Ấn Công Đức

Chương 138 : Chương 138ĐE DỌA



Tạ Thương Sơn mang đồ trở lại phái Điểm Thương. Theo yêu cầu của lão tổ, ông đã kể lại tất cả những chuyện mình nghe được, kết quả lão tổ nhà mình thật sự cầm lấy món đồ trang sức hình củ cải kia rồi nói: “Ta muốn bế quan một thời gian, ngươi hãy đi tạo mối quan hệ tốt với vị đại sư kia. Đợi sau khi xuất quan, ta sẽ đích thân đến thăm người đó.” Đại sư đan dược có thể sử dụng lò luyện đan thông thường để luyện chế ra đan dược cấp bảy cấp tám dễ dàng như vậy, trong mắt ông, người này còn đáng kính trọng hơn cả hai vị đan dược sư của Đan Phù Tông.

Ngay cả hai vị đại tông sư đan dược cấp chín kia, e rằng cũng không thể nghiên cứu ra dược tính của dược thảo thượng giới trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nhưng nàng ta lại làm được. Cho nên nhất định không thể đắc tội với vị đan dược sư này.

“Vậy nếu Nam Ly gia tiếp tục đến đòi dược thảo này thì sao?”

“Giữ lại một hoa một lá, bán cho bọn họ với giá cao.”

“Vâng.”

Sau khi thử thuốc xong, cá sấu đen đã bị Liễu Loạn Ngữ giết chết. Hắn lột bộ da của nó ra định luyện chế một bộ áo giáp hộ thân cho Nam Ly Nguyệt. Nhưng muốn chế tạo một bộ áo giáp hộ thân thượng phẩm còn cần rất nhiều nguyên liệu khác, hiện giờ hắn nghèo đến nỗi không một xu dính túi nên tạm thời chưa làm được. Dù chỉ là đá quý dùng để trang trí, giờ hắn cũng không mua nổi, thế nên nên đành phải tạm gác việc này sang một bên.

Tô Lâm An cũng không ra ngoài mà tiếp tục tu luyện và luyện đan. Lúc Nam Ly Nguyệt tỉnh lại, nàng đang tu luyện ở bên trong rối gỗ, nâng cấp bậc của rối gỗ lên rất nhiều. Giờ ngay cả rối gỗ cũng đã có tu vi Kim Đan kỳ.

Hai tháng nữa lại trôi qua, tu vi của Nam Ly Nguyệt đã đến Kim Đan kỳ viên mãn, sắp đột phá lên Nguyên Anh.

Liễu Loạn Ngữ vô cùng kinh ngạc.

Tính ra thì Nam Ly Nguyệt còn nhỏ hơn đại đồ đệ của hắn, hơn nữa suốt hai mươi năm nay nàng không hề tu luyện, vậy mà vẫn có thể kết anh khi mới hơn trăm tuổi. Tư chất này thật sự khiến người khác cảm thấy khó tin.

“Ngươi là người có tư chất tốt nhất mà ta từng gặp.” Liễu Loạn Ngữ nói với Nam Ly Nguyệt đang đứng trước mặt mình.

Nam Ly Nguyệt hiện giờ là chính mình, khi nghe thấy Liễu Loạn Ngữ khen mình thì gò má nàng ửng đỏ. Nàng rất muốn nói đây đều là công lao của tiên linh, nhưng nàng cũng biết, chuyện của tiên linh không được nói ra. Vì vậy nàng chỉ có thể mỉm cười, không phản bác cũng không nói gì, tỏ vẻ vô cùng dè dặt.

Cái cúi đầu thẹn thùng ấy khiến lồng ngực Liễu Loạn Ngữ vừa nhột vừa tê, giống như có con kiến đang bò loạn xạ trong lòng, khiến trái tim hắn ngứa ngáy vô cùng.

“Ngươi rất giỏi.” Lời khen ngợi quanh đi quẩn lại cũng chỉ có một hai câu này, giống như sư phụ đang nhận xét đệ tử vậy.

Tô Lâm An bay bên cạnh, còn nói theo: “Ta đã từng gặp một người có tư chất cực kỳ tốt, ngay cả ta cũng phải cảm thấy kinh ngạc. Chỉ một hai năm, hắn đã tăng từ Luyện Khí kỳ lên Kim Đan kỳ. Đến nay đã lâu như vậy, ta cũng nghi ngờ có phải hắn đã kết anh hay không.”

Phù văn trận pháp, hắn nhìn qua cũng có thể học được. Tô Lâm An cảm thấy chẳng có chuyện gì mà tên khốn ấy không làm được cả.

Hiện tại đã mấy năm trôi qua, chẳng lẽ hắn thật sự kết anh rồi sao?

***

Dưới đáy vách đá phía sau đỉnh Khai Dương, Lượng Kiếm Sơn.

Tiểu Thiền cưỡi Xích Ngân Tiêu đáp xuống từ trên trời cao, từ xa xa đã nhìn thấy Sở Tài Nguyên cởi trần chỉ mặc mỗi quần cộc, đang đứng luyện quyền giữa đám rắn. Tay chân hắn bị sưng tím cả lên, trên người cũng chằng chịt vết thương.

Thỉnh thoảng lại có rắn bay đến cắn hắn, hắn phải ra tay nhanh, mạnh, chuẩn, bằng không bị trúng độc của rắn sẽ rất nguy hiểm.

Tư chất của Sở Tài Nguyên rất bình thường, nhưng hiện tại đã tu luyện đến Kim Đan kỳ. Theo như hắn nói thì hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ kết đan trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nhưng hắn cũng chẳng thấy vui chút nào.

Bởi vì mấy năm nay, hắn luôn có cảm giác như mình đang sống trong địa ngục, ngày nào cũng đứng trên bờ vực giữa sự sống và cái chết, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Trước kia hắn còn cầu khấn củ cải đại tiên hiển linh cứu hắn thoát khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng này, nhưng sau đó hắn dần bỏ cuộc. Sống không được mà chết cũng chẳng xong, hắn cứ chịu đựng cuộc sống như vậy, chỉ có điều thỉnh thoảng sẽ khóc một trận, khóc cho vận mệnh bi thảm của mình. Tại sao trước kia mình lại ngu như vậy? Tại sao mình lại nghĩ tên tiểu ma đầu kia là một người hiền lành tốt bụng, lại còn đồng ý gia nhập Tàng Kiếm Sơn rồi đi theo hắn tới đây chứ?

Nếu thời gian có thể quay trở lại, hắn nhất định sẽ an phận làm công tử nhà giàu ở trấn Thanh Thủy, tuyệt đối sẽ không ra ngoài.

Thấy Tiểu Thiền tới, Sở Tài Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm.

Có Tiểu Thiền ở đây, mấy con rắn kia sẽ không dám ra tay ác độc như vậy nữa. Cơ bắp vốn căng cứng trên người hắn hơi thả lỏng. Hắn đứng im ở chỗ cũ không động đậy, miễn cưỡng gượng cười với Tiểu Thiền.

Không ngờ Tiểu Thiền đã là Kim Đan kỳ tầng bảy.

Thật sự là so sánh ra chỉ khiến người ta tức chết. Ngày nào hắn cũng tu luyện từ sáng đến tối không nghỉ ngơi, còn bị ép uống rất nhiều đan dược vớ vẩn, rèn luyện kinh mạch dưới sự giày vò của hàn độc trong người, kích hoạt tiềm lực của bản thân bằng cách kích thích từ độc tố, trải qua những ngày tháng sống không bằng chết trong sự giám sát của bầy rắn, nhưng tu vi của hắn vẫn không tăng nhanh bằng Tiểu Thiền.

“Sở sư đệ.” Tiểu Thiền đẩy những con rắn đang canh chừng Sở Tài Nguyên ra. Cô bé nhìn lướt qua vết thương trên người Sở Tài Nguyên, rồi lấy linh thạch và đan dược đưa cho hắn: “Huynh ấy lại đang chế thuốc sao?”

Cô bé hít mũi mấy cái: “Từ xa ta đã ngửi thấy mùi thuốc.”

Sở Tài Nguyên gật đầu: “Các ngươi đi tìm hắn đi.”

Xích Ngân Tiêu vội vàng lắc đầu: “Ta không đi, ngươi tự đi đi.” Nó nói xong còn trợn mắt nhìn Sở Tài Nguyên: “Tên nhóc nhà ngươi không an phận gì hết.”

Trước kia Sở Tài Nguyên còn biết sợ, bây giờ dù bị linh thú cao cấp trừng mắt thì hắn cũng không thấy sợ nữa. Hắn ngồi bệt xuống đất: “Đi hay không mặc kệ ngươi.”

Trên người hắn chỗ nào cũng bị thương. Sau khi ngồi xuống, Sở Tài Nguyên bắt đầu bôi thuốc. Hắn đau đến mức khó thở, nhưng giờ hắn không giống như trước kia, động một tí là chảy nước mắt.

Khóc thì vẫn phải khóc. Khi nhớ nhà, khi tủi thân, hắn vẫn sẽ khóc.

Nhưng sẽ không khóc chỉ vì vết thương đau đớn.

Những vết thương phải chịu mấy năm nay đã quá nhiều, hắn đã mất cảm giác.

“Thật đáng thương.” Xích Ngân Tiêu nói, “Nếu ta đi, thằng nhóc kia sẽ lại mượn lông vũ của ta. Hắn nhổ rất nhiều...” Nó nâng một bên cánh lên, để lộ ra một nơi lông chim tương đối thưa thớt: “Ngươi nhìn đi, hắn nhổ lông ở đây này. Ta sắp bị hắn nhổ trọc hết người rồi, ngươi nói có tức không cơ chứ.”

“Thằng nhóc kia thật độc ác. Nếu không vì Tiểu Thiền muội muội, ta đã không thèm để ý mà ăn hắn từ lâu rồi, hừ.” Xích Ngân Tiêu tức giận hét lên.

Nó nói mười câu, Sở Tài Nguyên cũng không đáp lại một câu. Xích Ngân Tiêu càng nói càng cảm thấy chán nản: “Không thể ăn hắn, nhưng ta có thể ăn ngươi. Tên nhóc ngươi còn không mau nói mấy câu dễ nghe làm cho ta vui vẻ đi.”

Nói xong nó đột nhiên xù lông hét lớn: “Ta sẽ ăn ngươi!”

Sở Tài Nguyên còn không thèm ngước mắt lên. Sau khi bôi thuốc xong, hắn bèn nhắm mắt lại nằm trên mặt đất.

Xích Ngân Tiêu tức đến mức giậm chân. Hai móng vuốt đạp tới đạp lui khiến bùn đất văng tứ tung. Thấy Sở Tài Nguyên vẫn nhắm mắt nằm nghỉ ngơi, nó bèn nâng móng vuốt đạp một cú về phía hắn, chụp móng vuốt lên đầu hắn, nhưng hắn vẫn không chịu mở mắt. Lần này, Xích Ngân Tiêu thực sự bế tắc. Nó thu chân lại co chân ngồi xuống: “Lá gan của tên nhóc nhà ngươi càng ngày càng lớn đó.”

Mấy năm trước, nó chỉ dọa một chút là hắn đã sợ phát khiếp, nhưng bây giờ nó lộ ra cả sát khí mà sắc mặt của hắn cũng không thay đổi. Hắn đã khác xưa quá nhiều.

Lúc này Sở Tài Nguyên mới nói: “Nếu ngươi ăn ta, ta còn phải cảm ơn ngươi ấy chứ.”

Xích Ngân Tiêu vội vàng lắc đầu ngay, “Nếu ta ăn ngươi, Tiểu Thiền muội muội nhất định sẽ liều mạng với ta.”

Hơn nữa tên khốn kia cũng rất độc ác. Nếu nó thật sự ăn thịt Sở Tài Nguyên, nhất định là thằng nhóc đó sẽ rất căm ghét nó, sau này chắc chắn hắn sẽ liên tục gây phiền phức cho nó.

“Trên người ngươi toàn mùi thuốc, chắc thịt cũng không ngon.”

“Nói không chừng còn bị trúng độc, ta ăn ngươi làm cái gì?” Xích Ngân Tiêu nói xong thì thấy Sở Tài Nguyên nhanh chóng trở mình, đưa mông về phía nó rồi nói: “Vậy ngươi cũng đừng làm phiền ta nữa, để ta ngủ một lát.”

Tu sĩ không cần ngủ.

Nhưng hắn thật sự quá mệt mỏi.

Xích Ngân Tiêu hiếm khi cảm thấy đồng cảm với người khác. Nó nói: “Được thôi, ta sẽ giúp ngươi canh chừng bầy rắn kia.”

Nó bèn đứng canh giữ bên người Sở Tài Nguyên, vừa canh chừng lũ rắn vừa chờ Tiểu Thiền ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status