Ấn Công Đức

Chương 171 : Chương 171LÀM CHỦ



Sở Tài Nguyên vừa dứt lời, Xích Ngân Tiêu nghe xong thì xù lông, nổi giận mắng: “Khốn khiếp, dám khinh thường người Lượng Kiếm Sơn ta! Ép mua ép bán, ông đây ăn ngươi!”

Mọi người thấy lông khắp người con chim nhỏ màu bạc dựng ngược hết cả lên, nhưng mỏ chim vừa mở ra đã bị chàng thanh niên đưa tay túm lấy, khép lòng bàn tay ấn xuống, siết chặt miệng nó lại.

Sau đó con chim màu bạc nhìn như con gà liều mạng lui về phía sau, lông cũng xù ra giống như quả cầu lông gà, còn phát ra tiếng gầm nhỏ lục khục, cánh cũng dang rộng ra. Cũng vào lúc này, thiếu nữ bên cạnh chàng trai đó ngọt ngào nói: “Ca, huynh mau buông tay ra đi.”

Cô bé bảo Mục Cẩm Vân buông tay, mình thì tự vươn tay ra nắm lấy đôi cánh chim đang dang rộng. Tuy rằng động tác nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng rõ ràng chuyện cô bé làm cũng giống anh trai mình.

Có điều con chim vốn đang tức giận thở phì phò kia lập tức ngoan ngoãn. Thấy vậy, chàng trai kia cũng buông lỏng bàn tay đang nắm mỏ chim.

Hắn vừa mới buông, đã nghe thấy con chim tiếp tục mắng: “Miệng của điểu gia ta là chỗ có thể tùy tiện bóp sao?” Nó quay đầu nhìn Hạ Tùng, “Già cốc đế rồi, thịt cũng chả ngon!”

“Giỏi giỏi giỏi lắm!” Hạ Tùng tức đến xì khói đầu, nói liền ba chữ “giỏi”, “Nếu Lượng Kiếm Sơn đã không nể mặt ta như vậy, ta cũng không khách sáo nữa!”

Đôi nam nữ này trẻ tuổi này có tu vi rất cao, hẳn là đệ tử ưu tú của Lượng Kiếm Sơn. Nhưng đây là thành Vân Đoan, làm gì đến lượt Lượng Kiếm Sơn ngang ngược. Tuy lão ta là đệ tử không ra gì nhất của lão tổ Độ Kiếp kỳ Đan Phù Tông, nhưng cũng là đệ tử thân truyền của lão tổ, tông chủ Đan Phù Tông còn phải gọi lão một tiếng sư thúc. Lão ta ra tay dạy dỗ vãn bối không nghe lời thì có gì không thể chứ!

Đến lý do cũng đã có sẵn, cho dù sư môn của đối phương có truy cứu thì lão ta cũng không sợ.

“Cỏ Hỏa Diệm của ta đương nhiên là thật! Nếu ngươi chủ động yêu cầu ta lấy đầu nhà ngươi, vậy hôm nay ta sẽ thỏa mãn ngươi!” Trong tay lão ta, một chiếc vòng sắt hình tròn biến lớn giữa không trung, trực tiếp lao đến đỉnh đầu Sở Tài Nguyên, như muốn chụp vào cổ hắn.

Lần này Mục Cẩm Vân không hề xuất kiếm.

Xích Ngân Tiêu đã sớm bất mãn với Hạ Tùng bèn hừ một tiếng, khạc ra một khúc xương từ trong miệng, vừa hay xuyên qua chiếc vòng sắt đó. Chiếc vòng sắt chụp lên khúc xương, va chạm loảng xoảng mấy lượt từ đầu này đến đầu kia của khúc xương sau đó rơi xuống. Khi rơi xuống, nó còn phát ra tiếng “keng”, vỡ luôn thành mấy khúc...

“Ngươi!” Hạ Tùng tức đến mức chòm râu run lên, nhưng giờ phút này lão ta không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Con chim kia chỉ to bằng bàn tay, nhưng khúc xương nhả từ trong miệng ra lại vừa mảnh lại vừa dài, còn dài hơn cơ thể nó mấy lần nữa. Điều này chứng tỏ hiện tại con chim này đang ở trạng thái biến hình, thu nhỏ cơ thể, hoàn toàn không phải chân thân của nó.

Chỉ có linh thú cao cấp mới có bản lĩnh này. Hơn nữa một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ kiến thức sâu rộng như lão ta cũng không nhận ra, điều này đủ để chứng minh, con linh thú này không phải chỉ là linh thú cao cấp thông thường, có thể là linh thú cấp tám cũng không chừng...

Lượng Kiếm Sơn, con chim màu bạc cấp tám...

Ngoài con Xích Ngân Tiêu có thể sánh với lão tổ Độ Kiếp kỳ ra thì còn ai nữa chứ!

Bị con chim kia nhìn chằm chằm đầy hung hãn, da đầu Hạ Tùng tê dại. Lão ta nghe nói, con chim này từng nuốt không ít người ở Lượng Kiếm Sơn. Bây giờ lão ta đã chọc giận nó, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Nhưng bây giờ bắt Hạ Tùng lập tức nhận thua, thì lão ta cảm thấy hết sức mất mặt. Bao nhiêu người đang nhìn như thế, nếu bây giờ xin tha thì sau này lão ta đâu còn chỗ đứng ở con phố này. Nghĩ vậy, Hạ Tùng hạ quyết tâm, dứt khoát bóp ngọc bội bên hông mình rồi rót linh khí vào trong đó.

Trong nháy mắt, mấy đám mây đã bay đến đỉnh đầu lão.

Tô Lâm An vẫn luôn quan sát tình hình. Nàng biết đội tuần tra của Đan Phù Tông đã đến. Người dẫn đầu đội tuần tra có tu vi Nguyên Anh kỳ viên mãn, tám người phía sau kém nhất cũng là Nguyên anh kỳ tầng bốn, thực lực đúng là khá đấy.

Nàng chẳng qua chỉ ngủ say một ngàn năm thôi, sao bây giờ Nguyên Anh kỳ lại nhiều như cải thảo thế này?

Mặc dù so với cảnh giới tu vi trước kia của nàng mà nói, Nguyên Anh kỳ cũng yếu ớt, nhưng bất kỳ Nguyên Anh kỳ nào hẳn cũng đều thuộc lớp tu sĩ thượng tầng trong một tông môn. Kết quả là trong Đan Phù Tông, Nguyên Anh kỳ lại nhan nhản đầy đường.

Có điều, đan độc trong cơ thể đám Nguyên Anh kỳ này rất nặng, xem ra đều là mệnh phải chết sớm. Đợi khi nào có thời gian, nàng kiếm lấy một viên Ngưng Anh Đan gì gì đó do Đan Phù Tông luyện ra để nghiên cứu thử. Rốt cuộc đó là thứ đồ chơi gì mà có thể khiến tu sĩ của họ kết đan thành công cả đám, cả mớ như thế này.

Nếu có thể ngăn chặn đan dược có độc lan truyền rộng rãi, thì hẳn cũng được coi là một món công đức lớn.

“Hạ sư tổ, có chuyện gì vậy?” Tu sĩ Đan Phù Tông dẫn đầu đội tuần tra nhẹ nhàng hạ xuống từ đám mây, hành lễ một cách khách khí với Hạ Tùng.

“Là Tiểu Viên à.” Hạ Tùng thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào đoàn người Mục Cẩm Vân rồi nói: “Đám đó, giở thói ngang ngược trước gian hàng của ta, nói cỏ Hỏa Diệm của ta không phải hàng thật, còn nói nếu là hàng thật thì hắn sẽ tự vặn đầu xuống.”

Rồi lão ta chỉ vào Xích Ngân Tiêu, nhưng lão còn chưa lên tiếng thì Xích Ngân Tiêu đã nổi giận. Cơ thể nó trực tiếp biến to ra rất nhiều, vỗ mạnh cánh xuống đồng thời lớn tiếng quát mắng: “Ngươi dám chỉ tay vào ta, ngươi dám chỉ tay vào ta sao? Ta ghét nhất kẻ khác chỉ vào ta mà nói chuyện. Ngươi bao nhiêu tuổi mà dám chỉ vào ta hả!”

Xưa nay nó phách lối đã quen, cho dù đến địa bàn của kẻ khác cũng không biết khiêm tốn là gì cả. Lúc này nó nhìn thấy một đám Nguyên Anh kỳ thì cũng kệ xác, chọc nó giận thì nuốt hết!

Nó vỗ cánh một cái khiến cuồng phong nổi lên. Cũng trong nháy mắt ấy, trên người tu sĩ Đan Phù Tông được Hạ Tùng gọi là Tiểu Viên kia phóng ra một mảng ánh sáng trắng chói mắt. Chỉ thấy một chuỗi hạt châu bay lên từ cổ hắn, trôi lơ lửng trên đỉnh đầu. Hạt châu kết thành trận pháp trên đỉnh đầu hắn, tiếp đó một lá chắn phòng ngự đột ngột xuất hiện, che chắn trên đầu tất cả các đệ tử Đan Phù Tông chung quanh, ngay cả lão già Hạ Tùng cũng không ngoại lệ.

Vì vậy, dù Xích Ngân Tiêu vỗ cánh thì đám tu sĩ Đan Phù Tông cũng chẳng bị làm sao. Rất nhiều tu sĩ xung quanh đều chịu chút ảnh hưởng, gian hàng ven đường thì biến thành một đống hỗn độn tan tác.

Nơi Tô Lâm An đang ở chính là sạp dược thảo của Hạ Tùng. Dược thảo trên đó vốn được chất đống qua loa như một đống cỏ lộn xộn, bây giờ bị gió thổi bay loạn xạ khắp nơi, khiến rối gỗ Tô Lâm An trốn trong đống cỏ cũng lộ ra một đoạn. Lúc này, Mục Cẩm Vân đưa mắt nhìn về phía nàng.

Tô Lâm An hơi căng thẳng.

Nguyên thần của nàng ở trong rối gỗ, không biết Mục Cẩm Vân có thể thấy nàng không.

Nhưng nàng chắc chắn, ánh mắt của Mục Cẩm Vân dừng lại ở gần nàng một thoáng rồi mới rời đi. Thế này, rốt cuộc hắn đã nhìn thấy nàng chưa?

Người nào đó đã quen diễn kịch. Cho dù nhìn thấy, hắn cũng có thể giữ nguyên nét mặt như bình thường, điều này khiến Tô Lâm An hơi xoắn xuýt...

Trước mặt nàng có một cây cỏ, trên đó có một bông hoa nhỏ màu trắng. Cánh hoa xếp thành vô số lớp nhiều không đếm xuể.

Tô Lâm An bèn ở đó đếm cánh hoa.

Hắn thấy mình?

Hắn không thấy mình?

Thấy, không thấy...

Trong lúc nàng đếm, mâu thuẫn bên kia càng gia tăng, Xích Ngân Tiêu mắng: “Ái chà, Đan Phù Tông các ngươi phách lối đến vậy sao? Giờ ta nói luôn, kẻ nào dám mang hắn đi, ta sẽ ăn kẻ đó!”

“Ai có thể làm chủ Lượng Kiếm Sơn? Ta ngược lại muốn xem xem, ở Lượng Kiếm Sơn ai có thể làm chủ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status