Ấn Công Đức

Chương 105 : Chương 105ĐỤC RỖNG



Nữ chưởng quỹ bị hủy đi tất cả pháp bảo, đan dược chỉ trong chốc lát, lúc này đã sắp nổi điên.

Cô ta ngẩn người ra, sau đó nhìn vào ba người bị trúng độc, ánh mắt u tối, chậm rãi nói: “Bọn họ đã trúng khói độc của ta, không có thuốc của ta thì ba ngày sau sẽ chết. Ngươi, các ngươi đừng có tùy tiện tới đây!”

Nói là uy hiếp, chẳng bằng nói là vì quá sợ nên muốn cầu xin tha thứ để bảo vệ chính mình, giọng nói còn hơi run rẩy.

“Khói độc?” Nam Ly Nguyệt bước qua, nắm lấy cổ tay của gia chủ Sở gia.

Nàng khẽ cau mày, sau đó nói: “Liên Nhất Tử, Xà Phúc, lá Thiên Khổ...” Nàng nói ra một loạt các vị thuốc, sắc mặt nữ chưởng quỹ lại trắng bệch hơn mấy phần. Đợi sau khi Nam Ly Nguyệt nói hết đan phương của khói độc không sai một chữ, nữ chưởng quỹ mới lẩm bẩm: “Tiền bối, hóa ra ngài cũng là người trong nghề.”

Không ngờ, vị tiền bối cao nhân này cũng là một luyện đan sư! Chỉ cần bắt mạch đã nói ra hết độc phương của cô ta, người đó ít nhất phải luyện được đan dược cấp năm trở lên! Thậm chí là cấp bảy cũng không thành vấn đề! Luyện đan sư cấp bảy, chính là đại sư đan dược rồi...

Nam Ly Nguyệt không để ý đến nữ chưởng quỹ, mà lấy ra vài cây kim châm từ pháp bảo trữ vật ra. Nàng lấy châm đâm vào huyệt, động tác hạ châm vô cùng nhanh. Sau khi sáu cây châm được cắm xuống thì chúng đồng loạt rung rung, giống như đang run rẩy cùng kinh mạch của gia chủ Sở gia. Ngay sau đó, linh khí trên kim châm tản ra thành đường. Linh khí lưu động xuôi theo đường đó, cuối cùng tụ lại ở đỉnh đầu gia chủ Sở gia.

Có từng sợi sương mù bốc lên từ đỉnh đầu ông, giống như trên đầu có một chiếc mũ làm từ khói vậy.

Một lát sau, gia chủ Sở gia ngồi thẳng điều chỉnh hô hấp, rồi mở miệng nhả ra một hơi khí đục. Sau đó cả người ông thả lỏng, giống như có luồng gió mát thổi qua, xua tan mệt nhọc cả người. Sắc mặt ông trở nên tốt hơn, mắt thường cũng nhìn thấy rõ ràng.

Cứ như vậy, cái gọi là đan độc của nữ chưởng quỹ kia đã được giải một cách dễ dàng.

“Kim châm độ nhân.” Tâm tình của nữ chưởng quỹ rất phức tạp. “Vừa rồi là thuật sinh trưởng, giờ là kim châm độ nhân, đây đều là bí thuật của Nam Ly gia. Chỉ người có cống hiến cho Nam Ly gia, được gia chủ công nhận mới có thể tu hành những thuật pháp đan đạo cao cấp này. Mà người phụ nữ ở trước mặt, nàng ta làm được hết. Không chỉ làm được, mà còn vô cùng thông thạo.”

Chẳng lẽ, nàng ta cũng là người của Nam Ly gia?

Sau khi suy nghĩ này xẹt qua trong đầu, nữ chưởng quỹ lại phủ định ngay tức khắc.

Hiện giờ, bí thuật đan đạo của Nam Ly gia, không phải chỉ mình người của Nam Ly gia mới biết.

Đan Phù Tông còn biết nhiều hơn! Mà Nam Ly gia...

“Hóa ra là tiền bối của Đan Phù Tông.” Nữ chưởng quỹ cất tiếng đầy chua xót. Cô ta cúi đầu cụp mắt, chán nản nói: “Mong tiền bối đại nhân đại lượng, tha mạng cho chúng ta.”

Tu sĩ trung niên họ Ngũ còn nói thêm: “Chúng ta bằng lòng bồi thường cho La sư phụ và Sở gia, mong đại nhân tha mạng.”

Kẻ muốn họ vô liêm sỉ đi cướp đoạt đan phương là Đan Phù Tông. Mà giờ, người chạy tới ngăn họ giả làm người tốt cũng là Đan Phù Tông...

Cho dù không hề cam tâm, nhưng họ không còn cách nào khác, ai bảo Nam Ly Lâu hiện giờ sớm đã không phải là Nam Ly Lâu khi xưa nữa. Có nói là thành đao phủ của Đan Phù Tông cũng không quá lời. Các cửa tiệm ngày càng mở rộng, mở ở cả những nơi hẻo lánh, những nơi tốt đều bị thay thế bằng Đan Tâm Lâu. Mà nhiệm vụ bọn họ được giao cũng càng lúc càng không có giới hạn. Tiếng ác mà Đan Phù Tông không muốn gánh trên lưng, lại ném hết cho họ nhận lấy!

Nam Ly Nguyệt vẫn không lên tiếng. Nàng yên lặng giải độc cho hai người còn lại, cũng mở cấm chế trên người La Phi Diệp ra, sau đó khách khí mong họ tạm rời đi, nhường lại căn phòng này cho nàng dùng.

Đợi đám người La Phi Diệp rời đi hết, Nam Ly Nguyệt giơ tay tạo một cái kết giới đơn giản, sau đó mới nói: “Ta không phải là tu sĩ của Đan Phù Tông, chỉ là có chút dây mơ dễ má với Nam Ly Lâu mà thôi. Lần này ta chỉ bế quan hai mươi lăm năm, tại sao tu sĩ của Nam Ly Lâu lại trở thành như các ngươi?”

Nàng ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Vị trí cụ thể của cửa tiệm các ngươi ở đâu, chưởng quỹ là ai, các ngươi tên là gì?”

“Ta tên là Nam Sơ Liên, ta có bản đồ phân bố các cửa tiệm của Nam Ly Lâu.” Nữ chưởng quỹ nói xong thì cúi đầu nhìn vòng tay của mình, giờ mới nhớ ra pháp bảo trữ vật của mình đã hóa thành tro, vì vậy lắc đầu nói: “Bản đồ vừa bị hủy rồi. Tiệm của chúng ta ở trên núi Phượng Vĩ ở ngoại ô thành Huyền Phong.”

“Ông ấy là Ngũ Tam Thu, là lão nô bộc của Nam Ly Lâu, ta gọi ông ấy là Ngũ thúc.”

Trước nay gia chủ của Nam Ly thế gia đều hiếm hoi đường con cái, chỉ có một đứa con nối dòng. Tới sau này, phụ thân của Nam Ly Nguyệt cũng chỉ sinh được bà, nâng niu như hòn ngọc quý trên tay. Nhưng họ sẽ chọn ra nô bộc trung thành có thể tin tưởng, ban cho họ Nam trở thành mạch nhánh, cũng thưởng cho người trong mạch nhánh học tập những bí thuật đan đạo của Nam Ly gia. Nam Sơ Liên này họ Nam, vừa rồi còn dùng thuật thảo mộc, xem ra cũng có chút địa vị trong mạch nhánh của Nam Ly gia.

Nghĩ tới đây, Nam Ly Nguyệt đưa tay ra, thăm dò xương cốt của Nam Sơ Liên.

“Tư chất cũng ổn, cốt linh một trăm ba mươi lăm năm, tu vi Trúc Cơ kỳ tầng năm, không quá cao, nhưng cũng không thấp.”

“Từ hai mươi năm trước, chưởng quỹ đã là Trúc Cơ kỳ tầng năm rồi.” Ngũ Tam Thu nói với giọng khàn đặc, “Hai mươi năm trở lại đây, chúng ta căn bản không có sức để tu luyện. Cho dù là luyện đan hay tu hành, tất cả đều bị trì trệ, ngày nào cũng phải bôn ba khắp nơi.”

Nam Ly Nguyệt chưa tiếp lời. Nàng nhắm mắt lại, như đang nghĩ tới chuyện gì đó.

Một lúc lâu sau, Nam Ly Nguyệt mở mắt ra rồi nói: “Vị trí của chi nhánh Nam Ly Lâu trong thành Huyền Phong hẳn là ở phố Thượng Thanh, trung tâm của thành mới đúng. Sao lại biến thành núi Phượng Vĩ ở ngoại ô thành?”

Nghe thấy lời này, Nam Sơ Liên thật sự tin rằng người này đã bế quan hơn hai mươi năm. Chẳng lẽ là vị đan dược sư cao cấp của Nam Ly Lâu đã bế quan quá lâu?

“Vốn là ở trên phố Thượng Thanh. Khi đó, chưỡng quỹ còn là phụ thân ta - Nam Diệu. Sau này nơi đó đã bị nhường lại cho Đan Tâm Lâu, chúng ta phải chuyển ra ngoại ô.” Nói tới đây, hốc mắt Nam Sơ Liên ửng đỏ, “Phụ thân ta và mấy vị trưởng bối thân thiết khác cùng kháng nghị với gia chủ, bị giam ở đó để luyện dược, vẫn chưa trở về.”

Những vị trưởng bối đó đều là người phụ trách của Nam Ly Lâu ở khắp nơi, lại đều một đi chẳng trở về. Nam Ly Lâu tất nhiên đã hoàn toàn nhốn nháo hoảng loạn, sau này họ còn phái mấy tu sĩ của Đan Phù Tông tới tiếp quản Nam Ly Lâu. Kể từ đó, tuy bên ngoài, Nam Ly Lâu vẫn thuộc về Nam Ly thế gia, nhưng trên thực tế đã trở thành vật sở hữu của Đan Phù Tông.

Thành Huyền Phong ở vị trí hẻo lánh, kể từ sau khi bọn họ bị đuổi tới ngoại ô thì chẳng buôn bán được gì. Có lẽ là bởi nơi đó quá hẻo lánh, linh khí quá mỏng manh, Nam Ly Lâu cũng không phái chưởng quỹ mới tới tiếp nhận, vì vậy khó khăn lắm mới chống đỡ được đến bây giờ.

Giờ trong tiệm chỉ có hai luyện đan sư, chính là cô ta và Ngũ thúc.

Thêm một tiểu nhị phụ việc, hai dược đồng chăm lo dược thảo cùng với một tu sĩ phụ trách mua bán, tổng cộng chỉ có mấy người như vậy, chật vật duy trì chi nhánh Nam Ly Lâu. Mẫu thân của cô ta cả ngày đều buồn bực không vui, tình trạng sức khỏe hiện giờ có chút không ổn.

Những lời này của Nam Sơ Liên cũng giúp Tô Lâm An hiểu được đôi phần về tình trạng hiện giờ của Nam Ly thế gia.

Tin Nam Ly Nguyệt chết, hay nói cách khác là mất tích không hề được truyền ra. Nếu như mạch chính đã chết sạch, rất có thể những mạch nhánh của Nam Ly gia sẽ tự tách ra, cũng sẽ không cho phép ai đề cử một gia chủ mới. Tới lúc đó, sản nghiệp của Nam Ly gia chẳng phải sẽ sụp đổ hoàn toàn sao.

Xem ra từ sau khi song thân của Nam Ly Nguyệt mất, nàng cũng bị gài bẫy, thì gã chồng của nàng đã lấy danh nghĩa của nàng, dưới sự ủng hộ của Đan Phù Tông, làm ra nhiều chuyển tổn hại tới danh dự của Nam Ly gia đến vậy, khiến Nam Ly gia dần bị khoét rỗng. Giờ hai mươi mấy năm đã trôi qua, chỉ e Nam Ly gia chỉ còn lại cái vỏ ngoài, còn phải gánh tiếng xấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status