Ấn Công Đức

Chương 107 : Chương 107CHỖ DỰA



Nghe thấy nàng cứ lặp đi lặp lại sao ta lại xinh đẹp như vậy cơ chứ, quả thực Khoa Đẩu Hỏa sắp không chịu nổi nữa.

Chủ nhân này có độc!

Nó vội vàng mở miệng, ngăn nàng tiếp tục nghĩ linh tinh, “Ai bảo ta ở trong nguyên thần của ngươi chứ. Ta cũng có cố ý nghe đâu.”

Khi đã để lại dấu ấn trong nguyên thần, thần thức của nó sẽ có liên hệ với Tô Lâm An, đến ngay cả bản thể của nó cũng ở trong biển ý thức của nàng. Bởi vậy, chỉ cần nó muốn, chắc chắn có thể nghe thấy tiếng lòng của Tô Lâm An.

Tất nhiên, nó không muốn cũng có thể không nghe.

Cũng giống như vậy, đợi đến khi nguyên thần của Tô Lâm An mạnh hơn nó thì nàng có thể đặt ra hạn chế, khiến nó không cảm nhận được tiếng lòng của nàng.

Có điều, nguyên thần của nàng có thể mạnh hơn nó sao?

Không bao giờ có ngày đó đâu, he he.

Tô Lâm An: “Ngươi nói chỗ nào của ta là đẹp nhất?”

Khoa Đẩu Hỏa: “Không nghe không nghe ta không nghe.”

Giờ Tô Lâm An đã không giống với trước kia. Hiện tại nàng đã có năng lực công kích, hơn nữa năng lực công kích này còn rất mạnh, chỉ có điều phải dùng một lượng lớn linh khí và linh vật để nuôi dưỡng. Nó đốt quá nhiều tử khí ở dưới hố, điều đó dẫn đến ngọn lửa bị mất cân bằng. Ngọn lửa vốn nhiều màu giờ lại biến thành một đốm đen. Nó nói mình sẽ ngày càng yếu đi, Tô Lâm An có thể cảm nhận được, đây không phải là nói chơi.

Linh thạch thượng phẩm mà họ kiếm được lúc trước, giờ còn chưa tới ba mươi nghìn viên.

Mà ba mươi nghìn viên linh thạch thượng phẩm này, e là cho dù nó có đốt hết sạch cũng không thể cân bằng lại được lượng tử khí dưới Thập Vạn Đại Sơn. Phải làm sao mới có thể khiến ngọn lửa này khôi phục lại đây?

Tô Lâm An nghĩ tới Sơn Hà Long Linh ở thôn Lý Gia.

Nếu như Sơn Hà Long Linh còn sống, nơi nó đang ở sẽ có linh khí cuồn cuộn không ngừng, hẳn là đủ để nuôi sống ngọn lửa nhỏ này.

Ừm, đợi lần này trở về từ trấn Thanh Thủy, nàng sẽ tới bờ biển phía thôn Lý Gia một chuyến, xem rốt cuộc Sơn Hà Long Linh ở đáy biển đó có tình trạng ra sao.

“Vậy tiền bối...” Nam Sơ Liên do dự một chút, rồi chủ động hỏi: “Không biết tiền bối họ gì?”

Nam Ly Nguyệt lắc đầu, im lặng một lúc mới nói: “Ta cũng họ Nam.”

Nàng vừa dứt lời đã thấy mắt Nam Sơ Liên và Ngũ Tam Thu đầy vẻ ngạc nhiên và vui sướng. Ngũ Tam Thu cất giọng trầm thấp: “Nam tiền bối, chúng ta tới cướp đan phương cũng chỉ là cực chẳng đã mà thôi.”

“Thực ra La Phi Diệp cũng rất có thiên phú, nhưng hắn không chính thức bái sư học tập, đều là tự mình lần mò, tay nghề luyện đan có khá nhiều vấn đề.”

“Chúng ta nhìn trúng thiên phú của hắn, thực sự muốn đưa hắn tới Nam Ly Lâu học luyện đan.”

“Đan Tâm Lâu yêu cầu tiệm chúng ta mỗi tháng phải giao nộp một ngàn linh thạch thượng phẩm. Cửa tiệm đó của chúng ta ở ngoại ô thành Huyền Phong, chỉ có ta và chưởng quỹ là luyện đan sư, chỉ có thể luyện chế đan dược cấp bốn trở xuống, đều là những thứ mà tu sĩ cấp thấp cần dùng. Lại thêm vị trí hẻo lánh, một tháng căn bản không thể giao ra nhiều linh thạch như vậy.”

Khi ông nói tới đây, trong giọng nói đầy sự tức giận, “Nếu không nộp đủ số linh thạch, phải chịu phạt thì thôi không nói, nhưng trước đó chưởng quỹ đã bị ép uống thuốc, mỗi tháng đều cần phải lấy một viên giải dược. Điều quan trọng nhất là chúng không cho chưởng quỹ liên lạc với lão chưởng quỹ. Ngày trước chúng ta còn có chút vốn liếng, nhưng mấy năm nay đã bù hết vào đó, bị chèn ép đến mức hầu như không còn dư ra thứ gì.”

“Ngay cả áo choàng hồ ly cao cấp hạ phẩm kia, chính là pháp bảo duy nhất mà chưởng quỹ chúng ta còn giữ được.”

“Ở trên còn nói, nếu như không nộp đủ linh thạch, có thể dùng những thứ hiếm có, ví dụ như đan phương đã được cải thiện để đổi.”

“Chúng ta nghĩ La sư phụ thiên phú cao, ở nơi hẻo lánh như trấn Thanh Thủy mà cũng có thể luyện chế ra được Tôi Thể đan có hiệu quả tốt hơn, vậy nếu như hắn có thể học tập ở chỗ chúng ta, sau này nói không chừng sẽ cải thiện được nhiều đan phương hơn.”

“Như vậy thì có thể làm giảm bớt áp lực của chúng ta.” Nói hết một mạch, Ngũ Tam Thu lại tiếp lời: “Chúng ta chắc chắn sẽ không làm hại La sư phụ.”

Không làm hại, chỉ là muốn kí một cái khế ước không hợp lý, cưỡng chế đưa đi thôi!

Bọn họ là những người đáng thương bị Đan Tâm Lâu bóc lột.

Để giữ lấy mạng sống của mình, họ lại đi chèn ép những người không có chỗ dựa.

Tô Lâm An nghĩ tới đây thì tức giận: “Người của trấn Thanh Thủy không có chỗ dựa?”

Không!

Bọn họ có chỗ dựa lớn nhất, củ cải! Củ cải đại tiên!

Đúng rồi, trước đó nàng chỉ nghĩ tới thủ đoạn tấn công của mình là ngọn lửa đó.

Sao nàng lại quên mất, mình còn có củ cải nữa nhỉ!

Củ cải đó e là có thể đánh cả Độ Kiếp kỳ thành đầu heo ấy chứ. Hiện giờ, tử khí dưới đáy giếng đã được Khoa Đẩu Hỏa tiêu diệt rất nhiều, có lẽ thời gian củ cải có thể rời đi sẽ lâu hơn một chút. Chỉ có điều, thời gian nàng ở trong củ cải mỗi ngày không hề dài, giờ thời gian rốt cuộc là bao lâu, nàng cũng không rõ lắm.

Đợi ngày mai có thể vào trong củ cải, nàng nhất định phải thử nghiệm một chút.

“La Phi Diệp không muốn, các ngươi đừng tới quấy rầy hắn nữa.” Nam Ly Nguyệt nói, “Vừa khéo, ta cũng biết một đan phương cấp thấp, ngươi cầm lấy đi.”

Một đan phương giảm đau cấp thấp, là do nàng tự mày mò viết ra. Nam Ly Nguyệt dùng tay trái nhấc bút viết xoẹt xoẹt mấy dòng là xong rồi đưa cho Nam Sơ Liên. Nàng cởi bỏ khống chế cho Nam Sơ Liên và Ngũ Tam Thu. Khi Nam Sơ Liên đưa tay nhận lấy đan phương thì lộ bàn tay ra. Trên ngón tay cô ta còn đeo một cái vòng lớn hơn nhẫn một chút, ở trên đó có treo đồ trang sức củ cải.

Đồ trang sức củ cải này không có linh khí, vì vậy vừa rồi khi Khoa Đẩu Hỏa đốt những pháp bảo có linh khí trên người cô ta, thì căn bản không hề để ý tới thứ này.

Tô Lâm An điều khiển con rối gỗ nhảy đến bên Nam Sơ Liên, gỡ món đồ trang sức hình củ cải trên ngón tay cô ta xuống, đeo lên cổ tay coi như một chiếc vòng.

Nể tình các ngươi đeo đồ trang sức hình bổn đại tiên, không giày vò ngươi nữa!

Lấy được đan phương, hai người Nam Sơ Liên lại có thể chống chịu được thêm một tháng.

Cô ta không hề chậm trễ, muốn dùng diều giấy đưa thư gửi đan phương này tới Đan Tâm Lâu ngay, đợi bên đó nghiệm thu. Nào ngờ vừa đưa tay sờ mó, cô ta mới nhớ ra, pháp bảo đưa thư của mình đã bị hủy.

Một pháp bảo diều giấy có thể gửi đồ cần mấy chục linh thạch thượng phẩm. Vừa nghĩ tới đây, Nam Sơ Liên đã thấy xót lòng tiếc của.

Chỉ có thể chờ tới khi trở lại thành Huyền Phong, đi thẳng tới Đan Tâm Lâu ở trung tâm thành, đưa đan phương cho họ thôi.

“Nam tiền bối, ta phải mau chóng nộp đan phương này, giờ cần phải về thành Huyền Phong. Ngài xem?”

Nam Ly Nguyệt nhìn về phía tiên linh An An, không biết chuyện của tiên linh đã làm xong chưa?

Trước mắt, bọn họ đã làm xong chuyện ở đây, còn phải quay về trấn Phù Dung. Án Thanh Ngọc này là mượn của Liễu đại sư, phải trả lại. Thêm nữa, Liễu đại sư vẫn cần tiên linh chỉ điểm việc luyện khí.

Không ngờ tiên linh của Nam Ly gia nàng lại có thể luyện khí.

Không biết đến bao giờ nó mới có thể khôi phục lại thành bán tiên phẩm trong truyền thuyết. Tới lúc đó, có lẽ nó còn có thể quyết chiến một trận với Độ Kiếp kỳ.

“Ta còn phải ở lại trấn Thanh Thủy mấy ngày.” Tô Lâm An nói.

Nam Ly Nguyệt bèn đáp, “Các ngươi về đi. Hãy để lại cách truyền tin, chúng ta có thể giữ liên lạc mọi lúc mọi nơi.”

“Dấu ấn thần hồn.” Tô Lâm An ở bên cạnh bổ sung thêm một câu.

Dấu ấn thần hồn chính là tạo một ký hiệu trên người của người có tu vi thấp hơn mình, có thể biết được động thái của người đó bất cứ lúc nào. Việc này không hề có nguy hiểm gì với nguyên thần của họ, bọn họ tìm được cao thủ cũng có thể xóa dấu ấn này đi.

Dấu ấn thần hồn này, Nam Ly Nguyệt có thể làm.

Chỉ có điều, trước đây nàng lớn lên trong sự cưng chiều của cha mẹ, gần như không tiếp xúc mấy với người ngoài, tất nhiên cũng không có cơ hội để thi triển dấu ấn thần hồn gì đó với người khác.

Nàng suy nghĩ chốc lát mới nhớ lại được. Sau khi tạo dấu ấn trên người Nam Sơ Liên và Ngũ Tam Thu, nàng phát hiện ra từ sau khi ăn dược thảo mà tiên linh tìm được, nguyên thần của mình đã khôi phục hoàn toàn, không còn bị tổn hại chút nào.

Không chỉ chữa khỏi Hồng Nhan Khô, còn bồi bổ cho nguyên thần suy yếu của nàng.

Những vết thương lớn trong nguyên thần do linh hỏa bị móc ra đều đã được chữa trị. Điều đó cũng có nghĩa, hiện giờ những người khác có nhìn cũng không thể nhận ra nàng đã từng mất đi linh hỏa.

Nàng đã khôi phục như ban đầu, dường như chưa từng bị thương, thậm chí, còn tốt hơn cả lúc trước.

Nhưng phụ mẫu đã mất, con trai cũng không biết sống chết ra sao. Cơ thể có thể khôi phục lại, nhưng cuộc đời nàng, không có cách nào để trở về như lúc ban đầu được nữa.

Thực ra Nam Ly Nguyệt là một người vừa cảm tính lại vừa dịu dàng, nàng không hề yếu đuối, vì vậy mới có thể liều mạng sống tiếp trong hoàn cảnh khó khăn tới vậy. Nhưng khi nàng bắt đầu đối diện với tất cả những chuyện này, nàng mới hiểu ra được, năm đó nàng cõng rắn cắn gà nhà, thích một người không nên thích, đã đem lại điều gì cho Nam Ly gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status