Ấn Công Đức

Chương 140 : Chương 140VÔ TÌNH ĐẠO



“Muốn. Sao lại không muốn chứ?”

Mục Cẩm Vân muốn đi tham gia cuộc so tài đan đạo.

Tiểu Thiền bèn chạy đi năn nỉ Xích Ngân Tiêu, nhờ nó giúp.

Những năm qua, Tiểu Thiền có quan hệ rất tốt với Xích Ngân Tiêu. Cô bé cũng rất cố gắng đối tốt với Xích Ngân Tiêu. Xích Ngân Tiêu thích ăn thịt nhất, Tiểu Thiền bèn học cách nấu rất nhiều loại thịt, bây giờ có thể coi cô bé là một nửa thực tu rồi...

“Đại ca, Cẩm Vân ca ca muốn tham gia.” Tiểu Thiền nói.

“Ừ ừ, ta cũng biết tên nhóc đó sẽ nắm lấy cơ hội này.”

Tiểu Thiền muội muội cầu xin nó, đương nhiên Xích Ngân Tiêu sẽ ôm đồm hết mấy chuyện này. Vốn cũng là do nó đề nghị mà.

Xích Ngân Tiêu chạy đi tìm lão tổ Lục Thu của Lượng Kiếm Sơn, “Tên nhóc ở Hình Đường bị ngươi phạt rất có thiên phú về đan đạo. Bây giờ mới bao nhiêu, hơn hai mươi tuổi, đã có thể luyện chế đan dược cấp sáu.”

“Hắn có được truyền thừa đan đạo từ đâu?” Lục Thu còn nghĩ nhiều hơn tên Xích Ngân Tiêu não chim này, “Đan hỏa của hắn, làm sao mà có được?”

Phải biết rằng, khi Mục Cẩm Vân tới đây thì không hề có đan hỏa, trước lúc bị giam lại cũng không có, mấy năm qua đều chưa từng ra khỏi vách Tư Quá. Còn trở thành đan dược sư? Thấy thế nào cũng không hợp lý.

Chẳng lẽ, thực sự Tàng Kiếm Sơn còn giữ lại được truyền thừa gì sao?

“A, ta không hỏi.” Xích Ngân Tiêu lẩm bẩm, “Không biết chừng là Tiểu Thiền muội muội tìm cho hắn.”

Lục Thu liếc mắt nhìn nó.

Kết quả, Xích Ngân Tiêu vẫn đang trợn trắng mắt nói tiếp: “Ta có đưa đan hỏa cho Tiểu Thiền muội muội không nhỉ? Ta cũng quên rồi.”

Đưa nhiều đồ quá, không đếm xuể nữa.

“Hay là ta đi hỏi xem, ta đã từng tìm đám đan dược sư kia đòi đan hỏa chưa?”

Lục Thu không muốn nói chuyện với tên ngu xuẩn này nữa, nói thẳng: “Mang hắn ra đây, tự ta hỏi hắn.”

Xích Ngân Tiêu cảm thấy cũng được. Lục Thu nói mang hắn ra đây, điều này không phải chứng minh hắn đã có thể ra khỏi vách Tư Quá, không cần tiếp tục ở dưới đấy mười năm nữa sao? Nghĩ vậy, nó vui vẻ chạy đi ngay, còn rêu rao khắp nơi, “Tiểu ca ca của tiểu muội ta không phải bị giam giữ nữa, sắp ra ngoài ngay đây.”

Khi Xích Ngân Tiêu và Tiểu Thiền đi đón Mục Cẩm Vân, trời đã về đêm, trăng trên trời sáng vằng vặc. Ánh trăng xuyên qua vách đá cao vạn trượng, rải xuống từng chút bên sông ngầm, khiến mặt sông lấp lánh sóng lăn. Ánh trăng thật hiếm khi sáng ngời như vậy.

Hôm nay là một đêm trăng tròn.

Chính bởi vậy, Tiểu Thiền mới đến ngay trong đêm. Bởi cô bé biết, mỗi lần trăng tròn, ca ca nhà cô bé đều hơi kỳ lạ. Hắn rất đau.

Cô bé vốn tưởng hắn sẽ nhịn đau điều chỉnh hơi thở dưới đáy vách núi, nhưng thật không ngờ, hắn lại đang tu luyện.

Không, không phải hắn đang tu luyện, hắn đang phá quan độ kiếp.

Từ xa nhìn lại, quanh người Mục Cẩm Vân đều bị băng tuyết bao trùm. Hắn ngồi trên lớp băng, trên đùi đã kết một tầng sương rất dày, nhưng nửa người trên lại có một làn sương mỏng manh bốc lên. Hơn nữa mặt hắn còn đỏ lựng, biểu cảm vừa đau khổ lại vừa dữ tợn, từng giọt mồ hôi tuôn xuống như mưa.

“Hắn bị sao vậy?” Xích Ngân Tiêu cảm thấy kỳ quái vô cùng.

Nó đi về phía trước hai bước, móng chim đạp phải bãi cỏ bị sương lạnh bao trùm, nhất thời kinh hãi nhảy dựng lên.

Tiếp đó nó nhảy lò cò tại chỗ, “Cái thứ lạnh lẽo này là gì vậy? Tại sao đến cả lá chắn hộ thể của ta cũng không ngăn cản được?”

Nó đã bị thương, bị thương do lạnh!

Linh thú cấp tám như nó còn bị cái lạnh làm tổn thương cả móng vuốt. Tên Mục Cẩm Vân kia...

Vậy mà hắn lại không chết, còn có thể chịu được cơn đau đó? Thật không thể tưởng tượng nổi.

“Làm sao đây?” Tiểu Thiền có phần nôn nóng.

“Còn có thể làm sao nữa? Hắn sắp kết anh, ngươi nôn nóng cái gì.” Cách đó không xa, Sở Tài Nguyên lạnh lùng nói. Trên người hắn cũng có một lớp sương mỏng, lúc nói chuyện thì miệng nhả ra khí lạnh. Dường như khí lạnh ấy có thể khiến đầu lưỡi của hắn đông cứng lại, khiến giọng nói của hắn cũng run rẩy vì lạnh.

Mấy năm trước, Mục Cẩm Vân để lại một luồng khí lạnh trong cơ thể hắn.

Sau đó, mỗi lần hàn độc trong cơ thể Mục Cẩm Vân phát tác, hắn cũng sẽ chịu khổ theo. Trước kia Sở Tài Nguyên đau đến chết đi sống lại, sau đó mặc dù hắn vẫn rất hận Mục Cẩm Vân, nhưng cũng không thể không bội phục hắn ta.

Khí lạnh hắn chịu không bằng một phần nghìn những gì Mục Cẩm Vân phải chịu.

Nhưng hắn đau đến chết đi sống lại lăn lộn trên mặt đất, vậy mà Mục Cẩm Vân lại có thể không lộ chút cảm xúc nào, ngồi im ở đó không hề nhúc nhích.

Đây chính là sự chênh lệch giữa hai người bọn họ.

Sau đó hắn cũng dần thích ứng với khí lạnh kia, chẳng qua mỗi khi trăng tròn đều phải chịu khó chịu đựng một chút. Mà lần này càng đau đớn vô cùng, có điều Sở Tài Nguyên cắn chặt răng. Hắn tự cảnh cáo mình, lần này nhất định không được khóc vì đau nữa.

Ý chí trải qua muôn ngàn thử thách, cuối cùng cũng khiến hắn dần kiên cường hơn.

Sở Tài Nguyên nói xong, Tiểu Thiền mới chú ý tới hắn, vội vàng đến đó muốn giúp, nhưng lại bị hắn quát bảo đừng qua.

“Đừng tới đây! Ta không sao, có thể nhịn được.” Dù sao đan dược hay gì khác cũng chẳng có tác dụng gì với khí lạnh này, cô bé có đến đây thì cũng làm được gì đâu? Bên cạnh có người, sợ rằng hắn sẽ không kiềm chế được.

Tiểu Thiền chỉ có thể chờ ở bên ngoài cùng Xích Ngân Tiêu đại ca. Không lâu sau, cô bé phát hiện hơi lạnh quanh người Mục Cẩm Vân càng nồng hơn, cả người hắn bị bao phủ trong sương trắng, cũng không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.

Mục Cẩm Vân ngồi dưới đất, người khẽ run.

Ngực đau nhức, khiến hắn hận không thể moi trái tim mình ra.

Tay ấn chặt trước ngực, hắn có thể cảm nhận được vị trí đó có thứ gì đó gõ từng hồi. Đó là cổ Phệ Tâm kia, nó đang không ngừng nhúc nhích nơi ấy.

Kiếm đạo, đan đạo, đều không phải đạo của hắn.

Phệ Tâm tuyệt tình, thứ hắn tu chính là vô tình đạo.

Cản trở duy nhất trên đạo này, đến từ lão quái vật ẩn mình trong thanh kiếm gãy, tên của nàng là Vô Song.

Nàng còn tồn tại trong lòng hắn ngày nào, hắn sẽ còn đau đớn ngày ấy. Đây là một quá trình cần trải qua, Mục Cẩm Vân không hề gạt bỏ hay trốn tránh. Hắn chỉ muốn biết, khi nào, mới có thể khoét bóng hình ấy ra khỏi tim mình.

Hắn vô cùng mong chờ ngày đó.

Đương nhiên, trước đó, hắn phải tìm được nàng đã.

Dù nàng trốn ở chân trời góc biển nào, hắn cũng phải bắt nàng về, từ trong tim hắn, nghiền nát từng chút một.

Trước nay đau đớn chưa bao giờ ảnh hưởng đến ý chí của hắn. Mặc dù biểu cảm của hắn có đau khổ, nhưng ánh mắt vẫn trong sáng như vậy. Linh khí quanh mình chuyển động thuận theo kinh mạch, từng vòng nối tiếp nhau, cuối cùng, hình thành một vòng xoáy linh khí trên đỉnh đầu hắn.

Cũng vào lúc này, trên đỉnh đầu hắn, một tia chớp xẹt qua bầu trời đêm rồi đánh thẳng xuống.

Kiếp Nguyên Anh của hắn, đã đến!

Trong tay Mục Cẩm Vân chỉ có một thanh kiếm gãy. Lòng bàn tay hắn úp xuống, vỗ nhẹ một cái lên mặt đất. Lớp sương lạnh trên đất bị hắn túm lấy một mảng, ngưng tụ thành kiếm băng tuyết trên không trung, trực tiếp va chạm với tia chớp trên không trung.

Thiên lôi cuồn cuộn, xé rách màn đêm tĩnh mịch. Tiếng sấm lớn này làm kinh động đến vô số đệ tử Lượng Kiếm Sơn, ai nấy đều tỉnh giấc. Bọn họ mở rộng thần thức, khi phát hiện ra nơi độ kiếp thì đều hơi kinh ngạc.

“Tại sao phương hướng độ kiếp không phải là Kiếp Cốc?”

“Gần đây có ai độ kiếp sao? Thế trận lớn như vậy, hẳn là lôi kiếp Nguyên Anh.”

“Trời ơi, ta không biết có tiền bối sắp độ kiếp Nguyên Anh. Sớm biết như vậy ta đã đi ra ngoài đợi, đắm mình trong linh khí và kiếm khí để nâng cao cảm ngộ!” Có đệ tử vội vã đi ra ngoài, nhưng phát hiện phương hướng độ kiếp không bình thường, “Phương hướng đó, là vách Tư Quá?”

“Vách Tư Quá là nơi lạnh lẽo khắc nghiệt. Ai lại chọn nơi đó để độ kiếp chứ?”

“Không có mệnh lệnh của chưởng môn, người bình thường cũng không dám đến gần vách Tư Quá...”



Không đến được vách Tư Quá, đương nhiên không thể tiếp nhận kiếm khí của người độ kiếp, vậy không thể lĩnh ngộ và nâng cao bản thân. Bỏ lỡ thật quá đáng tiếc.

Hạ Lâu Lan vốn đang tu luyện, nghe được động tĩnh bèn chạy từ động phủ ra.

Tuy y đã độ kiếp Nguyên Anh, nhưng kiếm đạo không hề đơn độc, cảm ngộ kiếm đạo của người khác, bỏ đi những thứ thối nát và tiếp thu chút tinh hoa cũng hay. Nào ngờ, sau khi y ra ngoài thì thấy phương hướng không đúng lắm. Vào lúc y đang thấy kỳ quái, thì chợt nghe thấy những người khác đứng đó thảo luận về vách Tư Quá. Y lập tức nhớ đến một người.

Sáu năm trước, Mục Cẩm Vân bị phạt tự kiểm điểm ở vách Tư Quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status