tổn thương gì cho nó, nó vẫn thiêu đốt tử khí, chẳng qua tốc độ đã chậm hơn không ít.

Giờ Tô Lâm An mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngọn lửa kỳ lạ này không phải là đối thủ của ấn Công Đức, tốt, vậy thì tốt rồi.

Trước kia Tô Lâm An cũng có linh hỏa, còn không phải là linh hỏa bình thường mà là Lôi Đình Hỏa - xếp thứ tư trong các thiên hỏa. Có điều, khi xưa nàng bị ấn Công Đức ép đến mức máu thịt tiêu hủy, nguyên thần sụp đổ, khi tỉnh lại thì Lôi Đình Hỏa sớm đã chẳng còn. Không ngờ run rủi thế nào mà giờ lại thu phục được ngọn lửa kỳ lạ này.

Ngọn lửa trong đá Thiên Vẫn ở thượng giới này đến tử khí mà nó cũng cắn nuốt được, ắt hẳn nó cũng là thiên hỏa?

Lẽ nào là Âm Hồn Hỏa - xếp cuối cùng trong các thiên hỏa.

Âm Hồn Hỏa chính là ma trơi, hay còn được gọi là quỷ hỏa. Thường thì nó rất khó để hình thành, trừ khi là ở chiến trường cổ lớn bị phong bế, còn những nơi khác rất hiếm khi có Âm Hồn Hỏa xuất hiện. Nếu như dưới đáy hố này có sinh ra Âm Hồn Hỏa thì cũng dễ hiểu, nhưng ngọn lửa trong đá Thiên Vẫn vừa rớt xuống đã cắn nuốt tử khí ở dưới, đây thực sự là Âm Hồn Hỏa sao?

Âm Hồn Hỏa đúng ra phải rất cuồng bạo, nếu một khi xâm nhập vào nguyên thần sẽ khiến người ta có cảm xúc điên cuồng khát máu muốn chém giết. Nhưng vừa rồi nàng chỉ thấy nóng rát, không hề có dấu hiệu của việc khát máu hay phát điên, hình như không giống với đặc tính của Âm Hồn Hỏa.

Nàng đã từng đọc trong sách, được biết cho dù là ở thượng giới hay hạ giới, tổng cộng chỉ có mười loại thiên hỏa. Theo thứ tự là Khai Thiên Hỏa, Niết Bàn Hỏa, Hồng Liên Nghiệp Hỏa, Lôi Đình Hỏa, Thiên Vẫn Lưu Viêm, Tinh Thần Hỏa, Tất Phương Hỏa, Ngô Đồng Hỏa, Dung Nham Hỏa và Âm Hồn Hỏa...

Nhưng ngọn lửa này không hề giống với mười loại thiên hỏa được nhắc tới trong sách. Tô Lâm An không làm rõ được, có lẽ chỉ còn cách tới thượng giới mới có thể biết được đây rốt cuộc là lửa gì.

Nhìn ngọn lửa đáng thương bị đè dưới ấn Công Đức chỉ lộ ra cái đầu lửa nhỏ màu đen. Tô Lâm An cảm thấy, ngọn lửa này rất giống một con nòng nọc.

Vì vậy nàng nói: “Thế ta gọi ngươi là Khoa Đẩu(*) Hỏa vậy!”

(*) Khoa đẩu: nòng nọc.

“Khoa Đẩu Hỏa” bị tặng cho cái tên tùy tiện như vậy: “...”

Bản thể bên ngoài của nó tủi thân co lại, trông lại càng giống một con nòng nọc, căn bản không thèm để ý tới nàng!

Một lúc sau, Khoa Đẩu Hỏa run rẩy vài cái, ngọn lửa lúc to lúc nhỏ, dáng vẻ trông rõ ràng là đang khó chịu. Nó quay trở lại bên người Tô Lâm An, sau đó nói: “Ăn nhiều tử khí rồi, giờ ta muốn linh khí.”

Nó cảm thấy chủ nhân này quá yếu ớt. Nếu như không phải do cái ấn kia, còn lâu nó mới bị người phụ nữ này bắt phục tùng. Nó rất tức giận, vốn không hề muốn nói chuyện với nàng, thế nhưng sau khi chỉ ăn mình mỗi tử khí thì rất khó chịu. Vì miếng ăn, nó đành mở cái miệng tôn quý của mình ra.

Ồ, ngọn lửa này còn nói chuyện được!

“Muốn linh khí muốn linh khí!” Khoa Đẩu gào ầm lên.

“Củ cải này rất nhiều linh khí, ngươi tự đốt đi!” Tô Lâm An bĩu môi nói.

Quả nhiên Khoa Đẩu Hỏa xông tới đốt củ cải. Kết quả đốt cả buổi trời lại chẳng để lại được chút dấu vết gì trên thân củ cải, mà ngọn lửa của nó lại yếu đi.

Ngay lúc Khoa Đẩu Hỏa đang tủi thân định lên tiếng thì trước mắt Tô Lâm An bỗng tối sầm.

Đã hết giờ, nàng bị bắn ra khỏi củ cải, hơn nữa còn bay thẳng về phía con rối gỗ.

Nàng bay phía trước, Khoa Đẩu Hỏa đuổi theo sau hét lên, “Ê ê, đợi ta với!”

Tô Lâm An quay về bên cạnh rối gỗ. Nam Ly Nguyệt thấy phía sau nàng có một đốm đen nhỏ thì vốn cũng không để ý.

Nhưng khi ngọn lửa đó tiếp tục lại gần, Nam Ly Nguyệt cảm nhận được áp lực cực kỳ lớn. Ngọn lửa đó khiến nàng không mở mắt nổi, nguyên thần cũng như bị nung chảy, cả người đổ mồ hôi chỉ trong nháy mắt!

Tô Lâm An bèn nói: “Ngoan ngoãn chút đi.”

Khoa Đẩu Hỏa bay vèo một cái, quay về trong nguyên thần của Tô Lâm An.

Vừa vào, đã bị đè đẹp dưới ấn Công Đức.

Khi nãy là thần thức bị đè, giờ là bản thể bị đè, nó tủi thân nằm bẹp ở đó nói: “Chủ nhân, mau chuyển cục đá này ra đi, ta thề sẽ không đốt ngươi.”

“Ngươi nghĩ ta chuyển được hả?” Tô Lâm An hỏi vặn lại.

Khoa Đẩu Hỏa rụt lại, ngẫm nghĩ thấy cũng đúng. Chẳng hiểu sao người phụ nữ này lại có được món đồ chơi này nữa, nó đúng là đen đủi.

“Rốt cuộc ngươi là lửa gì?” Tô Lâm An thấy nó không đòi chuyển ấn Công Đức đi nữa thì tiếp tục hỏi chuyện khác.

“Dù sao thì cũng là lửa, sao ta biết được gọi là gì. Ta bị phong ấn bao nhiêu năm như thế.” Nó uể oải nói, “Đã quên rất nhiều chuyện.”

Được rồi, để sau này lại nghiên cứu tiếp “Khoa Đẩu Hỏa” này cho kỹ càng.

Tô Lâm An về lại con rối rồi nói: “Đi thôi, chúng ta tới trấn Thanh Thủy xem xem.”

Nam Ly Nguyệt gật đầu đồng ý, chuẩn bị đội mũ che mặt của mình lên.

“Ngươi còn đội mũ làm gì? Dung mạo đã được hồi phục rồi thì cứ thoải mái để lộ mặt ra đi.”

Sắc mặt Nam Ly Nguyệt khẽ đỏ lên. Nàng nghĩ ngợi một lúc, vẫn hơi ngượng ngùng cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Tiên linh, ta đã quen che lại rồi.”

Thói quen này đã ăn sâu vào tận xương tủy, nhất thời chưa thể sửa lại được. Cuối cùng Nam Ly Nguyệt vẫn đội mũ lên, dắt theo Lý Chiêu Chiêu cùng xuống núi.

Lý Chiêu Chiêu nói thầm trong lòng: “Sư phụ hiền dịu lại quay về rồi.”

Hình như sư phụ mắc chứng nguyên thần phân liệt, haizz, không biết lúc nào mới chữa khỏi được.

Tuy cô bé có tính cách vô cùng trưởng thành, nhưng kì thực trong lòng vẫn có áp lực rất lớn với một sư phụ trái gió trở trời như vậy.

***

Dưới chân núi, trấn Thanh Thủy.

Trấn Thanh Thủy chỉ có một luyện đan sư chân chính là La Phi Diệp, hiện giờ là trưởng lão khách khanh của Sở gia, nhiệm vụ chủ yếu là luyện đan cho con cháu của Sở gia. Hắn cũng mở một tiệm đan dược ở bên cạnh miếu thờ củ cải đại tiên giữa trấn Thanh Thủy. Mỗi ngày sẽ xem bệnh và tặng thuốc miễn phí cho năm người, hành thiện tích đức báo đáp ơn truyền đạo của củ cải đại tiên lúc trước.

Giờ vẫn là buổi sáng, mà tiệm đan dược của La Phi Diệp lại đóng chặt cửa không mở hàng đón khách.

Các tu sĩ đang đứng đợi bên ngoài rất kinh ngạc, “Có chuyện gì vậy? Sao hôm nay lại không mở cửa?”

Người của tiệm bán nhang bên cạnh bèn hạ giọng nói: “Lúc nãy có một nam một nữ vào đó, tu vi ít nhất cũng là Trúc Cơ kỳ. Sau khi họ vào thì đóng cửa, đến giờ vẫn chưa mở lại.”

“Không phải là gặp phải chuyện gì đó chứ?”

Đám đông đều hơi lo lắng. Giờ trấn Thanh Thủy rất đoàn kết, nhưng mọi người cũng ý thức được, có nhiều lúc chỉ đoàn kết không thì cũng chẳng có tác dụng gì, bọn họ vẫn cần có thực lực và chỗ dựa.

Tuy nơi này xa xôi hẻo lánh, trước kia mấy trăm năm thậm chí ngàn năm không hề có tu sĩ Kim Đan kỳ nào đặt chân tới. Nhưng mấy năm gần đây đã có mấy vị Kim Đan kỳ ghé trấn, chứ đừng nói tới tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.

Hai năm nay củ cải đại tiên không hề xuất hiện. Liệu có phải đã bế quan rồi không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status