Ấn Công Đức

Chương 141 : Chương 141HÀN Ý



Hạ Lâu Lan vốn muốn tìm người dạy dỗ Mục Cẩm Vân ở đáy vực, lặng lẽ phế kinh mạch của hắn. Nào ngờ Xích Ngân Tiêu tỏ rõ ý muốn bảo vệ hắn, còn ngày nào cũng đưa Tiểu Thiền qua vách Tư Quá thăm hắn, điều này khiến y không có cơ hội ra tay.

Trong lòng y chợt run sợ, chẳng lẽ, người độ kiếp Nguyên Anh thật sự là thằng nhãi đó?

Nhưng tên Mục Cẩm Vân kia mới nhập môn mấy năm chứ? Đến bây giờ, cũng chỉ hơn hai mươi tuổi. Nguyên Anh hơn hai mươi tuổi? Chuyện này là không thể! Y và Trần Vũ U là đệ tử có tư chất tốt nhất Lượng Kiếm Sơn, còn được gọi là song tuyệt Lượng Kiếm Sơn, đều là những nhân vật số một số hai trong thế hệ trẻ của cả giới tu chân này. Hai người đạt đến Nguyên Anh kỳ khi trăm tuổi đã làm kinh động người trong thiên hạ, sao có kẻ mới hơn hai mươi tuổi đã kết anh được?

Dù có tu hành từ trong bụng mẹ cũng không làm được!

Trong thế hệ trẻ của giới tu chân hiện giờ, người kết anh sớm nhất là Sở Nam Huyền của Đan Phù Tông, chín mươi chín tuổi đã thành Nguyên Anh. Mà mấy chục ngàn năm qua, tu sĩ kết anh trước trăm tuổi cũng không quá mười người. Vả lại người lợi hại nhất, nghe nói kết anh ở tuổi hơn tám mươi.

Hơn hai mươi tuổi đã kết anh? Không thể nào!

Nhất định không phải hắn, Hạ Lâu Lan miễn cưỡng thuyết phục chính mình. Nhưng khi y nhìn về phía vách Tư Quá, trong mắt có sự băn khoăn sâu sắc.

Trừ hắn ra, còn có thể là ai được chứ?

Y hít sâu một hơi, truyền tin cho chưởng môn Hạ Nam Chi.

Phù truyền tin của đối phương không truyền lại hồi đáp, điều này càng khiến y rối như tơ vò, cuối cùng y vẫn quyết định đến đó nhìn tận mắt. Mặc dù bình thường không ai được tới gần vách Tư Quá, nhưng với thân phận của y, chắc chẳng ai dám cản.

Nhưng Hạ Lâu Lan mới bay được nửa đường đã thấy nơi xuất hiện lôi kiếp kia cuồn cuộn linh khí, không những vậy gió rét còn gào thét khiến những bông tuyết bay loạn giữa không trung.

Trời tối tăm kín mây vần vũ, gió rít gào gió tuyết tung bay.

Gió lạnh bỗng nhiên bao phủ đỉnh núi, khiến người có linh khí hộ thể cũng cảm thấy rét lạnh.

“Tuyết rơi rồi?”

Lượng Kiếm Sơn có trận pháp hộ sơn. Trong trận pháp, khí hậu ôn hòa, bốn mùa đều ấm áp như xuân, ngày nào cũng gió mát hiu hiu, nắng trời rực rỡ, xưa nay chưa hề xuất hiện kiểu thời tiết mưa tuyết như thế này.

Đương nhiên nếu đỉnh nào thích những cảnh sắc khác thì có thể tự điều chỉnh, nhưng phần lớn các nơi đều không thấy tuyết suốt quanh năm. Vậy mà bây giờ, đỉnh Khai Dương lại đang đổ tuyết.

Tuyết đó không phải rơi từ trên trời xuống, mà là bay đến từ phía vách Tư Quá, những nơi gió rét thổi qua đều bị phủ một lớp sương bạc. Mà kiếm của họ, thì run rẩy không ngừng. Không phải kiếm khí cộng hưởng, càng không phải vạn kiếm triều tông, mà giống như bị tổn thương do giá rét, thân kiếm cũng lạnh đến phát run.

Hạ Lâu Lan cảm thấy phi kiếm của mình cũng lạnh ngắt, giống như chỉ cần y dùng chút sức là thanh phi kiếm này sẽ biến thành vụn băng.

Y không dám tiếp tục đến gần nữa, chỉ có thể chờ tại chỗ. Một lát sau, thấy mây đen trên bầu trời tan hết, vầng trăng sáng ló ra từ tầng mây. Đây là, biểu hiện lôi kiếp đã xong, Nguyên Anh đã thành. Thế nhưng đến lúc này, phần lớn mọi người vẫn không biết rốt cuộc là ai đang độ kiếp.

“Rốt cuộc là vị cao nhân nào đang độ kiếp?”

“Luồng khí lạnh kia buốt đến tận xương.”

Trong khi mọi người ở đây đang tò mò không thôi, từ trên vùng trời của đỉnh Thiên Quyền truyền đến một giọng nói lạnh nhạt: “Hai mươi bốn tuổi đạt Nguyên Anh, Hình Đường đã thu nhận được một đệ tử giỏi.”

Mặc dù giọng nói này truyền tới từ đỉnh Thiên Quyền, nhưng người nói lại không có mặt trên đó, mà ở phía sau đỉnh Thiên Quyền, trên một đỉnh núi lẻ loi mà bình thường người khác không thể thấy được.

Giờ phút này, một ngọn núi như ẩn như hiện trong bóng tối, mọi người thấy thế mới biết, người vừa lên tiếng là lão tổ.

Đệ tử Hình Đường hai mươi bốn tuổi?

Ngoài Mục Cẩm Vân ra thì còn ai nữa đâu!

Sắc mặt Hạ Lâu Lan trắng bệch, bàn tay cầm kiếm lộ rõ gân xanh. Y đã kết thù với Mục Cẩm Vân, vốn chỉ coi đối phương là hạng con sâu cái kiến. Vậy mà hiện giờ, tu vi của hắn đã ngang mình, hơn nữa hắn còn trẻ tuổi hơn.

“Xích Ngân Tiêu, dẫn hắn qua đây.” Giọng nói của lão tổ Lục Thu lại truyền đến, khiến Hạ Lâu Lan như rơi vào hố băng.

Chỗ dựa của y là chưởng môn, nhưng nếu tên Mục Cẩm Vân kia được lão tổ Lục Thu nhìn bằng con mắt khác thì sao?

Hạ Lâu Lan chỉ cảm thấy tim mình đập liên hồi, lập tức đi tìm chưởng môn thương lượng đối sách.

Mà lúc này, Xích Ngân Tiêu đang chở Tiểu Thiền, Mục Cẩm Vân cùng Sở Tài Nguyên bay lên khỏi vách Tư Quá. Nó để Tiểu Thiền và Sở Tài Nguyên ở bên ngoài động phủ của Tiểu Thiền trong Hình Đường, tiếp đó mới đưa Mục Cẩm Vân đến chỗ Lục Thu. Sợ Mục Cẩm Vân gặp lão tổ Độ Kiếp kỳ sẽ căng thẳng, nó ngẫm nghĩ một lát xong còn tốt bụng chỉ điểm cho hắn: “Tính nết của Lục Thu cũng không tính là tệ. Ngươi cứ trả lời thành thật là được, không cần quá lo lắng.”

“Mặc dù tu sĩ Độ Kiếp kỳ vô hình trung sẽ tỏa ra uy áp, nhưng chỉ cần ngươi không phản kháng, thì uy áp ấy chắc chắn sẽ không đả thương ngươi.”

Nó cũng không để ý xem rốt cuộc Mục Cẩm Vân có biểu cảm gì, chỉ cho rằng tất cả mọi người khi gặp Độ Kiếp kỳ đều sẽ căng thẳng. Vì vậy sau khi nói xong nó còn bổ sung: “Đừng sợ đừng sợ! Ngươi chưa từng gặp Độ Kiếp kỳ đúng không? Ha ha, hôm nay ta đưa ngươi đi mở rộng tầm mắt.”

“Cũng giống ngươi thôi, đều có hai con mắt một cái miệng.”

Lục Thu: “...”

Con chim ngu ngốc, coi nàng là con tinh tinh lớn trong vườn linh thú sao? Còn dẫn người đi xem mở rộng tầm mắt!

Mục Cẩm Vân vẫn căng mặt không nói gì. Cơn đau vừa qua đi, tinh thần của hắn vẫn rất mệt mỏi, mồ hôi trên người còn chưa khô, quần áo đều ướt đẫm. Khi ngồi trên lưng Xích Ngân Tiêu, hắn có cảm giác toàn thân đều trống rỗng, chính là cái cảm giác không để ý đến tất cả mọi thứ ở thế giới bên ngoài. Mãi đến khi Xích Ngân Tiêu nói, ngươi chưa từng gặp Độ Kiếp kỳ đúng không, ta đưa ngươi đi mở rộng tầm mắt, Mục Cẩm Vân mới lấy lại tinh thần.

Hắn từng gặp Độ Kiếp kỳ.

Còn chung sống cùng nguyên thần Độ Kiếp kỳ đó một khoảng thời gian rất dài. Cho nên, sao hắn lại sợ chứ.

Lão tổ Lục Thu của Lượng Kiếm Sơn, tu vi đương nhiên kém hơn lão quái vật. Nhưng hắn vẫn nói một câu khách khí, “Đa tạ.”

“Ây da, ngươi là ca ca của Tiểu Thiền mà. Mặc dù dáng vẻ ngươi chẳng ra sao, không khiến ta yêu thích, ta sẽ không nhún nhường hạ mình gọi ngươi là đệ đệ đâu, nhưng ta vẫn sẽ chăm sóc ngươi.” Trong mắt nó, nhân tu đều là loài thú hai chân xấu xí, chỉ có Tiểu Thiền muội muội là ngoại lệ.

Mục Cẩm Vân không nói lời nào nữa. Bay thêm một chốc, Xích Ngân Tiêu đáp xuống đỉnh núi giữa không trung kia.



Nói là đỉnh núi, chẳng bằng gọi nó là một hòn đảo nhỏ giữa không trung. Hòn đảo nhỏ lơ lửng giữa không trung, không có thứ gì chống đỡ, nhưng phía dưới đảo lại có phù văn trận pháp rất phức tạp, tựa như hòn đảo này dựa vào trận pháp đó mà sinh ra.

Có lẽ là các vị đại năng đều thích biến thứ phức tạp thành giản đơn, quay trở về với bản chất giản dị. Thoạt nhìn hòn đảo giống như một ngôi nhà nông dân vô cùng bình thường, nhà tranh mái lá, rào tre sân nhỏ, còn có hai mảnh vườn rau. Thứ khá nổi bật duy nhất là một tảng đá xanh lớn. Nó yên lặng nằm trên đảo, tản ra ánh sáng xanh âm u trong bóng đêm. Dường như thứ nằm ở đó không phải là một khối đá dầm sương dãi nắng, mà là một thanh trường kiếm đã trường tồn theo năm tháng.

Một người phụ nữ mặc đồ xám ngồi lặng lẽ trên tảng đá xanh, quay lưng về phía họ.

“Đến rồi. Ta nói thẳng vào vấn đề nhé. Truyền thừa đan đạo và đan hỏa của ngươi có được từ đâu?” Lục Thu lạnh nhạt nói.

Mục Cẩm Vân vừa đứng vững đã cảm nhận được một luồng uy áp khổng lổng lồ như sóng lớn đánh tới. Hắn thoáng hẫng chân, một gối quỳ thẳng xuống mặt đất.

Vào lúc hắn chạm đất, thanh kiếm gãy trong tay cũng vừa vặn đâm xuống, kêu cạch một tiếng.

Mục Cẩm Vân không chống cự lại uy áp đó, cũng không để ý đến chính mình, ngược lại lại vận linh khí trên mình, nhanh chóng phủ một lớp sương lạnh lên thanh kiếm gãy trong tay, khiến nó biến thành một thanh kiếm băng.

Ở vị trí mũi kiếm, hàn ý giống như một chấm trắng nhỏ, lan rộng từng chút ra bên ngoài, khiến đám cỏ xanh xung quanh cũng dính băng sương.

Đây là nơi của Lục Thu, sao có thể bị kiếm khí của hắn làm tổn thương được chứ? Một chút xíu cũng không được phép, một ngọn cỏ cũng không thể.

Vì vậy, ngay sau đó, một luồng sáng xanh giáng xuống từ giữa không trung, những ngọn cỏ xanh mềm mại kia lập tức dựng đứng thành những mũi kiếm sắc bén.

Mục Cẩm Vân vốn đang quỳ trên cỏ. Chỉ trong nháy mắt, hai đầu gối của hắn đã bị ngọn cỏ đâm thủng, nhanh chóng đầm đìa máu tươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status