Ấn Công Đức

Chương 143 : Chương 143KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN NGƯƠI



Nước thuốc trong suốt. Ban nãy hắn chỉ nhìn thoáng qua, mặc dù quay đầu đi đã không nhớ rốt cuộc bản thân nhìn thấy được bao nhiêu, nhưng tim vẫn loạn nhịp, chỉ cảm thấy đầu óc sắp ngừng hoạt động.

“Tỉnh lại đi! Ngươi thấy sao rồi?”

Liễu Loạn Ngữ nói năng cũng hơi lộn xộn, “Ta, ta đi gọi Chiêu Chiêu!”

Hắn mới đi được hai bước, lại nhớ ra hình như hôm nay Lý Chiêu Chiêu đã về thôn chài nhỏ. Giờ hắn đi đi về về tìm người như thế, không biết Nam Ly Nguyệt có thể kiên trì chịu đựng được không, cũng không thể để người ta ngâm mãi trong nước thế này.

“Ta, ta dùng linh khí đưa ngươi ra.” Hắn không đưa tay ra chạm vào nàng mà vận chuyển linh khí, dùng linh khí kéo người lên từng chút một rồi đưa đến giường, còn lấy chăn đắp lại, đồng thời lẩm bẩm: “Ta không thấy, ta không thấy gì hết.”

Liễu Loạn Ngữ nhìn đến rối gỗ bên cạnh nàng thì lập tức bình tĩnh hơn, “Tiên linh làm chứng, ta không thấy gì hết!”

Tô Lâm An: “...”

Rối gỗ An lắc đầu rồi chạy thẳng ra khỏi phòng, thoáng cái đã mất hút như một làn khói. Rối gỗ đã đi xa, nhưng thần thức của Tô Lâm An rất mạnh, vẫn giám sát Liễu Loạn Ngữ.

“Này, tiên linh đừng đi!” Liễu Loạn Ngữ vội kêu lên, cũng muốn chạy theo tiên linh. Nhưng đi tới cửa thì hắn vẫn không yên lòng, lại vội vàng quay lại, ngồi xuống mép giường của Nam Ly Nguyệt.

“Để ta xem ngươi bị thương ở đâu, xảy ra chuyện gì.”

“Tại sao lại ngất chứ?” Liễu Loạn Ngữ tự lẩm bẩm một mình.

Sau đó hắn vươn tay hơi vén mép chăn lên, nắm lấy cổ tay Nam Ly Nguyệt.

Tiếp đó hắn liền yên tâm. Nam Ly Nguyệt không bị thương, linh khí trong cơ thể dồi dào, cơ thể tràn đầy sức sống. Có điều, hắn nhanh chóng chau mày. Rõ ràng cơ thể nàng tốt như vậy, sao lại hôn mê chứ?

Chẳng lẽ là vấn đề về nguyên thần sao.

Nhưng bây giờ nếu hắn thăm dò nguyên thần của nàng, vậy sao hắn có thể bảo đảm nguyên thần của mình không nhòm ngó lung tung đây?

Bây giờ Nam Ly Nguyệt lại không mặc gì. Hắn, hắn sợ bản thân mình không nhịn được mà nhìn những chỗ khác...

Liễu Loạn Ngữ hơi xấu hổ với suy nghĩ của chính mình.

Hắn đặt tay Nam Ly Nguyệt xuống, dém lại góc chăn xong thì dừng một chút rồi nói: “Ta xem nguyên thần của ngươi một chút.”

Thần thức thăm dò tới, Liễu Loạn Ngữ bỗng lấy làm kinh hãi.

Nguyên thần của Nam Ly Nguyệt đã trở nên mạnh mẽ.

Hắn là Nguyên Anh kỳ, chỉ cần hắn muốn thì có thể kiểm tra được nguyên thần cửa những tu sĩ có tu vi dưới Nguyên Anh kỳ, ít nhất có thể xem có bị thương hay không. Giờ đây hắn lại phát hiện ra, muốn xem nguyên thần của Nam Ly Nguyệt là chuyện vô cùng khó khăn. Cũng không phải là hoàn toàn không nhìn thấy được, nhưng nếu bây giờ hắn cưỡng ép vào xem, ắt phải xảy ra xung đột với nguyên thần của nàng. Điều này chứng minh, nguyên thần của Nam Ly Nguyệt cũng đã đến Nguyên Anh?

Suy nghĩ cẩn thận lại, dường như tu vi của nàng cũng đã đạt đến Kim Đan kỳ đại viên mãn, là dấu hiệu sắp kết anh.

Điều này, điều này...

Liễu Loạn Ngữ vô cùng kinh ngạc.

Tư chất của Nam Ly Nguyệt rốt cuộc tốt đến mức nào?

Ngay sau đó, tầm mắt của hắn dừng lại ở chiếc thùng gỗ kia. Nói chính xác hơn, rốt cuộc trình độ đan đạo của nàng cao đến mức nào? Nước thuốc trong thùng gỗ kia, không ngờ có thể khiến tu vi của nàng tăng mạnh vượt bậc, từ Kim Đan kỳ bước thẳng lên Nguyên Anh?

Vậy nàng hôn mê là sao đây, là tốt hay không tốt?

Dù sao vào lúc này, hắn cũng không nhìn ra bất kỳ vấn đề nào.

Bản thân nàng chính là đan dược sư.

Liễu Loạn Ngữ cảm thấy trong toàn bộ trấn Phù Dung hiện giờ, không ai có trình độ đan dược hơn được nàng. Đi mời đan dược sư đến xem cũng không đáng tin cậy, chi bằng, cứ đợi xem sao.

Ngẫm nghĩ xong, Liễu Loạn Ngữ bèn ở bên cạnh trông coi nàng. Hắn ngồi một lúc thì người càng lúc càng áp sát hơn, cơ thể cũng từ từ nghiêng về phía trước, dường như mặt đang tiến sát lại. Nhưng sau đó hắn không có thêm động tác gì nữa, cứ lẳng lặng nhìn như vậy.

Rõ ràng Nam Ly Nguyệt đeo mặt nạ, gương mặt đó cũng không phải của nàng, không biết Liễu Loạn Ngữ đang nhìn cái gì.

Tô Lâm An định quay lại. Ngộ nhỡ Liễu Loạn Ngữ đột nhiên bùng lên thú tính thì sao!

Chợt thấy Liễu Loạn Ngữ cúi đầu xuống hơi chu miệng ra. Không ngờ hắn lại nhẹ nhàng đến gần đôi môi của Nam Ly Nguyệt như muốn hôn nàng.

Hắn muốn hôn trộm Nam Ly Nguyệt?

Tô Lâm An phải đánh hắn mới được!

Nhưng nàng lại thấy, Liễu Loạn Ngữ không đặt nụ hôn xuống. Ngay khi sắp chạm tới môi Nam Ly Nguyệt, đột nhiên hắn lại ngồi thẳng lại, còn vỗ đầu rất phiền muộn. Sau đó, ánh mắt hắn nhìn Nam Ly Nguyệt vô cùng rối rắm.

Hắn muốn hôn nàng.

Nhưng không phải lúc nàng hôn mê.

Mặc dù bây giờ là thời cơ vô cùng tốt, nhưng hắn biết, lúc này mà hôn chẳng khác gì thừa nước đục thả câu. Hắn thích nàng, thì nên tôn trọng nàng.

Hắn cũng không biết nàng có bằng lòng không.

Nếu nàng không muốn thì sao!

Sao hắn có thể làm những chuyện nàng không đồng ý cơ chứ.

Nhưng bảo hắn đi hỏi thẳng, hắn lại không đủ dũng cảm, không dám mở miệng hỏi. Hơn nữa hắn cũng mơ hồ hiểu được, trong lòng Nam Ly Nguyệt có thù hận, bây giờ sẽ không đặt tâm tư vào mấy chuyện nữ nhi tình trường.

Nếu hắn thực sự nói ra, nhất định sẽ bị từ chối.

Nghĩ vậy, tâm trạng của Liễu Loạn Ngữ hơi suy sụp, mặt mày sa sút ngồi ở mép giường.

Ngay cả khi rối gỗ đã quay trở về hắn cũng không chú ý đến. Đến khi Tô Lâm An nhảy lên đùi hắn, hắn mới phản ứng lại.

“Tiên linh.”

Tô Lâm An chỉ vào Nam Ly Nguyệt nằm trên giường, rồi lại chỉ vào ngực Liễu Loạn Ngữ.

Liễu Loạn Ngữ cũng chẳng phải thằng đần, kinh ngạc nói: “Tiên linh biết tấm lòng của ta?”

Hắn lập tức liên tưởng ra, “Chẳng lẽ nàng ấy cũng biết?”

Tô Lâm An rất muốn nói, nàng ấy không biết, nhưng ta biết đấy. Nhưng cũng chưa chắc. Nam Ly Nguyệt tinh tế như thế, không biết chừng cũng đã nhận ra. Dù sao gần đây, thời gian nàng tỉnh táo cũng rất nhiều. Liễu Loạn Ngữ thường xuyên dán sát đến, tuy rằng những lời hắn nói thường rất cứng nhắc không yêu thương nổi, nhưng một đại sư luyện khí lại cứ sáp đến như vậy, ngày nào cũng tặng đồ cho nàng, có lẽ nàng cũng có thể nhìn ra chút manh mối.

Nhưng Nam Ly Nguyệt luôn vùi đầu tu luyện, có thể nhìn ra hay không, ngược lại cũng không chắc. Ít nhất, hai người họ chưa từng thảo luận về vấn đề này.

Vừa hay lúc này, Tô Lâm An cảm nhận được Nam Ly Nguyệt sắp tỉnh. Nàng bèn gật đầu một cái, rồi nghe thấy Liễu Loạn Ngữ hô to: “Nàng ấy biết ta quý mến nàng ấy?”

“Vậy, vậy ta...”

Liễu Loạn Ngữ luống cuống tay chân, quả thực không biết nên làm thế nào mới ổn.

Hắn chuyển đề tài, “Vậy nàng ấy, có cảm thấy ta phiền lắm không?”

“Không.”

Một giọng nữ dịu dàng vang lên, Liễu Loạn Ngữ kinh ngạc đứng bật dậy, đá bay cái ghế đi.

Nam Ly Nguyệt đã tỉnh, nàng cũng nghe thấy lời Liễu Loạn Ngữ vừa nói, nhất thời tâm trạng phức tạp vô cùng.



Khoảng thời gian này, Liễu Loạn Ngữ đối xử với nàng vô cùng tốt, nhưng nàng luôn cho rằng đó là vì tiên linh chỉ điểm cho hắn, giúp hắn có được lợi ích lớn. Hơn nữa, thân thể này vốn không phải chỉ có mình nàng dùng. Nói ra thì, bây giờ thời gian tiên linh tồn tại trong đó còn nhiều hơn. Vì vậy nàng chưa từng nghĩ rằng, Liễu Loạn Ngữ quý mến nàng.

Một thân thể, hai con người.

Người hắn quý mến rốt cuộc là tiên linh hay nàng đây?

Có điều những thứ này cũng không quan trọng, bởi vì đối với Nam Ly Nguyệt mà nói, nàng chỉ muốn hỏi thăm tung tích của Khang Khang, chỉ muốn đoạt lại Nam Ly gia.

Vì vậy, nàng nói nhẹ nhàng: “Khoảng thời gian này, cảm ơn sự quan tâm chăm sóc của Liễu đại sư. Chờ ta đột phá Nguyên Anh kỳ xong, ta nghĩ ta nên đến thành Vân Đoan.”

Nơi này cách thành Vân Đoan cực xa, cho dù ở giữa có truyền tống trận, muốn đến đó cũng phải mất rất nhiều thời gian. Hơn nữa, mặc dù còn hai năm nữa mới đến thời gian chính thức của cuộc thi, nhưng một đan dược sư không môn không phái không lai lịch như nàng, vừa bắt đầu thì không thể trực tiếp tham gia thi đấu, còn phải thi đấu một đợt với những đan dược sư khác. Sau khi thắng, nàng mới có tư cách tiến hành thi đấu chính thức với những kẻ xuất sắc đến từ các môn phái kia.

Ít nhất nàng phải đến trước một năm. Sớm hơn cũng tốt, có thể chuẩn bị sớm hơn.

“Ta dùng án Thanh Ngọc đưa ngươi đến đó. Nếu là pháp bảo phi hành cao cấp thượng phẩm, nửa tháng là đủ rồi, cũng không cần phải lên đường sớm như thế.” Liễu Loạn Ngữ tiếp lời theo bản năng. Sau khi nói xong, hắn mới ngộ ra, Nam Ly Nguyệt vì nghe thấy hắn nói hắn quý mến nàng, nên mới muốn đi gấp?

Lần này, Liễu Loạn Ngữ thực sự sốt ruột. Hắn nói với giọng gấp gáp: “Ta quý mến ngươi, đó là chuyện của ta, không liên quan gì đến ngươi. Ngươi đừng để trong lòng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status