Ấn Công Đức

Chương 137 : Chương 137BẢO VỆ NGƯƠI BÌNH AN



Tô Lâm An dùng cá sấu đen thử thuốc, càng thử càng phát hiện ra lá sen này vô cùng tuyệt vời. Giờ phái Điểm Thương sắp không nuôi nổi nữa, lá sen cũng chỉ còn lại vài chiếc, còn rất có thể bị Nam Ly thế gia cướp đoạt, nàng phải làm thế nào mới giữ lại được Uyển Liên này đây?

“Hơi thở của Uyển Liên này biến đổi liên tục, dược tính xung đột lẫn nhau mà vẫn có thể sống chung hòa bình, sức sống hẳn rất kiên cường mới đúng. Tất nhiên, tiền đề là nếu có đủ linh khí.” Nói tới đây, Tô Lâm An lẩm bẩm: “Ta ngắt một đoạn để nuôi, không biết có thể mọc rễ không nhỉ?”

Vừa dứt lời, nàng đã nghe thấy Khoa Đẩu Hỏa nói: “Ta nhớ ra rồi! Linh thực này tên là Đa Tình, được một nữ tu thượng giới tự nuôi trồng, sức sống của nó vô cùng kiên cường.”

Nếu không kiên cường, cũng không thể duy trì sự sống sau khi rơi từ thượng giới xuống.

“Hình như ngày trước ở thượng giới có cốc Đa Tình, ở trong cốc trồng đầy loại hoa này.”

“Tuy nhìn thì giống hoa sen, nhưng nó lại sống trong đất.”

“Ở thượng giới, loại hoa này không hề quý giá. Tuy độc trong lá của nó rất lợi hại, nhưng giải dược cũng chính là lá của nó, dù sao ở thượng giới thì giá trị cũng rất bình thường. Sau này sơn cốc đó đột nhiên biến mất, hoa Đa Tình trong cốc tất nhiên biến mất theo, nhưng cũng không ai quá tiếc nuối. Loại linh hoa do người trồng này có chênh lệch rất lớn với loại trời sinh trời dưỡng, không được người ta săn đón.”

“Trước đây còn có người trồng, nhưng vì tác dụng không quá lớn mà yêu cầu còn cao, cuối cùng nó hoàn toàn biến mất ở ngoại giới.”

“Nói vuốt đuôi.” Tô Lâm An bĩu môi. Đợi nàng mò ra được kha khá dược tính rồi, Khoa Đẩu Hỏa lại nghĩ ra luôn.

Có điều nàng vẫn hỏi một câu, “Nếu như sức sống kiên cường, sao phái Điểm Thương lại nuôi thành ra thế này.”

“Thượng giới và hạ giới có sự khác biệt quá lớn mà.” Khoa Đẩu Hỏa khinh thường nói: “Hạ giới...”

Nó thở dài một tiếng, “Ở ngoài một lúc đã đã thấy khó chịu, dù sao ở trong biển ý thức của ngươi vẫn dễ chịu hơn chút. Tất nhiên, nếu không bị ấn Công Đức đè ép là tốt nhất.” Nó nói tới đây lại thúc giục, “Ngươi phi thăng sớm chút đi, chúng ta cùng đi lên!”

“Ta còn chẳng có cơ thể.” Nàng còn chọc cười, “Vác theo ấn Công Đức như vậy, ngươi chắc chắn có thể phi thăng lên?”

Khoa Đẩu Hỏa: “...”

Thôi bỏ đi, coi như ta chưa nhắc đến.

“Vậy ta ngắt lấy một chút, để Tiểu Bạch nuôi.”

“Ừ, để nó dùng cơ thể bọc lấy là được, dùng linh khí nuôi dưỡng cũng được, chắc chắn sẽ nảy rễ.” Khoa Đẩu Hỏa nói.

Tô Lâm An hái lấy hai chiếc lá có cả cọng đưa cho Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch hơi căng thẳng, sợ mình nuôi không được tốt.

“Phải nuôi thế nào chứ?” Nó thấp thỏm hỏi.

Không đợi Tô Lâm An trả lời, Khoa Đẩu Hỏa đã mở miệng: “Cứ coi như bụng ngươi có con, có thai ấy hiểu không? Cứ ôm lấy nó là được.”

Vì vậy Tô Lâm An nhìn thấy bụng của Tiểu Bạch lớn hơn một chút.

Nó vốn hình rồng, giờ lại cuộn thành một vòng giống như bánh bột mỳ ở trần gian.

Không chỉ vậy, Tiểu Bạch còn dùng cái móng nhỏ cẩn thận ôm lấy bụng. Phần bụng đó hơi phình lên, nhìn cực kỳ khôi hài.

“Như vậy là được sao?” Tiểu Bạch lầm bầm nói, “Nhưng ta cảm thấy ta là đực mà.”

Sau này nó cũng muốn tu thành hình người.

Nó muốn làm đàn ông.

Đàn ông cũng có thể mang thai sao?

Khóe miệng Tô Lâm An giật khẽ, “Mang thai cho tốt đi.”

“Vâng thưa chủ nhân.”

Sau khi giải quyết xong chuyện dược thảo, Tô Lâm An tiếp tục thử thuốc cũng không còn áp lực lớn như trước nữa. Nàng lại tập trung nghiên cứu độc tính của chiếc lá, vì thế, con cá sấu đen vừa thở ra một hơi lại kêu gào thảm thiết, âm thanh đó còn thảm thương hơn trước mấy phần.

Trần Thanh Tùng không còn ở trong tiệm nữa, đã đi giải sầu.

Lý Chiêu Chiêu và La Phi Diệp cũng ra ngoài, chỉ còn mình Liễu Loạn Ngữ đứng canh ở đó, lo lắng không thôi.

Đợi thêm hai canh giờ nữa, khi mặt trời sắp khuất sau khe núi, Tạ Thương Sơn bước vào viện trong ánh tà dương. Ông nhìn thấy Liễu Loạn Ngữ đứng trong viện, thì hỏi: “Ta tới tìm đại sư, ngài ấy ở trong sao?”

Viện có kết giới, được bố trí rất tài tình, ông là một Nguyên Anh kỳ còn không thể nhìn ra trong kết giới có gì.

“Đợi đấy.” Liễu Loạn Ngữ nói, “Vẫn đang bận kìa.”

Hai người đứng ở đó đợi nửa canh giờ, trong lúc đó không ai nói chuyện, không khí cũng hơi ngột ngạt.

Lại thêm một lúc nữa, Tô Lâm An cảm thấy đã ổn bèn dừng cuộc thử nghiệm lại, mở kết giới ra để Tạ Thương Sơn bước vào.

Nàng đưa cây hoa Đa Tình chỉ còn trơ trọi bốn đóa hoa và ba phiến lá cho Tạ Thương Sơn, còn kèm theo một thẻ ngọc.

“Đây là?”

“Những điều tâm đắc mà ta nghiên cứu được gần đây, là những quy luật biến đổi của dược tính và độc tính trong dược thảo này.”

“Có thể luyện chế thành độc dược và thuốc giải, có điều không có tác dụng gì lớn với vị lão tổ Nguyên Anh kỳ viên mãn của các ngươi, cũng không thể giúp ông ta đột phá Độ Kiếp kỳ.” Tô Lâm An nghĩ một lúc rồi lại nói: “Nếu như tu vi đã tới bình cảnh lại chậm chạp không thể độ kiếp, hoặc là liên quan tới cơ thể, hoặc có liên quan tới tâm cảnh.”

Nghe những lời này, Tạ Thương Sơn thầm rùng mình, đến nội dung trong thẻ ngọc cũng không màng nữa mà nghiêm mặt nói: “Không biết đại sư có đề xuất gì không?” Rõ ràng nhìn thì tu vi của đại sư chỉ mới đến Kim Đan kỳ tầng bảy, nhưng những lời nàng nói luôn khiến người khác không tự chủ được mà tin phục.

Ấy, hình như có gì đó sai sai.

Ba ngày trước, tu vi của đại sư rõ ràng là Kim Đan kỳ tầng năm mà, thủ thuật che mắt mà nàng dùng cũng tùy tính vậy sao, ba ngày tu vi đã tăng lên hai tầng? Tăng lên một tầng còn có thể nói là tầng năm viên mãn, thiếu chút nữa là đột phá. Giờ bay vọt lên tầng bảy, thế này chẳng phải là đang nói rõ với mọi người, thực ra nàng đang giấu tu vi sao...

Tạ Thương Sơn không hiểu nổi cách nghĩ của đại sư, chỉ cảm thấy đại sư đúng là thần bí khó lường.

Tô Lâm An nói: “Tôi thể hoặc luyện thần, đều thử xem sao.”

“Tôi thể?” Lão tổ đã sớm tôi luyện tâm thần rất nhiều lần rồi, ảo cảnh tâm ma các loại cũng đã thử qua, lại không nghĩ đến chuyện tôi luyện cơ thể.

Tạ Thương Sơn hỏi lại theo bản năng: “Lẽ nào phải tu luyện loại thuật tu thể cao cấp? Đại sư có cao kiến gì?”

Tô Lâm An đưa tay mò mẫm trong pháp bảo trữ vật.

Tạ Thương Sơn lộ rõ vẻ mặt mong đợi, thực sự có sao?

Đại sư này đúng là khó lường.

Rồi ông thấy đại sư móc một khối ngọc thạch chất lượng kém ra rồi ném qua.

“Đây là thẻ ngọc công pháp?” Tạ Thương Sơn không chắc lắm. Ông thấy khối ngọc thạch này vô cùng tầm thường, linh khí cực kỳ ít ỏi, căn bản không giống thẻ ngọc công pháp ghi chép lại công pháp tu luyện cường đại.

“Không phải, là đồ trang sức củ cải, phù hộ lão tổ của các ngươi độ kiếp thuận lợi.” Đây là đồ trang sức củ cải mà La Phi Diệp đưa cho Tô Lâm An, giờ nàng tiện dịp tặng đi.

La Phi Diệp vừa khéo về tới nơi còn phụ họa ngay một câu, “Củ cải đại tiên, bảo vệ ngươi bình an.”

Khóe miệng Tô Lâm An giật khẽ. Nàng cảm thấy củ cải đại tiên đã trở thành tà giáo tẩy não rồi.

Không, không phải tà giáo, nàng quả thực vốn muốn bảo bệ những tín đồ này. Nàng được họ tín nhiệm, tất nhiên phải dốc hết sức lực của mình để che gió chắn mưa cho họ, dù sao, đây cũng là những người đáng yêu.

Tạ Thương Sơn đã đưa tay ra, giờ muốn rụt lại cũng không hay. Ông chỉ có thể im lặng nhận lấy khối ngọc bội bình thường khắc hình củ cải, nói: “Đa tạ đại sư chỉ điểm.”

Đúng thật là một lời khó nói hết mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status