Ấn Công Đức

Chương 142 : Chương 142TIA LỬA



Đầu gối toàn là máu, nhưng Mục Cẩm Vân vẫn không hề hé môi nửa lời, ngay cả chân mày cũng không thèm nhíu lại.

Hắn rút thanh kiếm trong tay lên từng chút một, người còn chưa đứng dậy đã chậm rãi xuất kiếm. Nhưng ngay khi hắn sắp vung ra một kiếm, đôi cánh lớn của Xích Ngân Tiêu “soạt” một tiếng phủ kín hắn. Đôi cách của nó khi giương ra thì giống như một tấm chăn. Nó cứ vậy trực tiếp che phủ cả người Mục Cẩm Vân dưới đôi cánh của mình, đồng thời nói: “Lục Thu, ngươi hỏi thì cứ hỏi cho yên lành, bắt nạt một thằng nhóc hai mươi tuổi làm cái gì?”

Con chim đần độn này!

“Ngươi đừng nhúng tay vào.” Lục Thu đáp.

“Ta bảo ngươi này, cái này của ta không phải là tay, mà gọi là cánh!” Xích Ngân Tiêu khùng điên gào xong đã thấy Lục Thu ném sợi xích vàng ra, lúc này nó mới chậm chạp thu cánh lại, lại để lộ Mục Cẩm Vân ở dưới. Nó mắng chửi: “Ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi, lúc nào cũng lấy chủ nhân đã chết của ta ra ép ta.” Mỗi lần không nói lại được nó, bèn lấy xích vàng ra uy hiếp nó.

“Ta nói cho ngươi biết, người ta thích nhất bây giờ không phải là chủ nhân nữa, mà là tiểu muội của ta, là tiểu muội đó hiểu không hả!” Nói xong nó lại có chút hối hận, thở phì phò quay đầu đi không thèm nhìn nàng nữa.

Giọng nói của Lục Thu vốn chẳng có cảm xúc, lúc này từng chữ nói ra lại đều chứa chút bất mãn. Nàng lạnh lùng nói: “Nói thật đi.”

“Còn có thể có được từ đâu, đương nhiên là từ đáy vách Tư Quá.”

Đầu gối Mục Cẩm Vân bị đâm thủng lỗ chỗ, máu chảy đầm đìa, giống như một cái tổ ong. Nhưng hắn chống kiếm đứng dậy từng chút một rồi ném hòn đá đầy vết kiếm kia ra, “Tuy ta tới Lượng Kiếm Sơn đã sáu năm, cũng không có vị sư phụ nào dạy bảo, nhưng ta nhặt được thứ này ở đáy vực, luyện được kiếm ý trong đó, cũng tìm được đan hỏa dưới đáy sông ngầm.”

Đó là đá Kiếm Tâm.

Chẳng qua kiếm ý trên tảng đá đã biến mất, giờ phút này nó chỉ giống như một hòn đá bình thường phủ đầy vết kiếm thôi. Nói bình thường cũng không bình thường lắm, ít nhất hòn đá đó rất cứng rắn, là một nguyên liệu tốt để luyện khí, có thể dung nhập vào trong kiếm.

Nhưng cho dù chỉ là chút kiếm ý còn sót lại trên đó, cũng khiến Lục Thu kinh ngạc không thôi.

“Đây, đây là...”

Lục Thu nghĩ tới một người.

Nghĩ đến cái tên đó, nàng cảm thấy hòn đá mình đang cầm có chút phỏng tay.

Khi Mục Cẩm Vân tới, bọn họ cũng đã kiểm tra qua, trên người hắn không có thứ đồ như vậy. Nếu đá Kiếm Tâm vẫn luôn tồn tại, nàng đã phát hiện ra từ lâu. Nhưng bây giờ, hòn đá đó đột nhiên xuất hiện, còn được nhặt lên từ đáy vách Tư Quá nữa.

“Còn gì nữa không?” Lục Thu cất hòn đá đi, tiếp tục hỏi.

“Những thứ nên nói, ta đã nói hết.”

Mục Cẩm Vân đứng im tại chỗ, chân hơi run rẩy nhưng vẫn không ngã xuống.

Mãi đến lúc này, Lục Thu mới chậm rãi xoay người, lạnh nhạt quét mắt nhìn hắn. Hai mắt nàng sắc bén đến lạnh thấu xương, dường như xuyên thủng cả người Mục Cẩm Vân, hết thảy mọi thứ trên người hắn đều không có chỗ giấu, bị nguyên thần của nàng nhìn thấu hoàn toàn.

Mục Cẩm Vân bỗng cảm thấy nơi lồng ngực lạnh lẽo. Hắn không biết Lục Thu có thể nhìn thấy cổ Phệ Tâm trong tim mình không.

Ai cũng biết, người nuôi loại cổ trùng này sẽ không chừa bất kỳ thủ đoạn nào để trở nên mạnh hơn. Nếu nàng nhìn ra, sẽ bất lợi cho tình cảnh của hắn. Nhưng dù lo lắng thì nét mặt Mục Cẩm Vân vẫn không có biểu cảm gì, hơn nữa ánh mắt rất bình thản, không hoảng hốt lúng túng chút nào.

Lục Thu đảo mắt nhìn qua, không nhìn ra điều gì không ổn. Nàng khẽ cau mày rồi nói: “Nếu ngươi muốn tham gia cuộc so tài đan dược, vậy ta cho ngươi một cơ hội.”

“Có điều, nếu ngươi không đứng nhất, bốn năm chịu phạt còn lại vẫn sẽ tiếp tục thi hành như cũ.”

“Không muốn tiếp tục ở lại vách Tư Quá thì hãy giành lấy vị trí đứng đầu đi.” Lục Thu nói xong thì lại xoay người đi. Nàng mặc đồ xám ngồi ở đó, thoáng nhìn thì giống như một tảng đá màu xám tro nằm trên tảng đá xanh lớn, hai khối đá hòa vào làm một.

Xích Ngân Tiêu vội vàng túm lấy Mục Cẩm Vân với đầu gối ứa máu rồi đưa lên lưng mình, còn nhét một viên đan dược cho hắn, “Ăn trước đi, không đủ vẫn còn đấy.”

Đây đều là những đan dược tốt, nhưng Mục Cẩm Vân không muốn hở ra cái là ăn đan dược.

Hắn biết, thuốc đều có ba phần độc. Ăn nhiều đan dược, không có lợi cho việc tu hành của bản thân.

Chút thương tích này vốn chẳng là gì đối với hắn. Hắn không thấy đau, điều hòa hơi thở dưỡng thương là được.

Dùng linh khí để cầm máu một cách đơn giản, tiếp theo, hắn rất nghiêm túc làm sạch chiếc quần bị máu dính bẩn. Linh khí tiêu tốn khi làm sạch quần còn nhiều hơn so với trị thương.

Xích Ngân Tiêu đặt Mục Cẩm Vân ở bên ngoài động phủ của Tiểu Thiền. Hắn bị nhốt trong vách Tư Quá sáu năm, động phủ trước kia của hắn cũng đã bị kẻ khác chiếm mất. Nhưng với bản lĩnh của hắn bây giờ, muốn có động phủ tu luyện ở cấp cao hơn cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Nghỉ ngơi cho khỏe đi rồi đi cướp động phủ.” Xích Ngân Tiêu động viên.

Mục Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn nó rồi gật đầu.

Nguyên Anh kỳ, đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ là chút phong cảnh bên đường, không đáng để hắn dừng bước. Vô tình đạo của hắn, không có điểm dừng.

***

Trấn Phù Dung có khách không mời mà đến.

Người của Nam Ly thế gia đã mua gốc linh thực kia từ phái Điểm Thương. Linh thực thượng giới mà chỉ tiêu tốn mười nghìn linh thạch thượng phẩm. Bọn họ nói là ban đầu Tạ Thương Sơn của phái Điểm Thương tốn mười nghìn để mua về, nên giờ cứ thế không biết xấu hổ mà đoạt linh thực đi.

Dù cho mọi người có chán ghét người của Nam Ly thế gia, nhưng chỉ dám tức giận chứ không dám nói gì. Nhất thời, toàn bộ phái Điểm Thương đều nghẹn cục tức, chỉ có thể cố gắng tu luyện nhiều hơn.

Mà tất cả chuyện này, Nam Ly Nguyệt cũng biết.

Nàng không nói nhiều, chỉ càng nỗ lực tu luyện hơn. Mỗi ngày nàng đều ngâm mình trong nước thuốc mà tiên linh chuẩn bị cho, vừa đun nóng bằng đan hỏa vừa ngâm, để những dược tính đó gột rửa thân thể nàng, giúp nàng chuẩn bị lên cấp Nguyên Anh. .

Đau không ấy hả?

Đau! Còn đau đớn hơn những vết thương từng phải chịu nhiều, thậm chí còn đau hơn cả độc Hồng Nhan Khô. Trước kia nàng chưa từng nghĩ, sẽ có nỗi đau đớn nào có thể vượt qua Hồng Nhan Khô. Khi tiên linh bảo sẽ rất đau, nàng còn nói không sợ, bản thân nàng chịu đau quen rồi. Nhưng sau khi thực sự ngâm mình vào đó, nàng mới ý thức được, cơn đau này còn dữ dội và ghê gớm hơn những gì nàng từng gặp trước đó.

Cứ như kinh mạch, da dẻ máu thịt đều đang bị kéo xé, nhưng lại không thể ngất đi.

Một khi ngất đi thì sẽ hóa công dã tràng.

Nàng có thể nhịn được!

Nam Ly Nguyệt cắn răng chịu đựng, con mắt cũng ứ máu lồi ra, nghiến răng nghiến lợi.

Nàng không hỏi phải ngâm mình trong nước thuốc này bao lâu, bởi vì dù là bao lâu, nàng cũng phải nhịn.

Khi Tô Lâm An thấy thời gian đã gần tới, Nam Ly Nguyệt đã sắp bị nấu nhừ, nàng vội vàng thêm ngọc tủy vào trong thùng.

Một giọt ngọc tủy khiến cơn đau khắp mình Nam Ly Nguyệt giảm bớt. Sau khi cơn đau dữ dội biến mất, nguyên thần mệt mỏi lạ thường. Nàng nghiêng người thiếp đi, cả người cũng dần chìm xuống thùng gỗ, đầu không cẩn thận đụng vào bên mép thùng gỗ. Nam Ly Nguyệt chợt giật mình, lại vùng vẫy ngồi dậy, cố gắng mở to mắt.

Nàng vẫn nhớ, không được hôn mê, càng không thể ngủ.

Lúc này Tô Lâm An mới nói: “Này, ngươi vẫn tỉnh đấy hả?”

Sau khi thêm ngọc tủy chính là lúc phục hồi cơ thể. Trong khoảng thời gian này, dù ý chí có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chống đỡ nổi, bởi vì nguyên thần đã tiến vào trạng thái chữa trị phục hồi. Nào ngờ nàng vẫn có thể gắng gượng chống đỡ không để mình hôn mê, ý chí cũng không tầm thường.

“Bây giờ có thể ngủ rồi.”

Nghe thấy những lời này, cuối cùng cả thể xác và tinh thần của Nam Ly Nguyệt cũng thả lỏng, từ từ nhắm mắt.

Đợi thêm nửa canh giờ nữa, Tô Lâm An thấy nước thuốc trong hơn thì cảm thấy đã tạm ổn.

Bây giờ nàng đang dùng cơ thể rối gỗ, muốn vớt người từ trong nước ra thì rất phiền phức. Suy nghĩ một chút, Tô Lâm An mở cửa, định gọi Lý Chiêu Chiêu đến giúp.

Nào ngờ vừa mở cửa, nàng đã thấy Liễu Loạn Ngữ đi vào viện. Hắn vừa nhìn đã thấy Nam Ly Nguyệt ngủ mê man trong thùng gỗ thì trực tiếp xông tới..

Trong lúc Nam Ly Nguyệt ngủ mê man, Tô Lâm An có thể tiến vào người nàng.

Nhưng lúc này, Tô Lâm An nghĩ một hồi thì không tiến vào cơ thể Nam Ly Nguyệt, mà tạm thời cứ để nàng bất tỉnh.

Vừa hay xem thử rốt cuộc tính cách của tên Liễu Loạn Ngữ này như thế nào...

He he.

Liễu Loạn Ngữ thấy Nam Ly Nguyệt bất tỉnh trong thùng nước thì trực tiếp xông vào phòng, vươn tay định vớt người lên. Có điều ngay sau đó, khuôn mặt hắn đỏ bừng chỉ trong chớp mắt. Hắn đột ngột quay đầu đi, không dám liếc nhìn trong thùng nữa.

Vừa giống như có pháo hoa nở rộ trong đầu, vừa giống như gõ vào kim loại trong khi luyện khí, phát ra tiếng kêu loảng xoảng, còn có vô số tia lửa văng khắp nơi.

Nàng không mặc bất kỳ thứ gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status