Ấn Công Đức

Chương 152 : Chương 152CHẾT SỚM



Tất cả những tu sĩ có mặt ở đây đều không ngờ sẽ thoát được một kiếp như vậy. Có người hoảng hồn, hỏi mà không chắc chắn: “Nó lại ngủ rồi?”

La Phi Diệp hưng phấn nói: “Nhất định là củ cải đại tiên hiển linh.” Tuy nhiên không có ai để ý tới hắn. Cứ coi như có người nghe thấy lời hắn nói, cũng sẽ cảm thấy có thể là hắn bị điên.

Có điều không ai quan tâm thì La Phi Diệp cũng chẳng buồn, mà tự chạy tới bàn thờ dâng hương cho củ cải đại tiên.

“Con thú Phiên Vân cấp chín này ngủ ở ngoài dãy núi Vọng Xuyên, Đan Phù Tông không cũng quản sao?”

“Quản cái quái gì! Bọn họ chạy cả rồi!”

Đối với việc tu sĩ của Đan Phù Tông dùng phù Độn Quang để chạy trốn, bỏ mặc lại những người khác, những tu sĩ ở đây vẫn có lời oán thán. Tuy nhiên bọn họ đang chửi dở thì lại cảm nhận được có một chiếc linh thuyền cực lớn bay đến từ phía trước!

Đó là...

Linh thuyền của Đan Phù Tông!

Trên thuyền có hơi thở của Độ Kiếp kỳ!

Dù đám tu sĩ của Đan Phù Tông đã chạy, nhưng cũng chuyển lời đến lão tổ Độ Kiếp kỳ. Hơn nữa tới nhanh đến vậy, có thể thấy được Đan Phù Tông không hề có ý định mặc kệ những người ở đây. Cho dù trong lòng có bao điều oán thán, giờ đây họ đều không dám nói ra những lời bất mãn. Họ thấy chiếc thuyền kia bay thẳng về hướng dãy núi Vọng Xuyên, đồng thời dừng lại ở khoảng không phía trên thú Phiên Vân. Đám đông biết ngay là lão tổ Độ Kiếp kỳ kia đang muốn thương lượng với thú Phiên Vân.

Giờ sợ rằng không ai để tâm tới họ nữa.

“Đi thôi đi thôi, có thể sống được chính là chuyện tốt.”

Tô Lâm An cũng giục Nam Ly Nguyệt rời đi.

Có mười mấy tu sĩ đã đáp lên thuyền của Liễu Loạn Ngữ. Họ phát hiện trên thuyền này có hai Nguyên Anh kỳ thì cũng rất khách khí, vội vàng tạ lễ. Hai người trong đó vì pháp bảo phi hành đã bị hủy, bèn mặt dày mong được quá giang một đoạn. Liễu Loạn Ngữ cũng không từ chối, chở cả đôi huynh muội này tiến về thành Vân Đoan.

Đợi khi đến thành Vân Đoan, Tô Lâm An đã biết được tên môn phái và các loại sở thích của hai tu sĩ đó. Đều là do nữ tu kia tự nói ra.

Cô ta tên Hoàng Vi Hi, Kim Đan kỳ tầng ba, tới tham gia cuộc thi đấu đan đạo với sư huynh. Tuy cô ta chỉ mới hai trăm tuổi, nhưng đã có thể luyện chế được đan dược cấp năm. Đợi mấy năm nữa cô ta sẽ có thể luyện chế ra được những đan dược mà Nguyên Anh kỳ thường dùng, tới lúc đó nhất định sẽ tặng một ít cho Liễu Loạn Ngữ để báo đáp ân tình.

Hoàng Vi Hi có ý với Liễu Loạn Ngữ rất rõ. Vốn vẻ ngoài của Liễu Loạn Ngữ cũng khá, sau khi biết án Thanh Ngọc này là do hắn tự tay làm ra, ánh mắt của Hoàng Vi Hi khi nhìn Liễu Loạn Ngữ càng khác thường.

Không cần phải bàn, Liễu Loạn Ngữ này thực ra rất được nữ tu đón chào.

Khi ở trấn Phù Dung, đại sư luyện đan Khâu Khê Minh của Đan Phù Tông kia cũng có hảo cảm với Liễu Loạn Ngữ, chỉ có điều cách biểu đạt khá kín đáo. Dù sao Liễu Loạn Ngữ hoàn toàn không nhận ra, trái lại khiến cho Khâu Khê Minh phải nổi giận biết bao lần mà không rõ.

Đối với đóa hoa đào nhỏ đột nhiên bổ tới, Tô Lâm An không mấy lo lắng. Dù sao Liễu Loạn Ngữ hoàn toàn không ưu ái đặc biệt gì với nữ tu, nói chuyện ngay thẳng đến mức bực mình.

Chỉ thấy sau khi Hoàng Vi Hi kia nói xong thì muốn trao đổi phù truyền âm với Liễu Loạn Ngữ, kết quả Liễu Loạn Ngữ trực tiếp lắc đầu, “Không cần, ta không đợi được lâu như thế.”

“Hả?” Hoàng Vi Hi còn chưa kịp hiểu gì thì đã nghe thấy Liễu Loạn Ngữ nói tiếp: “Chiêu Chiêu của chúng ta mới mười mấy tuổi đã luyện được cấp ba.” Hắn lại chỉ sang La Phi Diệp, “Hắn cũng đã luyện chế được cấp bốn.”

Cuối cùng hắn còn cười mỉm nhìn Nam Ly Nguyệt, “Hơn một trăm tuổi, Nguyên Anh, cấp tám.”

Nhỏ hơn ngươi, còn giỏi hơn ngươi. Không đúng, căn bản là không thể đánh đồng.

“Cấp tám!” Hoàng Vi Hi cảm thấy bản thân mình đã bị sỉ nhục, “Sao có thể, Sở Nam Huyền có thiên phú đan đạo cao nhất của Đan Phù Tông, giờ cũng chỉ mới luyện chế được đan dược cấp bảy. Chỉ có hai vị đại tông sư đan đạo mới có thể luyện chế được cấp tám. Lẽ nào nàng ta còn là đại tông sư đan đạo?”

Liễu Loạn Ngữ cảm thấy, có phải dạo gần đây mình ngày ngày chăm sóc Nam Ly Nguyệt nên tâm trạng tốt không nhỉ, vì vậy thái độ đối xử với người khác cũng tốt, không hề thi triển chút uy áp nào, dẫn đến việc tu sĩ Kim Đan kỳ này cũng dám hỗn xược trước mặt mình?

Liễu Loạn Ngữ sầm mặt, “Từ biệt ở đây, sau này không mong gặp lại.”

Hoàng Vi Hi vẫn không buông tha, nói tiếp: “Trong thiên hạ này chỉ có vài vị đại tông sư đan dược ấy, dùng một bàn tay cũng có thể đếm hết. Không biết vị nữ tu này có phải là một trong số họ?”

“Ngươi nói nàng ta có thể luyện được cấp tám, cũng không sợ người khác cười rớt hàm sao.”

Liễu Loạn Ngữ vốn không muốn hung dữ với người khác trước mặt Nam Ly Nguyệt, nhưng lúc này hắn không nhịn nổi nữa, lạnh lùng quát: “Cút!”

Một mệnh lệnh xen lẫn uy áp của tu sĩ Nguyên Anh kỳ như tảng băng đập ầm ầm xuống, khiến Hoàng Vi Hi có tu vi Kim Đan kỳ cả người rét run, cứng đờ tại chỗ không dám động đậy.

Liễu Loạn Ngữ quay đầu cười với Nam Ly Nguyệt, “Đúng là không nên tốt bụng cho bọn họ đi cùng.”

Nói xong, hắn gọi đám người Nam Ly Nguyệt vào thành.

Nam Ly Nguyệt không hề để tâm đến hai kẻ đó. Nàng và Liễu Loạn Ngữ cùng đưa hai đồ đệ vào thành, sau đó tìm một quán trọ trú lại.

Bọn họ không thiếu tiền, tất nhiên là ở một quán trọ cực kỳ tốt. Bốn người ở trong một động phủ độc lập, ở trong có sáu phòng, mà mỗi phòng đều có suối linh khí, còn có một phòng luyện đan và một phòng luyện khí, vào ở tiện lợi vô cùng.

Liễu Loạn Ngữ thuê liền một năm, trả ngay một vạn linh thạch thượng phẩm.

“Giờ đã muộn, ngày mai chúng ta đi đăng ký tham gia vòng sơ khảo của cuộc thi đan đạo.” Liễu Loạn Ngữ sắp xếp ổn thỏa phòng của mọi người, lúc chia ra thì hẹn thời gian ngày mai ra ngoài với Nam Ly Nguyệt.

Sau khi vào phòng thì Tô Lâm An cũng không chịu ngồi yên. Nàng ngẫm nghĩ rồi lại viết một đan phương bảo Nam Ly Nguyệt đi mua dược thảo.

Vân Đàn không sống nổi mấy ngày nữa.

Nàng cũng không chữa khỏi được. Tuy nói là trúng độc, nhưng độc đó không phải do người khác hạ, mà chính là độc từ trong cơ thể nó. Thú Phiên Vân tự mang kịch độc trong người, bình thường còn thích ăn độc thảo, càng độc càng thích ăn, càng độc càng khiến nó trở nên lợi hại hơn. Thế nhưng cuối cùng, những độc tố đó sẽ cắn ngược lại nó.

Chỉ có trải qua thiên lôi tôi luyện cơ thể, phi thăng lên thượng giới, nó mới có thể có được cuộc sống mới.

Nhưng hiện giờ độc đã bắt tra tấn nó thành như vậy, sao nó có thể chống chịu được thiên kiếp phi thăng. Đừng nói đến việc chống chịu được, nó đã yếu đến mức không thể dẫn khảo nghiệm thiên lôi tôi thể đến.

Sau Độ Kiếp kỳ viên mãn, một khi giác ngộ, sẽ dẫn thiên kiếp tới.

Nhưng khắp cả thiên hạ này, người có thể đi được tới bước ấy vỏn vẹn chỉ có mấy người. Mấy chục vạn năm gần đây, người thành công vượt qua bước này chỉ có một.

Kiếm Tiên Khương Chỉ Khanh.

Khi đó Tô Lâm An cũng đã là Độ Kiếp kỳ viên mãn, nhưng nàng căn bản không dẫn lôi kiếp tới được. Bởi tuy nàng đã đạt đến Độ Kiếp kỳ viên mãn, nhưng khi ở cảnh giới đó, trạng thái của nàng không hề tốt, đan độc tàn phá bừa bãi trong cơ thể, khiến cho cơ thể của nàng phải chịu trăm ngàn thương tổn, hơn nữa còn có tâm ma quấn thân. Nàng cũng biết được thời gian của mình không còn nhiều, sao có thể phi thăng.

Tình trạng của thú Phiên Vân không khác với nàng của ngày trước là mấy. Nàng không có cách nào cứu nó, cùng lắm chỉ có thể giúp nó không đau đớn như vậy nữa, sống thêm vài năm.

Quan hệ của họ lúc trước, cũng coi là khá tốt.

Một con thú lớn như vậy, giúp nó chắc cũng được chút công đức nhỉ?

Ôi, đột nhiên nàng nhận ra, vào lúc nàng quyết định bắt đầu luyện đan thì hoàn toàn không hề nghĩ tới vấn đề công đức. Lẽ nào nàng đã hình thành được thói quen chủ động giúp người không mong hồi báo sao?

Vừa nghĩ như vậy, Tô Lâm An lập tức run rẩy cả người, thầm lẩm bẩm, thói quen này không ổn, phải sửa.

Tại sao trong giới tu chân người tốt ít hơn kẻ xấu, bởi vì người tốt thì chết sớm đó...

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status