Ấn Công Đức

Chương 153 : Chương 153NỊNH HÓT



Sau khi nhận lấy đan phương từ tiên linh, Nam Ly Nguyệt không cất đi ngay mà cầm để xem xét.

Nàng không ra ngoài mua dược thảo ngay mà cầm lấy đan phương bắt đầu suy ngẫm.

Tô Lâm An cũng không giục nàng. Nam Ly Nguyệt thích đan đạo. Mỗi giờ mỗi phút, nàng ấy luôn có thể suy nghĩ để tìm ra quy luật từ đan phương rồi cảm ngộ từ đó. Thói quen này rất đáng để khích lệ.

Nam Ly Nguyệt cầm đan phương nhắm mắt đứng ngay tại chỗ một canh giờ, cơ thể không động, nguyên thần lại nhanh chóng vận chuyển, suy diễn ra vô số khả năng. Tô Lâm An không làm phiền nàng mà nhảy lên bàn ngồi xuống, bắt đầu soi gương thay váy, còn không ngừng làm dáng.

Rối gỗ cũng đã đến Nguyên Anh kỳ, cơ thể không cứng nhắc như trước nữa, động tác linh hoạt vô cùng, tuy nhiên vẫn xấu như vậy, chỉ có đội thêm một chiếc mũ sa mới nom thuận mắt hơn. Giờ mũ sa của nàng có đến mấy kiểu, một trong số đó giống hệt với cái mũ trước đây nàng thích đội nhất. Chính là chiếc mũ có chút màu xanh lục, hai sợi mây màu xanh quấn quanh viền mũ, còn có đoạn đuôi cỏ Trúc Gian như lông phượng bay múa vô cùng nhẹ nhàng.

Nàng đã từng biến ra trước mặt Mục Cẩm Vân, còn bị Mục Cẩm Vân mỉa mai là đầu đội mũ xanh.

Nhưng nàng rất thích, còn bảo Nam Ly Nguyệt làm cho mình một cái gần giống vậy. Nhưng chiếc mũ này nhỏ hơn rất nhiều, ai bảo đầu của cơ thể rối gỗ hiện giờ cũng không lớn chứ.

Đợi thêm một lúc nữa, Nam Ly Nguyệt mở mắt ra, Tô Lâm An quay đầu lại nhìn nàng, “Suy nghĩ ra được kết quả gì chưa?”

“Đây là đan phương giải độc cho con thú Phiên Vân kia sao?”

Nam Ly Nguyệt hỏi dò.

Thú Phiên Vân là linh thú cấp chín, đan dược mà nó cần dùng, với tu vi hiện giờ của Nam Ly Nguyệt thì hoàn toàn chưa từng biết đến, có thể nghĩ đến mức này cũng đã không tồi.

“Mấy vị dược liệu này kết hợp lại với nhau, có tác dụng lưu thông máu.” Nam Ly Nguyệt không ngừng lại, tiếp tục nói: “Xem ra con thú Phiên Vân đó ngủ cũng chỉ là bất đắc dĩ. Độc trong cơ thể nó không đơn giản, có thể khiến cơ thể của nó đông cứng lại hoàn toàn. Có thể là cuối cùng, nó thật sự sẽ trở thành một ngọn núi vĩnh viễn không bao giờ dậy nữa.”

“Nếu như nó biến thành núi, vậy trên người nó chỗ nào cũng là bảo bối. Tất nhiên, cũng nguy hiểm trùng trùng.”

Giờ Tô Lâm An mới gật đầu, “Còn gì nữa?”

“Mấy vị dược liệu này có dược tính mạnh mẽ, kết hợp lại để luyện chế thành đan dược đã rất khó. Nhưng ăn vào bụng, chỉ e là còn nguy hiểm hơn?” Nói ra thì, nàng cảm thấy thứ mà tiên linh muốn luyện không phải đan dược, mà là loại pháp khí Phích Lịch Đạn có vị thuốc thì đúng hơn.

“Ừm, nổ tung bụng của nó, lấy chút máu.” Tô Lâm An nói một cách hời hợt, Nam Ly Nguyệt thì cảm thấy da đầu tê rần.

Làm nổ bụng linh thú cấp chín để lấy chút máu?

Sao nàng luôn cảm thấy sau lưng hơi lạnh thế này. Có điều nàng vô cùng tin tưởng tiên linh. Phải biết rằng, trên thẻ ngọc gia truyền đã ghi, tiên linh từng là pháp khí bán tiên phầm, nói về cảnh giới thì có thể so sánh với Độ Kiếp kỳ viên mãn. Nàng nói làm nổ bụng của linh thú cấp chín, dường như cũng chẳng có gì là không thể?

Vừa nghĩ như vậy, Nam Ly Nguyệt bèn nói: “Vậy giờ ta sẽ đi xem sao.”

Thành Vân Đoan chính là tòa thành tu chân lớn nơi Đan Phù Tông ở, giờ lại có đan dược sư lục tục tiến vào, khắp nơi trong thành đều là chợ đan dược, mua dược thảo rất tiện lợi. Cho dù là những dược thảo có cấp bậc khá cao ở trên đan phương cũng không hề khó mua.

Nam Ly Nguyệt không mua đủ hết mọi thứ ở một tiệm được. Nàng đã chạy qua mấy tiệm, còn mua thêm chút dược thảo linh tinh, vậy mới tránh khỏi chuyện bị lộ ra tất cả dược liệu của đan phương này. Đối với chuyện này, bình thường luyện đan sư đều sẽ chú ý tới.

Nàng ra ngoài hai canh giờ, khi mua đủ dược thảo trở về thì trời đã gần sáng.

Kết quả, nàng vừa tới trước cửa động phủ mà họ thuê đã nhìn thấy Liễu Loạn Ngữ đang đứng chờ ở ngoài. Hắn hiếm khi sa sầm mặt mũi với nàng, “Thành Vân Đoan tu vi Nguyên Anh nhiều như chó, sao nàng lại chạy ra ngoài một mình.”

“Nàng muốn nghe ngóng tin tức cũng được, làm việc cũng được, gọi ta là xong.”

Nguyên Anh nhiều như chó, thường thì đây là cách những tu sĩ cấp thấp ngầm ví von. Nguyên Anh kỳ thực sự đâu thể tự lấy mình so với chó. Lòng Liễu Loạn Ngữ lo lắng đến mức phun ra câu này, sau khi hắn nói xong lại nhận ra giọng điệu của mình hơi nặng nề, sắc mặt mới thoáng dịu lại, “Đừng mạo hiểm.”

“Ta ra ngoài mua dược thảo.” Lúc ra ngoài Nam Ly Nguyệt không nói với Liễu Loạn Ngữ, chủ yếu là mỗi phòng đều có trận pháp kết giới, hơn nữa cũng là thời gian nghỉ ngơi buổi tối. Gần đây, hắn điều khiển linh thuyền lên đường gấp rút còn khá vất vả, nên nàng không gọi hắn.

Nào ngờ, hắn biết nàng ra ngoài cũng không dùng phù truyền âm hỏi han gì thì liền chạy thẳng ra ngoài cửa đứng đợi, cũng chẳng biết đã đợi bao lâu.

“Ngươi có thể dùng phù truyền âm hỏi xem ta đi làm gì, vậy sẽ không cần phải lo lắng đến thế.” Nam Ly Nguyệt nhẹ nhàng nói.

“Dùng phù truyền âm, lỡ như xung quanh có đại năng, lộ ra chút hơi thở nguyên thần của nàng thì sao?” Mặt Liễu Loạn Ngữ đầy vẻ nghiêm túc, “Hơn nữa tiên linh đã nói cho ta nàng ra ngoài mua thuốc.”

Hắn ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Nhưng dù cho nàng ra ngoài làm gì, ta đều rất lo lắng.”

Tô Lâm An đang nghe lỏm một cách quang minh chính đại trong phòng, yên lặng gật gù. Liễu Loạn Ngữ mang cái bản mặt nghiêm nghị cứng nhắc nói lời yêu đương, cũng rất thú vị.

Gái tốt sợ trai quấn quýt. Đợi Nam Ly Nguyệt báo thù thành công, nói không chừng sẽ thật sự ở bên Liễu Loạn Ngữ.

Ôi chu choa, ta đúng là có công đức vô biên.

Nàng vừa nghĩ vậy xong thì bèn đi ngó nghiêng ấn Công Đức, còn nói với ấn Công Đức: “Này, mau khen ta đi.”

Ấn Công Đức không hề nhúc nhích, không có lấy một chút phản ứng nào.

Khoa Đẩu Hỏa vẫn bị đè dưới ấn Công Đức cười hề hề, nói: “Ta chưa thấy ai mặt dày hơn ngươi.”

Tô Lâm An liếc xéo nó một cái.

Sơn Hà Long Linh đang bơi lội vui vẻ trong biển ý thức cũng ngoi ra, “Ta chưa thấy ai xinh đẹp như chủ nhân cả.”

Tô Lâm An tức thì cười híp mắt nhìn Sơn Hà Long Linh, nói: “Ngoan. Sau này linh thạch pháp bảo đều cho ngươi ăn.”

Khoa Đẩu Hỏa căm giận nhìn Sơn “Hắc” Long Linh Tiểu Bạch: “Ngươi là đồ nịnh hót vô liêm sỉ!” Sơn Hà Long Linh chí thuần chí thiện như đã nói đâu?

Nó tuyệt đối sẽ không chỉ vì miếng ăn mà trở thành loại nịnh bợ như vậy được.

Hừ!

Một lúc sau, Nam Ly Nguyệt mới vào phòng với gương mặt ửng đỏ.

Sau đó nàng nói: “Tiên linh, nếu người muốn luyện đan, ta ngủ trước nhé?” Dạo gần đây nàng dùng thuật liễm thần khá nhiều, cũng quen tay hơn, có thể dần điều chỉnh thời gian hôn mê. Không giống như trước kia, nguyên thần hôn mê bao lâu không hề biết, hoàn toàn dựa vào hên xui.

“Được.”

Đợi trời sáng, Nam Ly Nguyệt dịu dàng với đôi gò má như ráng chiều trong mắt Liễu Loạn Ngữ sẽ biến mất, thay vào đó chính là Nam Ly Nguyệt lạnh lùng hung dữ còn ghét bỏ hắn ra mặt. Xem ra ngày mai gặp nhau, hắn sẽ lại chua xót ngập lòng.

Nhưng Tô Lâm An không kiềm chế nổi. Trong mắt nàng, Liễu Loạn Ngữ căn bản không đủ đẹp. Một người không quá đẹp mắt cả ngày xum xoe lấy lòng trước mặt nàng, nàng có thể không ghét được sao?

Nam Ly Nguyệt chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Tô Lâm An nhập vào cơ thể Nam Ly Nguyệt, bắt đầu luyện chế thuốc giải cho thú Phiên Vân.

Mà lúc này, ở dãy núi Vọng Xuyên, trong tay vị lão tổ Độ Kiếp kỳ của Đan Phù Tông đang nâng một lư hương.

Trong lư hương là hương tịnh tâm ngưng thần, rất tốt với thú Phiên Vân, có thể chậm rãi làm tan đi cơn đau trên người nó, đồng thời cũng gọi nó tỉnh dậy.

Trước kia chỉ cần đốt hương này một canh giờ, thú Phiên Vân sẽ dần dần tỉnh lại. Nhưng hôm nay, ông đã đốt cả một đêm, thú Phiên Vân lại chưa hề mở mắt.

Bàn tay đang nâng lư hương của ông, đã hơi cứng ngắc...

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status