Ấn Công Đức

Chương 173 : Chương 173XIN LỖI



Hạ Tùng tức đến mức dựng cả râu, vỗ mạnh cái quạt hương bồ xuống, “Đến lúc này rồi vẫn còn lợn chết không sợ nước sôi, còn muốn chứng minh là giả. Ta xem ngươi chứng minh kiểu gì!”

“Nếu muốn chứng minh, thì phải có người làm chứng.” Mục Cẩm Vân nói xong thì lấy một miếng hương hoàn màu trắng ngà từ ống tay áo ra, dùng hai đầu ngón tay kẹp lại nhẹ nhàng.

Hương hoàn đó trông thì bình thường, không có gì đặc sắc. Tu sĩ Đan Phù Tông đều lạnh lùng nhìn, xem kẻ trẻ tuổi này còn định dấy lên sóng gió gì?

Mục Cẩm Vân cầm hương hoàn bước tới bên cạnh gã thể tu Kim Đan kỳ tên là Sở Tài Nguyên. Chỉ có số ít người bắt được một luồng kiếm khí vừa xẹt qua rồi biến mất, những người còn lại chỉ nhìn thấy trên người Sở Tài Nguyên bỗng xuất hiện một vết thương. Hắn đặt hương hoàn lên miệng vết thương của Sở Tài Nguyên, chậm rãi hút lấy máu. Đợi đến khi một mặt của miếng hương hoàn đã bị thấm đầy máu, hắn còn rất bình tĩnh xoay hương hoàn qua, lại dùng bên kia để hút máu.

Hắn ra kiếm vừa nhanh vừa ác. Sát khí trong kiếm khí lộ ra rõ ràng, đủ để thấy kiếm của hắn không phải là ra vẻ khoe khoang, mà dưới kiếm ấy thật sự có vô số vong hồn. Viên Kiệt nhìn chằm chằm Mục Cẩm Vân, cảm thấy thiếu niên này khó chơi vô cùng. Từ lúc nào mà Lượng Kiếm Sơn có một nhân vật thế này? Hai ngôi sao trong lứa trẻ Lượng Kiếm Sơn không phải chính là Hạ Lâu Lan và Trần Vũ U hay sao, tên này rõ ràng còn lợi hại hơn hai người đó.

Hắn ta cũng không thể nói chắc chắn, nếu như so sánh người này với đệ tử trẻ tuổi ưu tú nhất Đan Phù Tông - Sở Nam Huyền, thì rốt cuộc ai hơn một bậc.

Trong khi bị lấy máu nuôi đan, trên mặt Sở Tài Nguyên không lộ ra biểu cảm gì, hoàn toàn không kinh ngạc chút nào, thoạt nhìn như đã đờ đẫn.

Sau khi hương hoàn đã thấm đẫm máu tươi, Mục Cẩm Vân hơi nhíu mày, đặt hương hoàn ở trên một miếng ngọc rất mỏng.

“Đệ tử Lượng Kiếm Sơn này, rốt cuộc định làm gì? Lẽ nào đang kéo dài thời gian?”

“Lần này, người có tu vi cao nhất của Lượng Kiếm Sơn tới đây là Nguyên Anh hậu kỳ, kéo dài thời gian cũng không thay đổi được điều gì. Lão tổ Độ Kiếp kỳ của bọn họ đã không lên tiếng nữa, muốn giao tên thể tu kia ra!”

Vào lúc tu sĩ Đan Phù Tông đang xì xào bàn tán, Mục Cẩm Vân móc một chiếc khăn ra từ ống tay áo. Trong ánh mắt tò mò của mọi người, hắn điềm tĩnh lau tay.

Sau khi lau sạch tay, lòng bàn tay của Mục Cẩm Vân xuất hiện một ngọn lửa, cách một miếng ngọc đốt hương hoàn nhiễm máu kia.

“Đó là...”

“Linh hỏa cấp chín Hàn Băng Diễm!” Mọi người đều là đan dược sư, tất nhiên sẽ cực kỳ xem trọng linh hỏa. Lúc này bỗng nhiên nhìn thấy linh hỏa cao cấp kỳ quái này, tầm nhìn của mọi người đều bị ngọn lửa thu hút, ánh mắt cũng trở nên nóng bỏng vô cùng.

Muốn cướp đan hỏa của người khác là vô cùng khó, nhưng cũng không phải là chuyện không thể.

Chỉ có điều, hắn là đệ tử Lượng Kiếm Sơn, lại không phải kẻ tầm thường. Ngọn lửa tốt đến vậy sao lại chạy tới Lượng Kiếm Sơn? Nếu là ở Đan Phù Tông thì tốt biết bao?

Ngọn lửa đó vừa xuất hiện, không khí xung quanh đều trở nên rét lạnh, trên miếng ngọc mỏng kia đã kết một lớp sương. Nhưng sự lạnh lẽo đó lại không làm đông cứng hương hoàn, trái lại còn khiến hương hoàn hòa tan nhanh hơn, tỏa ra một mùi thanh mát như bạc hà.

Mục Cẩm Vân ngoái đầu liếc nhìn Tiểu Thiền.

Ong Chi Linh trên đỉnh đầu Tiểu Thiền liền bay qua, mau chóng đập cánh. Khi cánh của nó chuyển động thì phát ra chút ánh bạc lốm đốm, dưới sự chỉ đạo từ kiếm khí của Mục Cẩm Vân, hình thành một trận pháp nho nhỏ ở giữa không trung. Có chút phấn bạc còn dính cả vào những áng mây đang bồng bềnh trên trời.

Nổi gió rồi.

Gió nổi lên rất đột ngột, không cuồng bạo như khi Xích Ngân Tiêu đập cánh nhưng lại có ở mọi nơi. Những tu sĩ Đan Phù Tông ở trong trận pháp này đều cảm thấy bên người có làn gió nhè nhẹ. Không bao lâu sau, cơn gió đó truyền mùi hương ra khắp phố sau, ngay tiếp đó, một vài tu sĩ có tu vi cao đã tỉnh lại.

“Có chuyện gì vậy, vừa rồi ta bị làm sao?”

Từng giọng nói vang lên khiến cho vẻ mặt của đám tu sĩ Đan Phù Tông trở nên ngơ ngác.

Sao có thể? Người này lại phá được trận Thiên Hương của họ!



“Gọi mọi người dậy, là muốn mời mọi người cùng làm chứng.” Mục Cẩm Vân cất cao giọng nói: “Gốc dược thảo này, có phải là cỏ Hỏa Diệm cấp sáu thật hay không, thực ra rất dễ phân biệt.”

Mục Cẩm Vân bước tới sạp dược thảo. Hắn khom người, nhấc gốc cỏ Hỏa Diệm cấp sáu lên.

Nơi hắn đứng cách chỗ của Tô Lâm An rất gần.

Tô Lâm An không chột dạ mà quang minh chính đại nhìn hắn. Rối gỗ nằm yên bất động, căn bản không hề lẩn trốn. Nàng phải làm rõ, hắn có nhìn thấy mình hay không.

Khi Mục Cẩm Vân cúi người lấy dược thảo, tầm mắt lại lướt qua người Tô Lâm An lần nữa, lạnh nhạt liếc một cái liền rời đi. Một con rối gỗ mà thôi, không thể thu hút được quá nhiều sự chú ý của hắn. Hắn chỉ cầm dược thảo lên rồi nói: “Chủ sạp nói đây là cỏ Hỏa Diệm cấp sáu, muốn bán với giá cao cho chúng ta. Mà đồng môn của ta cho rằng đây không phải hàng thật, do đó đã đắc tội với Đan Phù Tông. Cho nên giờ vấn đề quan trọng là, đây rốt cuộc có phải hàng thật hay không.”

Những người vừa tỉnh lại vẫn chưa rõ đầu cua tai nheo thì đã phát hiện đệ tử Lượng Kiếm Sơn và tu sĩ Đan Phù Tông đang đấu nhau. Người ở cả phố sau đều biết Hạ Tùng vẫn luôn bán cỏ giả, nhưng cỏ của lão ta cũng không phải là hàng giả hết, trong số đó còn có mấy cây là hàng thật, mà cỏ Hỏa Diệm kia chính là hàng thật hiếm có trong sạp của Hạ Tùng. Lúc này nghe thấy lời của đệ tử Lượng Kiếm Sơn kia, mọi người đều thầm nói đáng tiếc.

Rõ ràng nhiều hàng giả đến vậy, họ lại chọn trúng một cây thật. Sao số lại đen thế không biết!

“Linh khí, lá, hoa của cỏ Hỏa Diệm, thoạt nhìn thì không có vấn đề gì.” Mục Cẩm Vân cầm cỏ Hỏa Diệm quan sát tỉ mỉ, “Sáu hoa sáu lá, trên phiến lá có đường vân hình ngọn lửa, khi cầm trong tay cũng có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực, quả đúng là cỏ Hỏa Diệm không còn nghi ngờ gì.”

Hắn vừa dứt lời, Hạ Tùng nói ngay: “Thứ mà lão phu bán chính là cỏ thật. Ta có ý tốt muốn giới thiệu cho các ngươi, bảo hắn dùng cỏ Hỏa Diệm để giải hàn độc, kết quả các ngươi lại năm lần bảy lượt khiêu khích lão phu. Hôm nay nếu như Lượng Kiếm Sơn các ngươi không đưa ra được một lời giải thích khiến ta hài lòng, thì cút ngay ra khỏi thành Vân Đoan!” Nói xong lão ta lại bồi thêm một câu, “Còn tên này, nhất định phải giao cho chúng ta xử lý.”

Người mà Hạ Tùng chỉ là Sở Tài Nguyên.

Không ngờ máu của gã thể tu Kim Đan kỳ này lại có thể phá giải trận Thiên Hương, khiến tất cả mọi người tỉnh lại, đúng thật là một bảo bối. Nhất định phải để lại nghiên cứu thật kỹ, xem rốt cuộc máu của hắn là sao.

“Ta chỉ nói đây là cỏ Hỏa Diệm, nhưng không hề nói, nó là cấp sáu.”

Mục Cẩm Vân lại nói tiếp: “Cỏ Hỏa Diệm mười năm lại mọc ra một hoa một lá, cỏ Hỏa Diệm cấp sáu thì có sáu hoa sáu lá. Bán với giá một trăm viên linh thạch thượng phẩm, thực ra không hề đắt.”

Đầu ngón tay của hắn tràn ra một chút khí lạnh, chậm rãi bao trùm lên một lá một hoa của cỏ Hỏa Diệm.

“Trong hoa và lá thật sẽ có hỏa độc, có thể chống lạnh, giống như bây giờ.” Phiến lá bị khí lạnh dính lên có hơi nóng bốc ra, giống như băng tuyết bị hòa tan nên bốc hơi.

“Ai mà không biết chứ?” Hạ Tùng lạnh lùng nói, “Làm hỏng dược thảo của ta thì phải đền.”

Khí lạnh dần dần lan tới những phiến lá và đóa hoa khác, cả cây cỏ Hỏa Diệm đã bắt đầu bốc lên hơi nóng. Thấy vậy, Hạ Tùng cười gằn nói: “Thế nào, các ngươi còn lời gì để nói?”

Viên Kiệt của Đan Phù Tông cũng lên tiếng, “Giờ chân tướng đã rõ, quả đúng là các ngươi vu oan bôi nhọ trước.” Hắn đứng chắp tay sau lưng, nói: “Nếu Xích Ngân Tiêu ngươi có thể làm chủ, vậy thì dùng truyền âm thiên hạ, để cho tất cả người ở thành Vân Đoan đều nghe thấy lời xin lỗi của Lượng Kiếm Sơn các ngươi.”

Xích Ngân Tiêu mở miệng đang định chửi lại bị Tiểu Thiền kéo về. Cô bé nói: “Ca ca vẫn chưa nói xong.”

Mục Cẩm Vân nói: “Phiến lá này, hình như không giống với những phiến lá khác.”

Tim Hạ Tùng đập hẫng một nhịp. Lão ta tự tin về tính thật giả của cỏ Hỏa Diệm này, dù có đưa cho hai vị lão tổ Độ Kiếp kỳ của Đan Phù Tông cũng chưa chắc đã phân biệt được. Cho nên khi thương lượng với Viên Kiệt, lão ta mới dám khẳng định chắc nịch là hàng thật, nào biết thằng nhóc này thật sự có thể nhìn ra được kẽ hở?

Lão ta hơi chột dạ, bèn nói: “Có gì không giống? Ta thấy ngươi đang vùng vẫy giãy chết thì có. Nếu như các ngươi cứng đầu không chịu hối cải, lão phu đành thay mặt các trưởng lão Lượng Kiếm Sơn dạy bảo đám tiểu bối dốt nát các ngươi!”

Nói xong, lão ta bổ một chưởng, mục tiêu không phải gì khác mà chính là dược thảo đang bốc hơi nóng hôi hổi trong tay Mục Cẩm Vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status